Nam nhân toàn thân trần trụi ngã vào trên sô pha, Thanh Dương mặc chỉnh tề âu yếm thân thể nam nhân. Làn da nam nhân thật mượt, sờ lên vưà mềm dẻo lại thoải mái, không giống với mấy thân thể mềm mại mà trước kia Thanh Dương yêu thích. Thân thể mềm mại của phụ nữ thì đầy đặn, còn nam nhân thì không giống, thân thể mềm dẻo lại rắn chắc này làm cho Thanh Dương thật vừa lòng.
Vừa mượt mà lại vừa mềm dẻo, hơn nữa biểu tình đỏ bừng của nam nhân, làm cho hắn cảm thấy thật mới mẻ. Nam nhân giống như xử nam, mỗi lần đều tựa như chưa từng làm qua, loại phản ứng trúc trắc này, Thanh Dương dĩ nhiên sẽ không chán. Ngay cả chính Thanh Dương cũng không rõ vì sao, nhưng điều kiện tiên quyết là chủ nhân của khối thân thể này là Lâm Mộ Thiên, là nam nhân từng yên lặng ở bên cạnh hắn chịu thiệt thòi này.
Cảm giác được Thanh Dương đột nhiên dừng lại, nam nhân bản năng hít một hơi thật sâu. Y nghiêng đầu lăng lăng nhìn chăm chú vào Thanh Dương, phát hiện Thanh Dương đang nhích lại gần y.
Giây tiếp theo —
Đôi môi nam nhân bị chặn lại, môi Thanh Dương dán lên môi y, nhẹ nhàng mà ngậm vào, chậm rãi mân mê. Môi Thanh Dương hơi lạnh, còn môi nam nhân lại nóng vô cùng.
Nam nhân nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, âm thanh kia rất nhỏ, có lẽ chỉ có Thanh Dương cách y gần như vậy mới có thể nghe thấy. Nam nhân muốn nói lại bị Thanh Dương thuận thế nghiêng đầu cho y một nụ hôn sâu vừa lười biếng lại vừa ái muội.
Những lúc như vậy mà nói chuyện, thì chỉ biết phá hư không khí. Thanh Dương cũng không hy vọng những lúc như vậy nam nhân lại nói mấy lời linh tinh như “Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà”, dựa theo cá tính nam nhân, này cũng không phải chuyện không có khả năng.
Thanh Dương nghiêng thân, làm cho chân nam nhân khoác lên người hắn, nam nhân thả lỏng tùy ý Thanh Dương vuốt ve từ đùi đến bộ vị tư mật. Chân hai người tự nhiên đan xen vào nhau, bàn tay trắng nõn của Thanh Dương nhẹ nhàng nhu nắn dục vọng của nam nhân, mà một tay khác thì luồn vào thân thể y……
Thẳng đến khi nam nhân phóng ra một lần thì Thanh Dương bảo nam nhân lên giường, nam nhân nghĩ là đã xong bèn ngã xuống giường để ngủ. Chẳng được bao lâu, nam nhân liền cảm giác được ngón tay dính đầy thuốc mỡ của Thanh Dương ra vào ở trong thân thể y, động tác Thanh Dương rất chậm, tuyệt không sốt ruột. Hắn tách mông nam nhân ra, thoa thêm nhiều thuốc mỡ vào thân thể nam nhân.
Kỹ thuật Thanh Dương rất tốt, thắt lưng nam nhân tê tê, mềm nhũn, nam nhân tựa vào trên giường không nghĩ muốn động. Hơn nữa động tác Thanh Dương nhẹ nhàng chậm chạp, không khiến y cảm giác bất an.
“Cậu thoa thuốc gì cho tôi vậy?” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng hỏi, bả vai rung hai cái, y không biết Thanh Dương thoa cái gì mà bên trong thân thể y đang dần dần nóng lên.
“Đừng lo lắng, không phải thuốc mỡ, là chất bôi trơn.” Thanh Dương trả lời nam nhân, ngón tay hắn thâm nhập càng sâu vào thân thể y. Hắn dán bên môi nam nhân, thần thái lười biếng nói: “Không thoải mái sao?”
Nam nhân do dự chậm rãi lắc đầu, Thanh Dương cũng không có khiến y cảm giác không khoẻ hay khó chịu, vì ở bên cạnh Thanh Dương ngược lại rất an tâm. Tuy gần đây nam nhân không có công tác, nhưng lo lắng Lâm Việt và Vĩnh Trình sẽ tùy thời tới nhà y, nếu hai người gặp được, lại tránh không được sẽ bị hiểu lầm. Y còn không biết ngày đó Lâm Việt và Vĩnh Trình bọn họ nói gì……
Tối hôm đó, Lâm Việt một câu cũng chưa nói, Vĩnh Trình cũng nhìn thấy y và Thanh Dương một chỗ, mà Nhiên Nghị lại thấy y và Vĩnh Trình ở trong thang máy hôn môi……
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ……
Nam nhân cũng thật mơ hồ, y liền lâm vào trong vũng bùn, không thể tự cứu……
Tuy sáng nay ở bệnh viện bác sĩ điều trị của Thanh Dương đối với nam nhân không quá lễ phép, trước đó nam nhân lại nhớ tới chuyện hồi đi học nên khiến y có chút đau đầu. Bất quá hiện tại nam nhân cũng không để ý thái độ vị bác sĩ kia đối với y nữa, dù sao miệng sinh trưởng ở trên thân người ta, suy nghĩ của người ta y cũng không có biện pháp thay đổi, y chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi.
Về phần Thanh Dương……
Mi mắt nam nhân không dấu vết run lên một cái, về phần Thanh Dương…… Y không có bất kỳ ý tưởng gì…… Cũng không có hy vọng gì xa vời…… Về phần sau này, nam nhân còn không có nghĩ dài như vậy……
Ban đêm trên biển so với ban đêm ở đất liền ẩm ướt và lạnh lẽo hơn nhiều, nhưng nhiệt độ trong du thuyền rất thích hợp. Hơn nữa, lúc nãy Thanh Dương đã cho y uống chút hồng rượu, giúp cho cảm xúc nam nhân không quá khẩn trương. Y khẽ run nhắm mắt lại, đối với âu yếm của Thanh Dương, nam nhân không có cự tuyệt.
Thanh Dương lười biếng tựa vào trên lưng nam nhân, nam nhân cảm thấy địa phương bị khai thác dưới thân lành lạnh, mà ngón tay đối phương ở trong cơ thể y ái muội ma sát. Một đôi môi hơi lạnh hôn đầu vai và sườn mặt y, cả người nam nhân đều thả lỏng mềm đi……
Nam nhân đã phóng thích qua một lần ở trên tay Thanh Dương, nhưng Thanh Dương lại một lần cũng chưa. Nam nhân bị lật qua, Thanh Dương nằm nghiêng ở trên giường, hơn nữa lấy tay miễn cưỡng chống đầu, nhìn qua thật mệt mỏi, nhưng nam nhân biết đây chỉ là một loại trạng thái của hắn mà thôi. Mà ngay lúc nam nhân sững sờ thì Thanh Dương kéo tay y qua…..
Lòng bàn tay nam nhân dán lên dục vọng giữa háng Thanh Dương, áo Thanh Dương mở rộng tán loạn. Tay nam nhân bị dẫn đường vói vào, nam nhân thủy chung đều nhắm mắt lại.
Dục vọng của Thanh Dương còn chưa phản ứng……
Mỗi lần đều là như vậy, thậm chí nam nhân hoài nghi Thanh Dương đối với y căn bản không đề nổi hứng thú, nhưng mỗi lần làm lại không giống vậy. Rốt cuộc không đúng chỗ nào, nam nhân cũng không rõ nữa!!!
Dục vọng của Thanh Dương ở trong tay nam nhân dần dần ngẩng đầu, nam nhân buông tay ra không bao lâu, liền cảm giác chân mình bị tách ra, dục vọng cực nóng của Thanh Dương từng chút một xâm nhập vào trong cơ thể y.
Nam nhân nửa nghiêng người, Thanh Dương từ phía sau ôm y, ngón tay âu yếm nhũ tiêm nam nhân, dục vọng không ngừng xâm nhập bên trong lửa nóng của nam nhân. Động tác lười biếng của Thanh Dương rất thong thả, tiết tấu ra vào của hắn cũng thong thả, ái muội……
Miệng Lâm Mộ Thiên nhịn không được phát ra vài tiếng, Thanh Dương ôm sát nam nhân, hắn chôn đầu ở trên lưng nam nhân. Hắn không muốn làm nam nhân bị thương, vì thế chậm tiết tấu lại, thân thể hai người giao triền cùng một chỗ, dung nhập vào trong căn phòng tối đen như mực. Chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh hơi suyễn cùng âm thanh thân thể ma sát làm người ta mặt đỏ tim đập.
Lâm Mộ Thiên cũng không muốn nghĩ nhiều làm gì, như vậy sẽ chỉ làm cho mình càng thêm phiền não. Có lẽ chỉ có làm bộ như cái gì cũng không biết, mới có thể qua lâu một chút, yên ổn một chút……
Làm xong nam nhân đã không còn khí lực gì nữa, ngay lúc nam nhân buồn ngủ, y mơ hồ nghe thấy Thanh Dương ghé vào tai y nói vài câu: “Vị bác sĩ hồi chiều kia là em họ tôi, anh yên tâm, tôi sẽ hảo hảo giáo dục cậu ta.” Giọng Thanh Dương rất nhẹ, rất nhạt, làm cho nam nhân tưởng mình đang nằm mơ……
Sau đó Thanh Dương đúng là có dạy bảo vị bác sĩ không hiểu lễ phép kia, thế nên khi lần thứ hai nam nhân bồi Thanh Dương đi bệnh viện lấy tư liệu, bác sĩ kia đối với nam nhân khách khí hơn rất nhiều.
Nam nhân mới đầu còn thấy kỳ quái, nhưng lén nghe hộ sĩ nói vị bác sĩ này tính tình vốn đã không tốt, như vậy đã coi như là khách khí, nam nhân chỉ có thể cười khổ. Tính tình vị bác sĩ này y còn không dám khen tặng, hơn nữa y tận lực không cùng vị bác sĩ kia tiếp xúc. Lúc Thanh Dương ở trong văn phòng bác sĩ bàn chuyện, nam nhân luôn chờ ở bên ngoài.
Nam nhân ở chỗ Thanh Dương nghỉ ngơi vài ngày, Thanh Dương chỉ bảo y nghỉ ngơi, cũng không để y làm việc. Đôi khi bọn họ sẽ lên du thuyền rời bến du ngoạn, đôi khi ở ngay trong trang viên uống trà chiều, khu giải trí của Thanh Dương cũng dần ổn định.
Chiều hôm đó hai người đang phơi nắng, người hầu trong trang viên bưng lên rất nhiều điểm tâm và đồ uống, ở chỗ Thanh Dương không cần phải lo lắng gì cả.
Thanh Dương miễn cưỡng nằm ở trên ghế, đột nhiên hỏi nam nhân: “Anh có hộ chiếu không?”
“Có.” Nam nhân chần chờ gật đầu.
“Anh có hứng thú đối với xe thể thao không?”
“Có một chút nghiên cứu, bất quá kia đều là chuyện rất lâu trước kia, giờ thì…… giờ thì tôi mua không nổi……” Nam nhân nói thật, y biết Thanh Dương thích xe cho nên trước kia có đoạn thời gian y có tìm hiểu về siêu xe.
Trước kia lúc ba y còn sống thì còn có năng lực mua mấy chiếc để đó không dùng, nhưng hiện tại không được. Ngay cả bát cơm của mình có thể giữ được hay không cũng là vấn đề rồi, hơn nữa cho dù mua được xe tốt, y cũng nuôi không nổi.
“Thứ năm tuần tới có một triển lãm xe quốc tế, cùng đi đi.” Thanh Dương thản nhiên nói, như là mời, lại như là giải thích, tóm lại hắn biết nam nhân nhất định sẽ đi.
Quả nhiên……
“Ừ.” Nam nhân chậm rãi gật đầu, tuy không có tiền mua nhưng đi xem cũng có thể.
Lúc này.
Thanh Dương miễn cưỡng quay đầu, thản nhiên nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, nam nhân còn tưởng rằng trên mặt mình có vết bẩn. Hắn trầm mặc một lát rồi nói với nam nhân: “Sáng nay Lâm Việt đi tìm tôi, cậu ta nói cậu ta muốn tham gia dự án khu giải trí, anh cảm thấy cậu ta làm có được không?”
“Tự cậu ấy có chừng mực, chuyện công tác của cậu ấy, tôi không hay hỏi …..”
“Vậy anh cảm thấy tôi có nên đáp ứng cho cậu ta gia nhập cổ đông hay không?”
“Chuyện của các cậu….. tự các cậu quyết định, loại chuyện này tôi không tiện tham dự……” Nam nhân do dự nói xong, Thanh Dương vẫn như trước duy trì trạng thái bất động thanh sắc, giống như không gì có thể làm hắn hứng thú.
Thanh Dương uống một ngụm tổ yến mà người hầu đưa tới, giọng điệu hắn thong thả nói: “Nhưng Lâm Việt là em trai anh.”
Yết hầu Lâm Mộ Thiên có chút nghẹn, y không biết phải mở miệng như thế nào, y không muốn nợ Thanh Dương nhiều quá, chỉ cần làm bạn bè bình thường thì tốt rồi. Nếu liên quan nhiều tới lợi ích, như vậy đối với ai cũng không tốt.
Cho nên, nam nhân lắc đầu.
Y cũng không có ngăn cản, cũng không có phản đối, câu trả lời như không này đã đủ để Thanh Dương biết nam nhân muốn biểu đạt cái gì.
Thanh Dương không nói, hắn có được câu “trả lời” của nam nhân thì bí hiểm chậm rãi gật đầu một cái, khoé miệng hắn ẩn chứa một nụ cười yếu ớt khó có thể phát hiện. Đôi mắt u tĩnh không gợn sóng kia làm cho nam nhân nắm bắt không được, cũng không ai biết đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì……