Lâm Việt tự chìm đắm trong suy nghĩ, lại nghe thấy Vĩnh Trình cười khẽ.
"Cậu tốt nhất mà lo cho bản thân mình đi, tôi không phải biến thái không phải là cậu tính nói, cậu cũng không phải sao, tự cậu trong lòng rõ ràng cả, nói những lời này với tôi cũng vô dụng thôi."
"Ha ha."
"Cậu phải biết rằng tôi là ai, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của tôi."
"Vậy cứ chờ xem."
Vĩnh Trình thản nhiên nhìn cậu một cái, bỏ đi. Lâm Việt mang theo nụ cười đắc ý vào nhà, cậu biết mình đã thắng một ván, Lâm Mộ Thiên cái tên nam nhân ngu ngốc kia, đã sớm bị cậu đùa qua.
Đóng cửa huyền quan, hành lang lâm vào một mảnh đen tối, cho đến lúc bốn giờ sáng, ba người thanh niên tuấn mỹ đưa Lâm Mộ Thiên về nhà mời rời đi.
***
Khi Lâm Mộ Thiên tỉnh lại, hắn đã không nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua, hắn cả người đều đau, cũng không động đậy được, trên người có dấu hôn, nhưng hắn nhìn thấy người ngủ bên cạnh mình là vợ mình, hắn mới buông tâm.
Hắn thở dài nh