Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 265

Nam nhân hơi suyễn liếc hắn một cái, cảm thấy Thanh Dương giống một con mèo lười, làn da trắng nõn của Thanh Dương cùng da thịt màu mật ong của y hình thành đối lập mãnh liệt. Cảm giác được Thanh Dương vuốt ve thân thể y như an ủi, nam nhân dần dần nhắm hai mắt lại.
Lại một lát sau —


“Bảo cậu đừng nhìn, cậu còn nhìn……” Nam nhân như nói mê thấp giọng nỉ non vài câu, loại ngữ khí nửa trách cứ nửa bất đắc dĩ này khiến Thanh Dương có chút muốn cười.


Hắn cúi người xuống, lười biếng tựa vào trên vai nam nhân, ở bên tai nam nhân thấp giọng nói: “Dù sao về sau còn có rất nhiều cơ hội.” Thanh Dương ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nam nhân, hai mắt sâu u tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.


Nam nhân giật giật thân thể, phát ra tiếng “ uhm ah” rất nhỏ, Thanh Dương nhìn nam nhân trong chốc lát rồi ngậm vành tai y, ngón tay một lần nữa luồn vào trong cơ thể nam nhân, chậm rãi quấy đảo, sờ soạng nội vách tường mẫn cảm kia. Nam nhân bất an khép kín hai chân, nhưng lại đem ngón tay hắn kẹp càng chặt. Đêm nay, nam nhân mỏi mệt ở trong “ mộng” lại cao triều một lần, khoái cảm xâm nhập chân thật khiến người ta phát cuồng……


Sau đêm đó, cuộc sống của nam nhân đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sáng hôm sau lúc thức dậy, Thanh Dương còn bồi y cùng nhau tắm, cùng y ăn bữa sáng, toàn bộ quá trình đều tự nhiên vô cùng. Thanh Dương không có một tia xấu hổ, điều này làm cho nam nhân cũng bớt đi vài phần ngượng ngùng, mỗi lần nhớ tới cảnh tượng kịch liệt tối qua, nam nhân đều sẽ đỏ mặt.


Sau ngày đó Lâm Mộ Thiên và Thanh Dương giống như mơ hồ xác định quan hệ của cả hai, hai người giống như người yêu. Kỳ thật ai cũng không nói gì là có phải đang quen nhau hay không, chính là tự nhiên trải qua những ngày như vậy. Nam nhân cũng không muốn mở miệng đi hỏi, Thanh Dương tựa hồ cũng không có ý giải thích, hai người liền ăn ý lui tới với nhau.


Kỳ thật, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Nam nhân không hy vọng xa vời sẽ trở thành người nào đó bên cạnh Thanh Dương, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Tự bản thân nam nhân cũng lưng đeo rất nhiều nợ tình, nhất thời cũng khó nói được rõ ràng, cắt cũng cắt không được sạch sẽ.


Nam nhân vốn muốn tìm thời gian phân biệt cùng bọn họ nói chuyện, nhưng mỗi lần nam nhân gọi điện thoại đi tìm Lâm Việt, thì trợ lý Lâm Việt luôn nói Lâm Việt đang cùng An Lâm đi ra ngoài. Hơn nữa mỗi lần y gọi điện cho Thư Diệu, A Nhạc sẽ luôn ở bên cạnh ngắt lời, mỗi lần y đều chưa kịp nói được vài câu, Thư Diệu đã phải đi làm việc. Hơn nữa gần đây Vĩnh Trình tựa hồ đang trốn y, gọi điện luôn không tiếp……


Chuyển biến bất thình lình làm cho nam nhân lâm vào trong nghi hoặc, lại cảm thấy thế giới yên tĩnh đi rất nhiều. Có lẽ như vậy cũng tốt, dù sao mọi người đều cần thời gian ngẫm lại kỹ càng, nói không chừng bọn họ đã đổi ý, cảm thấy không tất yếu cùng y một chỗ.
Lại có lẽ là.. bọn họ chán rồi…


Nam nhân hiện tại đang ở thế bị động, nếu bọn họ tìm đến y, y sẽ cùng bọn họ tùy tiện tâm sự, nhưng y ít khi chủ động liên lạc bọn họ.


Kỳ thật nam nhân cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng ai một chỗ, cũng không còn muốn nói chuyện yêu đương và kết hôn nữa. Thời đi học y đã có một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp, còn có một cuộc hôn nhân thất bại, nên nam nhân không muốn suy nghĩ về chuyện này nữa. Hơn nữa, gần đây công tác của nam nhân cơ hồ đều ngưng lại nên y có rất nhiều thời gian cùng Thanh Dương, không những thế còn mua rất nhiều sách về xem, ngày qua coi như phong phú.


Đương nhiên cho dù là Thanh Dương nói muốn cùng y một chỗ, nam nhân cũng sẽ không đáp ứng. Vô luận là ai y cũng không chọn, như vậy là tốt nhất.


Thân thể của y bị tàn phá như vậy, không có tư cách cùng ai nói chuyện yêu đương. Dùng lời của Nhiên Nghị mà nói thì y là “người nào cũng có thể ngủ”, y “không đáng giá tiền”, vì y cùng nhiều nam nhân phát sinh qua quan hệ, cho dù là chính bản thân nam nhân cũng hiểu được mình không cần phải yêu đương, duy trì trạng thái trước mắt là tốt nhất, y biết Thanh Dương đối với y có cảm giác là được rồi. Y không ôm hi vọng xa vời với người nào trong số bọn họ, y biết y cùng Thanh Dương quan hệ như vậy, cũng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Thanh Dương đối với “người yêu” hay là “bạn giường” mới mẻ không vượt qua ba tháng, nói còn không bằng không nói.


Lúc ăn cơm Thanh Dương nói với nam nhân: “Anh trước ở nơi này của tôi đi, qua một đoạn thời gian rồi trở về.”
“Cũng tốt, gần đây tôi cũng không có công tác, rất thanh nhàn.”
“Lâm Việt lúc này cũng bận việc, không có thời gian chiếu cố anh.”


“ Ừ.” Nam nhân có chút đăm chiêu gật đầu, y cũng không biết Thanh Dương nói Lâm Việt bận việc đến tột cùng là bận cái gì, nhưng nam nhân cũng không muốn tự tìm mất mặt mà đi hỏi.


Cứ như vậy nam nhân ở chỗ Thanh Dương một tháng, hoàn toàn được đãi ngộ cấp bậc khách quý. Không có việc gì thì uống trà, đi trường ngựa cưỡi ngựa, Thanh Dương ngẫu nhiên sẽ dẫn y đi sòng bạc.


Mà lần trước Thanh Dương và Nhiên Nghị làm chuyến hàng kia, ngày hôm qua cũng rất thuận lợi được thông quan trót lọt. Vì để cảm ơn Nhiên Nghị, Thanh Dương mời Nhiên Nghị đến trang viên ăn cơm, mời đầu bếp Nhiên Nghị thích nhất tới.


Thanh Dương ở trên lầu chưa xuống, nam nhân ngồi ở phòng khách xem tạp chí, Nhiên Nghị không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh nam nhân (ca lại xuất hiện, sắp có màn hay giồi *quệt mũi*). Nam nhân không hề chú ý chút nào, thẳng đến khi tạp chí trên tay bị người rút đi, nam nhân mới kinh ngạc ngẩng đầu……


Nhiên Nghị mặc một bộ tây trang rất vừa người lại đơn giản phóng khoáng đứng ở trước mặt nam nhân. Hắn vẫn là cao cao tự đại như vậy, tràn ngập hơi thở cuồng vọng, hắn vẻ mặt cười nhạo nhìn chằm chằm nam nhân, tùy ý lật lật tạp chí.


“Mấy cuốn tạp chí này có chuyên mục phỏng vấn của tôi, anh xem chăm chú như vậy, nhớ tôi?” Nhiên Nghị đem tạp chí để lên đầu gối nam nhân, nam nhân một lần nữa thu lại tạp chí cất đi. Lúc này Nhiên Nghị đã muốn ngồi xuống bên cạnh y, còn không ngừng cười nhạo nam nhân: “Nếu anh nhớ tôi, có thể trực tiếp đưa lên cửa tìm tôi, bệnh quỷ kia không thỏa mãn được anh, nhưng tôi có thể.”


Một bàn tay Nhiên Nghị khoát lên trên sô pha phía sau nam nhân, một bàn tay lớn mật vuốt ve đùi nam nhân. Nam nhân bởi vì hành vi mạo phạm vô lễ này của Nhiên Nghị mà không vui nhíu mày.


Kỳ thật Nhiên Nghị cũng không có nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy nam nhân, lúc nhìn thấy nam nhân im lặng ngồi ở trên sô pha xem tạp chí, hắn vốn không nghĩ quấy rầy. Nhưng khi nhìn thấy nam nhân lật đến trang nói về hắn, hắn vốn định nhìn xem nam nhân sẽ lộ ra biểu tình gì, không nghĩ tới nam nhân ngu ngốc này cư nhiên liền trực tiếp bỏ qua, điều này làm cho Nhiên Nghị thật căm tức. (=.,= ca lúc nào ko căm vs chả tức)


Vì thế, hắn liền rút đi tạp chí trong tay nam nhân, lại không khống chế được mở miệng cười nhạo nam nhân. Nhìn thấy bộ dạng nam nhân vì lời nói của hắn mà nhẫn nại, hắn liền nói càng thêm quá đáng.


“Sao?” Nhiên Nghị ái muội dựa sát vào nam nhân, hắn cười đến thật ác liệt: “Nếu anh muốn làm, tôi có thể giúp anh, cam đoan anh thích đến thét chói tai. Làm gì phải vụng trộm ở trong này chăm chăm xem ảnh của tôi.”


Nam nhân biết hắn đang cố ý vặn vẹo ý của y, nam nhân vốn không muốn nhìn thấy hắn, y chịu đủ rồi!
“Tôi không có xem cậu.” Nam nhân nói xong những lời này, liền không thèm để ý Nhiên Nghị nữa.


Nhưng Nhiên Nghị làm sao có thể bỏ qua. Nam nhân lãnh đạm làm cho hắn trở nên rất giận, hắn cười lạnh hướng tới mặt nam nhân thổi một hơi, nam nhân mẫn cảm trừng mắt hắn.
Bộ dạng nam nhân hơi hơi tức giận làm cho hắn thật vừa lòng _ tốt lắm, nam nhân ngu ngốc này rốt cục có thể cho hắn phản ứng rồi. (=.,=)


“Không cần lo lắng, tôi sẽ đưa anh tiền.” Hắn cười lạnh nhìn chằm chằm nam nhân, cái tay hạnh kiểm xấu vuốt ve đùi nam nhân, khí lực của hắn rất lớn, chân nam nhân bị hắn niết phát đau.
“Tôi không phải trai bao……” Nam nhân thấp giọng phản bác, y tức giận đẩy tay Nhiên Nghị ra.


Nhiên Nghị biết nam nhân đang giận, hắn cũng không để ý, nhưng hắn đâu phải dễ dàng bị bỏ qua như vậy. Nam nhân còn muốn chạy lại bị hắn giữ chặt, tay hắn sờ lên thân thể nam nhân, nam nhân không muốn kinh động người làm nên không phát ra tiếng.
“Cậu mau buông tay.”


“Không nghĩ tới nhanh như vậy anh liền dính lên Thanh Dương, còn ở trong nhà hắn, thật có chút bản lĩnh đó thôi.” trong mắt Nhiên Nghị tràn đầy châm chọc, nam nhân giãy dụa làm cho hắn cảm thấy chơi không vui. Hắn không thú vị buông nam nhân ra, chỉ dùng từ ngữ đả kích nam nhân: “Có phải gần đây em trai anh và Thư Diệu, còn có Vĩnh Trình cũng chưa tìm anh hay không? Chưa gì anh đã tiện như vậy, nhịn không được chạy tới đưa lên cửa cho người khác thao.”


“Cậu…… Cậu……” Nam nhân tức giận dùng tạp chí ném vào Nhiên Nghị, y thật sự tức điên rồi, miệng người này sao lại ác độc như vậy.
Nhiên Nghị bị ném sửng sốt.


Nam nhân yếu đuối Lâm Mộ Thiên này dám ném hắn, hôm nay hắn thật muốn nhìn xem y có thể bùng nổ tới trình độ nào. Khóe miệng Nhiên Nghị nhếch lên một nụ cười nguy hiểm, nam nhân nhìn thấy phát lạnh. (=.,=)


“Chuyện của tôi và Thanh Dương, cậu không hiểu thì không được nói lung tung.” Giọng nam nhân bình tĩnh lại vài phần. Y căm tức Nhiên Nghị, chuyện gì đến miệng Nhiên Nghị cũng đều biến dạng.


Ở trong lòng Nhiên Nghị y chính là một trai bao, y thật dơ bẩn. Nếu Nhiên Nghị ghét bỏ y như vậy, kia vì sao còn muốn chạm y, trong lòng nam nhân tức giận không có nơi phát tiết.
Tính cách y hiền lành nên cũng chỉ có thể nhẫn