Nhiên Nghị vốn tới tìm Thư Diệu cùng ăn bữa tối, lại không nghĩ tới sẽ ở trong phòng Thư Diệu nhìn thấy Lâm Mộ Thiên mà Lâm Mộ Thiên còn một bộ ốm yếu. Thư Diệu thế nhưng cứ như vậy ôm nam nhân vô năng Lâm Mộ Thiên này, hơn nữa môi hai người còn dán vào nhau. Từ khe hở giữa môi hai người, có thể thấy rõ lưỡi hai người giao quấn vào nhau; mà nam nhân Lâm Mộ Thiên kia lúc nhìn thấy hắn xuất hiện, lại lộ ra biểu tình thất kinh.
Ánh mắt Nhiên Nghị tràn ngập tức giận xen lẫn vài tia chán ghét cùng cười nhạo _ biểu tình phức tạp kia ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, xem hắn là thân phận gì, sao có thể khinh địch tức giận như vậy Hơn nữa đối tượng còn là nam nhân ngu ngốc Lâm Mộ Thiên kia, Nhiên Nghị nói với bản thân, hắn tức giận là vì Thư Diệu bị nam nhân “Chiếm tiện nghi”. (=.,= ca cứ chuyên đổ thừa)
“Trời còn chưa tối mà đã bắt đầu làm loại chuyện này, không sợ thận mệt à!” Nhiên Nghị lạnh giọng đánh gãy hai người. Hắn xuất hiện không thể nghi ngờ là một kẻ phá hư hết chuyện, Thư Diệu thật vất vả mới nâng không khí lên, đã bị một câu nói lạnh lùng của hắn đánh tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ai cũng không nghĩ tới Nhiên Nghị sẽ ở lúc này đến phòng Thư Diệu, còn lấy phương thức không mời mà vào xuất hiện ở trước mặt họ. Nam nhân không quá vui khi gặp người này, mà Thư Diệu tựa hồ không quá để ý, chỉ là trong mắt lộ ra một chút tiếc nuối.
Thư Diệu biết nam nhân không thích Nhiên Nghị, nam nhân chôn đầu ở trong ngực hắn, không có nhìn Nhiên Nghị. Mà Thư Diệu còn rất phối hợp đem nam nhân ôm vào trong ngực, hai tay vuốt ve lưng nam nhân như trấn an.
Thư Diệu ngẩng đầu hỏi Nhiên Nghị: “Cậu tìm tôi có việc?”
Hắn đối với sự vô lễ của Nhiên Nghị cũng không để ý, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy nên rất hiểu nhau. Cá tính Nhiên Nghị hắn biết rất rõ, cho nên không cần phải so đo mấy chuyện này.
Mà giờ phút này, Lâm Mộ Thiên ý thức hỗn loạn, y căn bản không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị. Y theo bản năng kéo chặt chăn, nhắm mắt lại.
“Anh ta làm sao vậy? Làm chi một bộ muốn chết không muốn sống tựa vào lòng cậu, anh ta là bị Vĩnh Trình làm đến sinh bệnh? Hay là bị Lâm Việt ngủ không xuống giường được?” Nhiên Nghị không có trả lời câu hỏi của Thư Diệu, mà là nhìn về phía nam nhân trong lòng Thư Diệu. Hắn có chút trào phúng trêu chọc vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt nam nhân càng ngày càng kém, ánh mắt hắn lại lạnh đi vài phần.
“Cậu câm miệng.” Thư Diệu nhẹ giọng cảnh cáo.
“OK, không sao cả, muốn tôi không nói cũng được, dù sao cậu nói liền xong.” Nhiên Nghị một bộ không quan tâm nhún nhún vai, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân trong lòng Thư Diệu một cái. Hắn phát hiện thân thể nam nhân đang phát run, hắn lại nhịn không được cười nhạo nam nhân vài câu: “Làm gì mà phải giả bộ đáng thương như thế, bị Lâm Việt và Vĩnh Trình khi dễ, còn muốn tới nơi này của Thư Diệu cầu ấm áp à?” (=..= có câm mồm đi ko)
Hắn thật đúng là một chút cũng không khách khí, trong lời nói tràn đầy đùa cợt. Hắn khinh thường nam nhân, xem thường nam nhân, khinh bỉ nam nhân, càng thêm chán ghét nam nhân, hắn hận không thể làm cho nam nhân vô năng này cút xa một chút, nhắm mắt làm ngơ!
Lâm Mộ Thiên giãy dụa mở miệng: “Cậu nói bậy……” Giọng nam nhân có chút khàn khàn, nam nhân bị vây trong sốt cao, nhiệt độ cơ thể nóng lạnh luân phiên khiến cho y bị dày vò, khó chịu nhíu mày.
Nhưng nam nhân phản bác không làm nên chuyện, y phản bác chỉ có thể đổi lấy Nhiên Nghị khinh thường cười nhạo. Dù y thức của y hiện tại không rõ lắm, nhưng nam nhân vẫn bị Nhiên Nghị làm cho tức giận đến nói không nên lời.
“Cậu không cần nói nữa, anh ấy bị bệnh.” sườn mặt Thư Diệu dán lên hai má nóng bỏng của nam nhân. Hắn cũng không thèm nhìn tới Nhiên Nghị, thay nam nhân kéo chăn, mà nam nhân cũng rũ mắt không nhìn Nhiên Nghị, cũng không nói nữa.
Nhiên Nghị nghĩ tới nam nhân chột dạ bị nói trúng, nhìn thấy biểu tình thương tâm kia của nam nhân, hắn liền cảm thấy chán ghét. Vốn hắn còn muốn tiếp tục thêm vài câu nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Thư Diệu, cuối cùng hắn cũng chưa nói gì, thành thật câm miệng.
Thư Diệu bắt đầu lo lắng tình trạng nam nhân, vừa nãy bác sĩ đã tới cho y uống thuốc, nhưng căn bản không thấy khởi sắc. Hơn nữa đường tới phim trường bị chặn, không đi ra được nên căn bản không có biện pháp mua thuốc. Thiết bị y tế ở đây cũng không đầy đủ, cứ tiếp tục như vậy tình trạng của nam nhân sẽ trở nên càng ngày càng không xong.
Nhiên Nghị cũng phát hiện nam nhân không quá thích hợp, hắn hoài nghi nhìn về phía Thư Diệu: “Anh ta như thế nào phát run, sẽ không phải là bị bệnh thật đi?” Ở trong ấn tượng của Nhiên Nghị, thân thể nam nhân luôn luôn rất tốt, dù là đoạn thời gian hắn cùng nam nhân “ ở chung” kia, mỗi ngày đều làʍ ȶìиɦ, nam nhân cũng chưa bao giờ bị bệnh.
Lâm Mộ Thiên đã nửa hôn mê ngã vào lòng Thư Diệu, hơi thở quen thuộc trên thân Thư Diệu làm cho nam nhân cảm thấy an tâm không ít. Dưới tình huống không có biện pháp, Thư Diệu bảo Nhiên Nghị đi đến quầy rượu lấy một lọ rượu mạnh qua.
Nhiên Nghị trầm mặc đem rượu đưa cho hắn, hắn biết Thư Diệu muốn làm gì, hắn cũng không tính ngăn cản. Thư Diệu bế nam nhân lên, bảo Nhiên Nghị hỗ trợ cởi áo nam nhân.
Nhiên Nghị phiền chán nhìn thân thể phát run của nam nhân, hắn đột nhiên nổi lên một vài ý xấu, muốn chọc ghẹo nam nhân ngu ngốc này, vì thế động tác cởi áo nam nhân của hắn cũng cố ý chậm hơn rất nhiều. Nam nhân vẫn cảm giác được bất an, y suy yếu nhìn về phía Nhiên Nghị, ánh mắt vô lực mềm nhũn kia làm cho Nhiên Nghị có chút trố mắt, nhưng rất nhanh Nhiên Nghị liền khôi phục bình thường. Hắn cơ hồ dùng sức kéo áo trên người của nam nhân, tùy ý để ở bên chân.
Nam nhân nửa người trên trần trụi bại lộ ở trước mặt hai người, nam nhân bất an nhắm hai mắt lại, lông mi vì hơi thở không xong lúc này đột nhiên chấn động, vì y cảm giác được Thư Diệu đang vùi đầu hôn cổ y……
Tầm mắt mãnh liệt của Nhiên Nghị làm cho y không dám nhìn thẳng. Thư Diệu bảo Nhiên Nghị đỡ nam nhân vô lực giúp ngồi dậy, y ngồi không xong nên cơ hồ ngã vào trên người Nhiên Nghị. Nhiên Nghị dùng sức, bàn tay tự nhiên ở trên thân nam nhân chạy loạn, thân thể nam nhân thật nóng, làn da nóng cháy giống như muốn làm phỏng tay Nhiên Nghị. Nhiên Nghị không kiên nhẫn nửa ôm nam nhân, nếu không phải nhìn ở mặt mũi Thư Diệu hắn đã sớm bỏ Lâm Mộ Thiên ra, căn bản là sẽ không để cho nam nhân tựa vào trên người hắn, hơn nữa sẽ càng không để cho nam nhân tựa vào hắn yếu ớt nói khó chịu.
Nam nhân cũng cảm giác được dịch rượu lạnh lẽo làm ướt lưng y, thân thể nam nhân không ngừng run run. Ở góc độ Thư Diệu không thể nhìn thấy. ngón tay Nhiên Nghị nhu nắn vật đứng thẳng trước ngực nam nhân, khiến cho nam nhân thật sâu hút không khí.
Thư Diệu đem rượu đổ vào trên người nam nhân, nhất thời thân thể nam nhân bị xúc cảm cay nóng kích thích khiến y run run, rượu ở trên da nam nhân lan rộng.
Ngay cả hơi thở của Nhiên Nghị cũng tăng thêm, hắn để nam nhân vô lực nằm xuống giường, dùng rượu xoa bóp thân thể nam nhân. Rất nhanh thân thể nam nhân liền nổi lên một tầng đỏ ửng, cả người nam nhân đều nằm ở trên giường, cảm giác được rõ ràng trên lưng có bốn bàn tay đang không ngừng chạy loạn. Nam nhân đang bị sốt cũng biết Thư Diệu là muốn dùng rượu thay y bức hàn khí ra.
Nhưng dịch rượu kia kích thích làn da cay nóng, nên vẫn làm cho nam nhân nghẹn ngào “nức nở” một tiếng. Âm thanh nén nghẹn giống như tiếng nức nở, mang theo một chút rên rỉ thống khổ……
Ánh mắt Nhiên Nghị vốn có vẻ chán ghét lại dưới tiếng rên rỉ mỏng manh “ uhm hừ ” này của nam nhân, dần dần trở nên nóng rực. Động tác trên tay hắn cũng nghe chỉ huy nhẹ đi rất nhiều, ánh mắt hắn trong bất tri bất giác trở nên nóng cháy lại ái muội. Còn Thư Diệu lại một bên thưởng thức cái lưng đường cong nhu hòa của nam nhân, một bên nhẹ nhàng xoa thân thể vô lực của y……
Nam nhân tứ chi vô lực lết ở trên giường, tùy ý hai người phía sau nhu nắn thân thể y. Vốn chỉ nghĩ chà xát để lấy đi hàn khí trên thân nam nhân, nhưng đến cuối cùng động tác hai người trở nên càng ngày càng kỳ quái. Vốn phải dùng sức, nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt nam nhân, động tác của hai người cũng không tự chủ nhẹ đi; từ dùng lực xoa nắn, biến thành chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve.
Dòng rượu chảy trên da thịt nam nhân, kích thích làn da nam nhân, cứ như da thịt truyền đến hàng loạt dấu vết, nhiệt độ cơ thể không ngừng kéo lên. Khóe mắt nam nhân ướt át mấp máy hai cái, miệng phun ra tiếng rên rỉ vô lực. Âm thanh kia mặc dù yếu ớt nhưng nghe vào lỗ tai Thư Diệu và Nhiên Nghị cũng là vô hạn khiêu khích.
Ánh mắt Thư Diệu và Nhiên Nghị đều trở nên ngày càng trầm, hai người ngưng thần nín thở nhìn chăm chú vào thân thể mê người của nam nhân. Xúc cảm nóng cháy truyền đến từ đầu ngón tay làm cho hai thanh niên tuổi trẻ khí thịnh trở nên miệng khô lưỡi khô. Thật hiển nhiên, dục vọng của hai người bị tiếng rên rỉ vô lực của nam nhân từng chút một khơi mào, hơn nữa bộ dáng nam nhân nửa thân trần suy yếu, thật mê người.
Nam nhân như vậy làm cho Nhiên Nghị có loại xúc động muốn lăng nhục y, rất muốn làm cho nam nhân khóc, hắn rất muốn xem dáng vẻ nam nhân cầu xin tha thứ, rất muốn nhìn thấy nam nhân khuất phục, thậm chí là hy vọng nam nhân chủ động cầu hoan. Chỉ trong ngắn ngủn vài giây, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh ɖâʍ mỹ. Khi hắn ý thức được mình cư nhiên đối với một nam nhân nửa hôn mê này phát ra ý ɖâʍ, hắn thật hận không thể quất chính mình mấy bạt tai. Hắn là thân phận gì, thế nhưng lại đối với loại người không biết xấu hổ này sinh ra hứng thú?!
Dù Nhiên Nghị ở trong lòng loạn mắng Lâm Mộ Thiên như vậy, nhưng hành vi của hắn vẫn không chịu khống chế, đầu óc hắn tựa hồ không nghe chỉ huy (này gọi là “Trên bảo dưới ko nge”:v). Bằng vào cảm giác, hắn cúi đầu, đôi môi dừng ở cái eo mẫn cảm của nam nhân……
Thân thể Lâm Mộ Thiên vì vậy mà rung động, y cảm giác được Nhiên Nghị tựa hồ đang ʍút̼ điểm mẫn cảm trên eo y, nụ hôn nhỏ vụn cùng với hơi thở nóng cháy xâm nhập, kích thích làn da y. Mà đầu lưỡi Thư Diệu lại lướt qua cổ y, hôn lên sườn mặt y, hơi thở ấm áp xoa dịu hai má phiếm hồng của nam nhân.
Hai người giống như đạt được ăn ý, một trước một sau hôn cái lưng vì kích thích mà khẽ run của nam nhân. Nụ hôn nhỏ vụn dừng trên cái lưng được rượu xoa dịu qua của y, mà da thịt bóng loáng của nam nhân sờ lên thật thoải mái. Nụ hôn nóng ướt lại tình sắc, làm cho thân thể nam nhân chấn động, nam nhân vô lực cử động, muốn tránh đi, lại cảm giác được đầu lưỡi trơn ướt ở trên cái lưng trần trụi của y chạy loạn, bị bám từng đợt khoái cảm……
Hai tay Thư Diệu theo lưng nam nhân đụng đến trước ngực y, thong thả vuốt ve điểm nổi lên trước ngực nam nhân. Mà hai tay Nhiên Nghị thì từ eo nam nhân trượt xuống phái đùi nam nhân, ái muội chạy ở giữa hai chân y.
“Không cần sờ……” Lâm Mộ Thiên suy yếu mở miệng, y không có gì khí lực, trận bệnh này làm y mất rất nhiều khí lực. Hơn nữa vất vả lâu ngày thành tật, khiến y có vẻ không hề có sức chống cự.
Y còn chưa nói xong đầu lưỡi Thư Diệu liền luồn vào trong miệng y, dùng nụ hôn ôn nhu ngăn chận nam nhân lên tiếng. Động tác Thư Diệu nhu hòa, nhưng lộ ra một cỗ lực lượng không cho phép kháng cự.
Nam nhân cứ nằm úp như vậy, nghiêng đầu, bị Thư Diệu hôn đến thất điên bát đảo.
Nhiên Nghị cởi dây lưng của nam nhân ra, nam nhân vô lực cử động. Y muốn đẩy Nhiên Nghị ra nhưng khí lực kia không đủ, chẳng những không đẩy ra được, quần nam nhân còn bị Nhiên Nghị kéo xuống……
Hạ thể bại lộ trong không khí lạnh băng, nam nhân hừ ra mấy tiếng bất mãn kháng nghị “Đừng”, chân y đều dựng hết cả lông lên. Y muốn nói, lại bị Thư Diệu hôn không có biện pháp mở miệng, chỉ có thể vô lực tựa vào trên giường. Khuông ngực mềm dẻo rắn chắc bị Thư Diệu thong thả nhu lộng, mà hai tay Nhiên Nghị thì đang vuốt ve song mông y.
Dưới tình huống phức tạp _ miệng bị hôn, thân thể bị nhu nắn, trong không khí lại phát ra mùi rượu, làm cho nam nhân trở nên mê say. Ban đêm không khí ẩm ướt làm cho thân thể lửa nóng của nam nhân hơi run run.
Nam nhân vốn thần trí đã không quá thanh tỉnh nay bị mùi rượu đậm đặc làm cho mê muội đến lợi hại……