Từ sau khi Vĩnh Trình đối với y trở nên tốt hơn, Lâm Mộ Thiên cũng thân thiết cảm giác được Vĩnh Trình đối với y rất quan tâm. Trước giờ y chưa từng nghĩ tới Vĩnh Trình thế nhưng sẽ giống hôm nay đối với y như vậy, y không có cách nào thay đổi gì cả. Vốn y có thể đẩy Vĩnh Trình ra nhưng khi Vĩnh Trình hôn y, y lại buông tha, ngay cả chính nam nhân cũng không biết nguyên nhân. (đã bảo là iu mà =.,=)
Khoảnh khắc khi cửa vừa mở ra, tâm Lâm Mộ Thiên đều sắp ngừng đập. Y không hy vọng Lâm Việt lại nhìn thấy loại trường hợp này, nhưng cửa rất nhanh liền mở ra, nam nhân nghiêng đầu lo lắng đề phòng, lại chậm chạp không thấy bên trong có động tĩnh.
Vĩnh Trình tựa hồ biết nam nhân đang lo lắng cái gì, hắn không hờn giận nhíu mày, có chút bất mãn nói với nam nhân: “Là gió thổi cửa mở.” Vĩnh Trình một câu đánh tan băn khoăn trong lòng nam nhân.
Vĩnh Trình dừng động tác lại nhìn nam nhân vẻ mặt khẩn trương, nam nhân rốt cục có cơ hội mở miệng biểu đạt ý kiến mình: “Tôi không muốn ở ngoài này, tôi không muốn ở ngoài này “làm”, như vậy sẽ bị người nhìn thấy.” Giọng y rất thấp, mang theo một chút run rẩy.
“Anh sợ bị Thanh Dương thấy, hay là lo lắng bị Lâm Việt gặp phải?” Dục vọng của Vĩnh Trình chôn ở trong thân thể nam nhân, hắn cảm giác được thân thể nam nhân đang phát run, xúc cảm lửa nóng trong nội vách tường của nam nhân vẫn làm cho hắn không nghĩ đi ra.
Lâm Mộ Thiên không muốn trả lời loại vấn đề này, y không hy vọng bất luận kẻ nào nhìn thấy loại chuyện này!
“Anh không thích ở ngoài này “làm”, vậy đi vô phòng anh……”
“Không được!”
Vĩnh Trình mất hứng, hắn hơi khó chịu nhìn chăm chú vào nam nhân: “Chính anh lựa chọn, phòng và hành lang, anh thích cái nào?”
“Lâm Việt nghỉ ngơi ở trong phòng tôi, không thể……” Lâm Mộ Thiên bất giác do dự, hai cái y đều không muốn chọn. Nam nhân bị Vĩnh Trình để ở trên tường, hơi thở của Vĩnh Trình chạm đến ngực y, tâm tình y phức tạp lại hỗn loạn, tim đập rất nhanh. Vĩnh Trình quả thực bị nam nhân ngốc này làm tức chết, hỏi cũng như không hỏi. Phỏng chừng hắn đã bị nam nhân tức giận muốn hôn mê, trực tiếp đem nam nhân đưa vào phòng, đương nhiên là phòng Lâm Mộ Thiên.
Vĩnh Trình đóng cửa lại, cơ hồ là một đường bê nam nhân vào phòng. Vĩnh Trình cũng tính thật sự đem nam nhân tới phòng chính, nhưng nói như thế nào Lâm Việt cũng còn ngủ ở trên giường nam nhân, Vĩnh Trình cũng không muốn vào lúc này có người đến quấy rầy bọn họ.
Vĩnh Trình lấy hết quần áo trên người, lót quần áo ở dưới thân nam nhân, làm cho nam nhân ngồi dưới đất dựa vào cửa. Nam nhân cảm giác được dục vọng Vĩnh Trình để ở giữa mông y, vật thể lửa nóng chậm rãi ma sát mông y.
Nam nhân tránh đi tầm mắt của Vĩnh Trình, y toàn thân vô lực dựa vào cửa, đùi mở rộng thật to, giữa mông toàn bộ đều bại lộ ở đáy mắt đối phương, tầm mắt đối phương thật mãnh liệt. Vĩnh Trình nâng chân trái nam nhân lên, tay hắn chống cánh cửa phía sau nam nhân, chân trái nam nhân vắt lên cánh tay hắn, tư thế như vậy dễ dàng cho Vĩnh Trình tiến vào. Dục vọng của Vĩnh Trình trượt vào thân thể y, bắt đầu nóng bỏng lại thường xuyên trừu đưa, dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ vị gắn kết giữa hai người vẫn có thể thấy rõ ràng.
Dục vọng của Vĩnh Trình khi rút ra mang đến khoái cảm khiến cho thân thể nam nhân run run, cảm giác nháy mắt bị nhồi khi tiến vào làm cho nam nhân không thể không hút khí, y thử ổn định hơi thở của mình. Vĩnh Trình quỳ gối giữa hai chân nam nhân, dục vọng ở trong thân thể lửa nóng của nam nhân ra ra vào vào, hậu huyệt của nam nhân gắt gao bao vây dục vọng của hắn, địa phương chặt chẽ mang đến cho hắn vô hạn khoái cảm.
Nam nhân áp chế sốt ruột trong lòng, y không thể đánh thức Lâm Việt, cũng không muốn đánh thức Lâm Việt, y không thể lại để cho Lâm Việt nhìn thấy loại chuyện này. Ngay tại lúc nam nhân miên man suy nghĩ đôi môi Vĩnh Trình dán lên, hôn lên môi y, nụ hôn kia giống như có lực hút, môi hai người gắt gao dán cùng một chỗ, nam nhân không hề phòng bị khiến đôi môi bị đoạt lấy ……
Đầu lưỡi Vĩnh Trình từ miệng nam nhân trượt ra, hắn hôn hôn môi y, đè thấp giọng hỏi nam nhân: “Không phải anh cảm thấy giữa chúng ta quá thuận lợi, tất cả đều tới quá dễ dàng đó chứ……” ánh mắt hắn dừng ở trên mặt nam nhân, khi nhìn thấy vẻ mặt lộ ra phủ định, hắn nặng nề mà đỉnh vào nam nhân.
Nam nhân lắc đầu phủ nhận.
Y cho tới bây giờ đều chưa từng xem nhẹ qua ai, y cũng chưa từng bỏ qua ai, nếu y thật sự không thèm để ý, y có thể đào tẩu, nhưng phương thức này không thực tế. Nơi đây có nhiều thứ y không muốn buông, kỳ thật nam nhân là một người rất nặng tình cảm, thân thể y sẽ không lựa chọn trốn tránh, nhưng tư tưởng y có thể lựa chọn trốn tránh.
Chỉ cần người ở đây, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
“Tôi không có ý này.” Lâm Mộ Thiên nhỏ giọng trả lời.
Động tác của Vĩnh Trình khiến cho cánh cửa phát ra chấn động rất nhỏ, giữa mông nam nhân có chất lỏng ướt át chảy xuống, dục vọng run run phía trước vì kích thích mà phun trào. Y chôn đầu ở bả vai Vĩnh Trình, gắt gao nắm lấy áo Vĩnh Trình, không cho âm thanh của mình phát ra ngoài, mà Vĩnh Trình cũng cảm giác được nam nhân run run kẹp chặt dục vọng của hắn.
Nam nhân run run muốn khóc, bụng dưới nóng rực khoái cảm, sau lưng lại là xúc cảm lạnh băng, nóng lạnh luân phiên làm cho thân thể trần trụi của y khát vọng cái ôm ấm áp. Vĩnh Trình kéo nam nhân vào trong lòng, tăng thêm biên độ tại trong con đường nóng ướt trừu đưa, con đường kia trơn ướt hẹp hòi lại chật chẽ. Làn da nam nhân có chút hơi lạnh, nhưng xúc cảm bóng loáng rắn chắc này làm cho Vĩnh Trình luyến tiếc buông ra. Hắn vuốt ve cái lưng run run của nam nhân, thường xuyên tiến vào ma sát điểm mẫn cảm bên trong nam nhân.
Loại cảm giác yêu đương vụng trộm này làm cho trong lòng nam nhân bắt đầu sinh ra vô hạn ác cảm tội lỗi, y không nên cùng Vĩnh Trình tại loại tình huống này làʍ ȶìиɦ. Trên thực tế, nam nhân cũng không ghét cùng Vĩnh Trình làʍ ȶìиɦ, y không bài xích Vĩnh Trình, chẳng qua tình huống trước mắt không quá đúng.
“Muốn cho tôi bắn ở nơi nào? Bắn ở trong thân thể anh? Hay là trên người anh? Lại hoặc là miệng anh?” Vĩnh Trình dán bên tai nam nhân thong thả hỏi, mỗi một chữ hắn nói đối với nam nhân đều là một loại kích thích về tinh thần, tiếng nói trầm thấp dễ nghe kia ở bên tai nam nhân không ngừng xoay chuyển.
Nam nhân không có trả lời, ánh mắt lại rõ ràng chấn động. Câu hỏi của Vĩnh Trình làm cho y có chút khó có thể mở miệng, thân thể y theo xâm nhập của dục vọng Vĩnh Trình mà hơi run run.
Địa phương mẫn cảm Trong cơ thể bị đụng tới, nam nhân dưới sự khiêu khích liên tiếp của Vĩnh Trình, bị khiến cho thần trí có chút mê loạn. Dưới sự truy vấn của Vĩnh Trình, y đành phải nhỏ giọng trả lời: “Tùy cậu……”
Kỳ thật tại một khắc này, chính nam nhân cũng không biết mình đang nói cái gì, y thuận miệng trả lời tựa hồ làm cho tâm tình Vĩnh Trình trở nên vui vẻ rất nhiều. Nam nhân đang hãm sâu ở trong bể dục tựa hồ nhìn thấy bên miệng Vĩnh Trình loé lên nụ cười vừa lòng.
Vĩnh Trình thật mạnh tiến vào đến chỗ sâu nhất trong thân thể nam nhân, tăng thêm lực đạo vốn có, sau một trận qua lại trừu đưa, hắn ở trong thân thể nam nhân phóng ra yêu dịch.
Nam nhân hơi thở gấp, nhưng âm thanh không thể quá lớn. Vĩnh Trình tiến đến bên môi y, nặng nề mà hôn y một cái, vừa hôn lên lại có điểm chưa thoả mãn. Nam nhân cả người mỏi mệt bị Vĩnh Trình ôm vào trong ngực, Vĩnh Trình ôm thật ấm áp, nam nhân đã có chút vô lực tùy ý đầu lưỡi Vĩnh Trình dây dưa đầu lưỡi y.
Nam nhân nghe thấy đầu lưỡi hai người quắn quýt phát ra âm thanh ái muội nên ngượng ngùng đẩy Vĩnh Trình ra. Nam nhân cúi đầu, muốn khép hai chân lại, nhưng Vĩnh Trình lại vặn bung hai chân nam nhân ra.
Chất lỏng màu trắng từ bí huyệt nam nhân tràn ra, theo cái mông nam nhân nhỏ xuống áo tắm lót dưới người. Nam nhân muốn hất tay Vĩnh Trình ra, lại cảm giác được ngón tay Vĩnh Trình xoa sau huyệt của y.
“Nơi này của anh đều đỏ, tôi có làm đau anh không?” Vĩnh Trình ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, đồng tử màu đen của hắn dưới ánh đèn mờ nhạt lóe lên ánh sáng mê người.
“Không có……” Lâm Mộ Thiên ánh mắt ôn nhu lắc đầu, động tác y rất nhỏ, nhưng đủ để cho Vĩnh Trình hiểu tâm tình y.
Vĩnh Trình nhìn nam nhân trong chốc lát, nam nhân tựa hồ có chút thẹn thùng, nhưng hắn không tính buông tha. Hai tay nhu nhu song mông nam nhân, nam nhân cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, hơi trừng mắt liếc nhìn Vĩnh Trình một cái, nhưng nam nhân tính cách ôn hòa liền rất nhanh mềm xuống, Vĩnh Trình bên miệng lộ ra nụ cười thành công, giống như những hờn giận lúc nãy đều trở thành hư không.
Khi nhìn thấy nam nhân ngẫu nhiên trừng hắn, hoặc là vì thẹn thùng mà đẩy hắn ra, hắn cư nhiên có loại ảo giác nam nhân đang làm nũng. Trên thực tế, hắn cũng biết Lâm Mộ Thiên cũng không biết làm nũng, nam nhân rất thành thục, hơn nữa cá tính ôn nhuận nội liễm, so với lúc ban đầu nam nhân đúng là đã thay đổi rất nhiều. Vĩnh Trình cũng không tính khó xử nam nhân nữa.
Vĩnh Trình quang minh chính đại ôm nam nhân đến phòng tắm, thay nam nhân tẩy trừ thân thể, động tác của hắn không thuần thục, nhưng nam nhân lại cảm thấy hắn thật sự chuyên tâm. Vĩnh Trình cũng biết nam nhân đang lo lắng bị Lâm Việt bắt gặp, vậy hậu quả khẳng định rất phiền toái. Vừa rồi hắn đúng là có chút mất lý trí, khi hắn nhìn thấy biểu tình lo lắng của nam nhân, hắn đã biết nam nhân đang nghĩ cái gì. Nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên này khẳng định là lo lắng Lâm Việt đột ngột đi ra, ánh mắt nam nhân có chút phiếm hồng, lo lắng đề phòng nhìn hắn, ánh mắt sốt ruột kia giống như đang thúc giục hắn nhanh lên.
Vĩnh Trình thay nam nhân tẩy trừ xong sau cũng đã là nửa đêm, hắn còn chưa sốt ruột đi, còn muốn vào phòng trong rót nước uống (=.,=), nam nhân đành phải tự mình đi rót nước cho hắn, ngăn cản hắn vào phòng.
” Cậu…… Cậu đi nhanh đi……“
”Không cần vội.” Vĩnh Trình ôm ôm eo nam nhân, quang minh chính đại vuốt thân thể nam nhân. Tay hắn thâm nhập vào áo tắm mới nam nhân vừa thay, theo đùi nam nhân, một đường đụng đến sau lưng y. Lòng bàn tay hắn ấm áp mà hữu lực, nam nhân kéo kéo tay hắn, bảo hắn đi mau.
Chuyện lần trước nam nhân uống rượu sau hướng Thanh Dương hiến hôn kia, hắn cũng không muốn lại đi so đo, chỉ cần nam nhân không cự tuyệt hắn vậy mọi chuyện đều ok. Nhưng hắn không hy vọng chuyện như vậy phát sinh lần thứ hai, lần đó nếu như nam nhân không nói thích Thanh Dương, không hôn Thanh Dương, như vậy bọn họ giờ đã ở nước ngoài “ tính phúc” nghỉ phép, mà không phải ở trong phim trường “ yêu đương vụng trộm”.
Vĩnh Trình không tính đùa giỡn nam nhân nữa, trước khi đi, hắn còn bất mãn nhìn nam nhân vài lần, nửa thỏa hiệp tỏ ý: “Lần này tôi có thể xem như cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa nghe, nhưng tôi không hy vọng loại chuyện này phát sinh lần thứ hai, anh hiểu được ý tứ của tôi không?”
“Tôi biết.” Giọng Lâm Mộ Thiên tuy nhỏ nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh. Y cũng biết Vĩnh Trình là đang nói chuyện đêm đó y uống rượu sau thất thố, y cũng hiểu ý tứ của Vĩnh Trình.
Sau khi Vĩnh Trình rời đi, Lâm Mộ Thiên đầy bụng tội ác trở lại trong phòng, y hiện tại tựa như một nam nhân sợ bị vợ phát hiện ở bên ngoài yêu đương vụng trộm (Sai! Thúc phải nói là: như 1 người vợ sợ chồng phát hiện:v). Lâm Việt ngủ rất trầm, không có chút dấu hiệu tỉnh lại, nam nhân mỏi mệt ngã vào trên giường chẳng được bao lâu liền ngủ, có lẽ Lâm Việt ở bên cạnh nên nam nhân ngủ thật sự an tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nam nhân chợt nghe nói tối hôm qua mưa to, làm cho đoạn đường ngoài phim trường vì núi lở mà bị tê liệt. Đây cũng là con đường duy nhất nối với bên ngoài của phim trường. Điều này cũng có nghĩa bọn họ còn chưa thể rời đi, ít nhất phải đợi sau khi đường xá được sửa chữa, khai thông, bọn họ mới có thể đi ra ngoài.
Mưa to suốt đêm làm cho phim trường tạm thời đóng cửa, bên ngoài mưa to từ tối hôm qua tới giờ vốn chưa dừng qua. Bên ngoài mưa bụi mông lung, xe cộ ra vào đều thập phần nguy hiểm, trên đường xe cộ đều yên lặng di chuyển. Hơn nữa nhìn kiểu mưa thế này, nhất thời cũng không dừng được, toàn bộ khách quý tham dự nghi thức khai máy đều đi không được, cũng có nghĩa mọi người phải ở trong này vài ngày.