Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 239

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Mộ Thiên khẩn trương nắm chặt cánh tay Lâm Việt.
“Ông chủ, tiểu thư An Lâm nơi nơi đi tìm anh, có cần đi xem một chút không?”
Vệ sĩ Lâm Việt qua báo cáo tình tình, ăn nói rất khép nép.


“Ai dư thời gian mà để ý cô ta.” Lâm Việt không kiên nhẫn phái thủ hạ của mình, “Bảo vệ tốt bên ngoài cho tôi, không có sự phân phó của tôi, ai cũng không cho phép lại đây.”
“Dạ, ông chủ!” vệ sĩ Lâm Việt cung kính trả lời, tận lực đưa tiễn tiếng bước chân đi xa.


Lâm Mộ Thiên bị Lâm Việt mò không có gì khí lực, lòng bàn tay ấm áp của Lâm Việt kích thích mỗi một tấc da thịt của y. Lúc đầu lưỡi ướt mềm của Lâm Việt ɭϊếʍƈ lên cổ y, cả người y đều mềm nhũn, y mẫn cảm giật giật cổ, hơi thở nóng rực của Lâm Việt giống như muốn làm phỏng da y. Nam nhân cảm giác được đầu lưỡi trơn ướt tới lui ở cổ mình, hơn nữa Lâm Việt lại nặng nề đỉnh vào, cuối cùng nam nhân vẫn nhịn không được nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.


Lâm Việt động tác nhanh hơn, hai tay hắn ôm nam nhân, làm cho nam nhân tựa vào trên tường. Dục vọng của hắn lắp đầy bí huyệt nam nhân, hắn ở bên tai nam nhân không ngừng dùng ngôn từ khiêu khích y, ý đồ khơi mào khoái cảm càng thêm mãnh liệt của nam nhân.


Bụng dưới Lâm Mộ Thiên cũng trướng đến khó chịu, mặt sau bị người không ngừng tiến vào kích thích dục vọng ngay trước, nam nhân vốn đang trầm luân trong bể dục thì lại run run hỏi thanh niên tuấn mỹ phía sau……


“Lâm Việt, cậu.. cậu…… không phải cậu đang cùng An Lâm quen nhau đó chứ……” giọng nói run run của Lâm Mộ Thiên có vẻ rất khó qua, chớp chớp ánh mắt chua xót, nước mắt nóng bỏng liền rơi ở trên mu bàn tay Lâm Việt.


Vào lúc này Lâm Việt lại ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn cảm giác được chất lỏng nóng bỏng trên cánh tay. Nước mắt kia làm cho Lâm Việt vốn tính tình bình tĩnh cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn _ nam nhân cư nhiên khóc, đã bao lâu rồi hắn chưa thấy qua y khóc, hắn đã không nhớ rõ nữa…


Lâm Việt chôn đầu ở trong cổ nam nhân, mái tóc mềm mại nhẹ nhàng dán lên sườn mặt y, hai tay hắn gắt gao ôm y: “Anh hai, em không có quen An Lâm, em là chủ của cô ta, cô ta rất nổi tiếng, có thể kéo tỷ suất người xem trong lễ khởi quay lần này.”


“Cho nên cậu mới mang cô ấy đến?” giọng Lâm Mộ Thiên rất nhỏ rất nhẹ, mang theo vài tia khổ sở cùng u buồn, “Cậu không cần gạt tôi, không cần gạt tôi……” Nam nhân rất không hình tượng khóc lên, y thừa nhận thân thể cùng tâm hồn bị song trọng đánh sâu vào.


“Em không có lừa anh.” Giọng Lâm Việt rất nhẹ, tâm tình của hắn thật phức tạp, trong lời nói lại lộ ra một chút đau lòng.


Dục vọng của Lâm Việt rất nóng, cũng bành trướng rất thô, ở trong thân thể y ra ra vào vào, khoái cảm cọ xát và dây dưa, cùng với sự nóng rực đang kịch liệt dâng lên. Thân thể nam nhân dán ở trên tường lạnh như băng, nóng lạnh luân phiên, cùng với tốc độ trừu sáp nhanh hơn, nam nhân thiếu chút nữa dưới sự trùng kích liên tiếp đạt lên đỉnh.


“Cậu đã không có gạt tôi, kia…… Kia vì sao vừa rồi lúc tới đây, cũng không thèm nhìn tôi……” Lâm Mộ Thiên lần này so với bình thường hỏi rất gọn gàng dứt khoát, “Hơn nữa, từ du thuyền trở về sau cậu liền bất hòa với tôi, giờ lại…… Lại……” Lại đối với tôi làm loại chuyện này, chẳng lẽ tôi chính công cụ phát tiết mà cậu gọi tới thì tới, bảo đi thì đi sao?


Mấy câu cuối, nam nhân nuốt ở trong bụng, cũng không có nói ra miệng. Lâm Việt tựa hồ biết suy nghĩ của nam nhân, một bên vuốt ve thân thể nam nhân, một bên cố gắng thỏa mãn trong cơ thể nam nhân, hắn thầm nghĩ đem nam nhân nhồi đầy.


Kỳ thật lúc hắn đến cũng đã chú ý tới nam nhân, nhìn thấy dáng vẻ nam nhân muốn khóc lại nhẫn nại, trong lòng hắn ít nhiều có chút cảm giác thỏa mãn _ như vậy ít nhất cũng chứng minh nam nhân để ý hắn, chẳng qua không dám nói ra miệng. Mà từ du thuyền trở về sau, hắn đúng là có đoạn thời gian cùng nam nhân bảo trì khoảng cách, nhưng là tiểu biệt thắng tân hôn (xa nhau vài ngày còn mặn nồng hơn đêm tân hôn). Hơn nữa hắn phải giúp A Nhạc, không có thời gian chiếu cố nam nhân, nên liền thừa dịp trong thời gian này để cho nam nhân bình tĩnh một chút, điều chỉnh lại tình cảm mình.


Lâm Việt cảm thấy mình làm đúng, hắn nhịn thời gian như vậy cũng rất vất vả, nếu mỗi ngày ở cùng với nam nhân, nam nhân sẽ đem hắn trở thành một loại thói quen; nhưng hắn không muốn để nam nhân tiếp tục trốn tránh nữa, như vậy đối với ai cũng không tốt. Cho dù hắn dùng một chút thủ đoạn nhỏ, nói hắn ti bỉ cũng được, hắn muốn dùng cách của mình làm cho nam nhân đi vào khuôn khổ.


“Cậu như thế nào…… Như thế nào không trả lời tôi……” Lâm Mộ Thiên một bên bất an nghiêng đầu hỏi Lâm Việt ở phía sau, một bên tiếp nhận dục vọng lửa nóng của Lâm Việt xâm nhập. Thân thể y đã quen bị người ôm, hơn nữa những điểm mẫn cảm của y Lâm Việt cũng nắm rõ, hai tay Lâm Việt trượt vào trong áo y, bàn tay truyền lại độ ấm, sưởi ấm làn da nam nhân.


Lâm Việt rút cổ áo nam nhân, làm cho bả vai nam nhân bại lộ ở trong không khí, rất nhanh nam nhân liền cảm giác được đầu lưỡi Lâm Việt trượt trên vai y. Nam nhân không chống đỡ được thân thể như nhũn ra, hai tay chống tường, còn Lâm Việt vẫn cúi đầu ɭϊếʍƈ hôn bả vai y, ở nơi đó lưu lại một hồng ấn, lưỡi hắn lướt qua cổ y, ɭϊếʍƈ lộng vành tai y. Nam nhân chịu không nổi khiêu khích như vậy mà chật vật rụt cổ lại, nụ hôn cùng trừu động càng phát kịch liệt kia của Lâm Việt một khắc cũng không ngừng.


Hắn dường như muốn dùng hành động để bày tỏ tình yêu đối với nam nhân, Lâm Mộ Thiên nghiêng đầu, môi Lâm Việt liền hôn lên má y, trên mặt y bị nhiệt khí thở ra của Lâm Việt làm ướt. Hơi thở kia truyền đến xúc cảm mềm nhẹ khiến cho từng tế bào trong thân thể nam nhân đều thắt chặt lại, trong đôi mắt sáng ngời của Lâm Việt loé lên ánh sáng mê người.


“Lâm Việt, cậu không được trốn tránh tôi……” hai mắt ướt át của Lâm Mộ Thiên có chút phiếm hồng.


“Hẳn là anh không được trốn tránh em mới đúng, anh từ từ ngẫm lại, rốt cuộc anh có thích em hay không?” Lâm Việt vận động nhanh hơn, nam nhân có con đường nội bích dễ chịu lại rất thẳng, làm cho hắn có thể thuận lợi ra ra vào vào trong bí huyệt nóng ướt, tiếng thân thể va chạm quanh quẩn trong ngõ nhỏ không người.


Y…… y không biết……


Lâm Mộ Thiên cảm giác bụng dưới nóng lên, dục vọng của Lâm Việt không ngừng tiến vào thân thể y, tiết tấu khi cạn khi sâu, làm cho nam nhân cảm giác được khoái cảm tê dại. Nội vách tường mẫn cảm đang co rút lại, cái loại tư vị mất hồn này làm cho Lâm Việt thích chôn đầu ở cổ nam nhân, càng thêm dùng sức nhu lộng thân thể nam nhân, thế công dưới hạ thân cũng càng phát ra mãnh liệt.


Hai chân nam nhân như nhũn ra bị đỉnh đến nói không nên lời, hé miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, âm thanh không tự chủ kia khiến cho nam nhân cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không thể chống cự. Y bị tiến vào, bị vuốt ve, bị ôm, thân thể truyền đến khoái cảm không thể ức chế.


“Cậu là em trai của tôi, cũng là tôi người thứ nhất…… người thứ nhất……” Nam nhân nói không ra, bị đỉnh đến mức thở dốc.


“Em rất vinh dự là nam nhân thứ nhất của anh, như vậy em ở trong lòng anh coi như là đặc biệt.” Lâm Việt giống như nói trúng tâm sự nam nhân, hô hấp của nam nhân chấn động, lại vẫn không nói được gì. Thấy nam nhân thủy chung không thể mở miệng, Lâm Việt đột nhiên hạ thấp giọng, một bên hôn cổ nam nhân, một bên ngữ khí ôn hòa tỏ thái độ: “Anh không cần phải nói, em đều biết, em chỉ muốn như vậy là đủ rồi. Em mặc kệ anh có bao nhiêu nam nhân, chỉ cần trong lòng anh có em, lúc ở cùng em phải chuyên tâm……”


Lâm Mộ Thiên trầm mặc, không có hé răng, ánh mắt do dự của y chấn động, giống như bị người đoán trúng tâm sự, có vẻ bối rối lại hoảng loạn. Kỳ thật nam nhân không muốn trả lời mấy vấn đề mẫn cảm này, nhưng thái độ Lâm Việt lúc này có thể dùng nóng bỏng để hình dung. Tốc độ kia, cảm giác kia, tần suất chặt chẽ kia làm cho nam nhân rốt cuộc không có tâm tình suy nghĩ miên man.


Nam nhân chịu không nổi luật động bất thình lình, liên tục “uhm” vài tiếng, mấy vệ sĩ canh ngoài ngõ nghe thấy đều ngượng ngùng, lâm vào trầm mặc cùng xấu hổ, nhưng không nói lời nào. Trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng rên rỉ nghẹn ngào hỗn loạn lại càng rõ ràng, trong âm thanh kia lộ ra khoái cảm áp lực, lại xen lẫn tiếng khóc nhợt nhạt, thật mê người……


Ngoài ngõ nhỏ.
Vệ sĩ đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Trong ngõ nhỏ.


Cũng là cảnh xuân vô hạn, Lâm Mộ Thiên quần áo không chỉnh bị đặt ở trên tường, còn Lâm Việt lại ăn mặc chỉnh tề đặt ở phía sau y, chỉ có khoá kéo mở ra. Dục vọng lửa nóng kiên đĩnh kia có thể rõ ràng thấy được đang thông suốt ra vào ở bí huyệt chặt chẽ của nam nhân, trên dục vọng phiếm ánh sáng ɖâʍ mỹ. Theo sự thẳng tiến của hắn, dục vọng nháy mắt liền chôn vào giữa song mông nam nhân.


Dục vọng của Lâm Việt đỉnh vào thật sâu trong huyệt đạo nóng ướt, theo động tác của hắn, thân thể nam nhân bị kích thích run rẩy, ngay cả eo cũng hoàn toàn mềm nhũn tê dại ……


“Anh hai, anh biết em rất yêu anh mà, em hy vọng anh cũng không khiến em thất vọng.” Lâm Việt chôn ở trong cổ nam nhân hít sâu _ nam nhân kẹp hắn thật thoải mái, mùi trên thân nam nhân hắn rất quen thuộc cũng rất thích.
“Lâm Việt……” Lâm Mộ Thiên nhẹ giọng kêu tên em trai mình, giọng nói mềm nhũn, có chút vô lực.


Lâm Việt ngẩng đầu, lấy khoảng cách rất gần đánh giá vẻ mặt giờ phút này của nam nhân, lông mi nam nhân rất ướt, hơn nữa bộ dáng nhẫn nại kia làm cho hắn không tự chủ được đem nam nhân ôm càng chặt hơn. Khoảng cách giữa hai người rất gần.. rất gần, hơi thở Lâm Mộ Thiên hơi suyễn, nghe vào trong lỗ tai Lâm Việt lại có vẻ dị thường rõ ràng. Hắn nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn ở đôi môi hơi suyễn của nam nhân —


Đúng lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ lại truyền đến tiếng nói vội vàng của vệ sĩ —
“Ông chủ, tiểu thư An Lâm tự mình qua đây tìm anh, cô ta đã đến đây, cô ta nói nếu không thấy được anh, nói cái gì cũng không chịu đi, cô ta đang nháo ở bên ngoài……”


Lại là người đàn bà này……