Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 209

Lâm Mộ Thiên trở lại biệt thự của Lâm Việt thu dọn đồ đạc của mình rồi lưu lại một phong thư cho Lâm Việt và Thư Diệu, y quyết định không cần giáp mặt nói với bọn họ. Tuy rằng sau này có thể sẽ khiến bọn họ bất mãn, nhưng y đã lưu lại thư sau đó mới rời đi, mấy vệ sĩ kia cũng như trước đi theo y. Lâm Mộ Thiên cũng không ngăn cản, tùy ý bọn họ cố thủ ở khu phố nhỏ gần đó.


Y biết mấy vệ sĩ kia khẳng định đã thông báo cho Lâm Việt biết, dù sao sớm hay muộn cũng biết, y cũng không có tính giấu diếm địa chỉ nhà y với bọn họ. Y chỉ muốn ở một mình, chỉ đơn giản như vậy.


Sau khi an bài xong chuyện bên này, Lâm Mộ Thiên lại mã bất đình đề (= ngựa ko ngừng vó, tức chỉ vô cùng bận rộn, làm việc không ngừng nghỉ) chạy về trường quay, dùng gần một tháng thời gian quay xong bộ phim mới. Vô luận y đi đến đâu bên cạnh cũng đều có vệ sĩ đi theo, thời gian một tháng này, y không có nhìn thấy Lâm Việt cũng không có thấy qua điện thoại của Thư Diệu. Thậm chí y có chút hoài nghi, bọn họ rốt cuộc đã xem thư chưa, duy độc Vĩnh Trình vẫn duy trì liên hệ với y.


Tiệc hoàn công đêm đó.
Sau khi Lâm Mộ Thiên tham dự buổi tiệc trở về ngôi nhà mới thuộc về mình, cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có khiến toàn thân toàn tâm y sảng khoái. Chỉ cần ở nhà, mỗi ngày y đều xem tin tức đêm khuya, này đã trở thành một loại thói quen.


Y vừa ngồi xuống không lâu, điện thoại trong nhà vang lên.
Đã trễ thế này mà ai gọi đến vậy?
“Alo……” Lâm Mộ Thiên kẹp điện thoại ở bên tai, lấy đệm dựa qua, chuẩn bị đổi sang tư thế thoải mái để nghỉ ngơi.
Lúc này.
Đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc……


“Là tôi.” Giọng nói của đối phương rất lãnh đạm, mang theo sự tùy hứng không chút để ý.


Nhất thời tâm Lâm Mộ Thiên đều nhảy tới cổ họng, y trở nên bất an, trở nên bàng hoàng, ngay cả thân thể y cũng trở nên cứng còng. Y khẩn trương nắm chặt điện thoại, nghe giọng nói quen thuộc như thế, tư vị trong lòng y đang ngưng đọng lại. Dù đối phương không xưng tên mình ra, nam nhân cũng có thể nghe ra, chủ nhân giọng nói lạnh lùng thản nhiên này là Nhiên Nghị!


“Cậu…… sao cậu biết số điện thoại nhà tôi?” Y nhớ rõ y chưa nói qua cho bất luận kẻ nào! Sao Nhiên Nghị lại biết……
Nhiên Nghị ở đầu kia điện thoại đắc ý nở nụ cười.
“Đã trễ thế này, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Nam nhân khẩn trương nắm ống nghe, trong lòng bất an, rất lo sợ.


Nhiên Nghị dần dần thu hồi tiếng cười, bắt đầu không kiên nhẫn ở đầu kia điện thoại mệnh lệnh nam nhân: “Ít nói nhảm, loại chuyện nhỏ nhặt này với tôi mà nói không tính là khó. Muốn biết hành tung của anh, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại tìm người tra một chút sẽ biết anh ở nơi nào. Bây giờ anh lập tức xuống dưới lầu cho tôi.”


Trước giờ Nhiên Nghị đều tự tin như vậy, có địa vị, có quyền lợi, ngay cả cách nói chuyện cũng rất cường ngạnh.
“Tôi…… Tôi không.” Nam nhân khó xử cự tuyệt.


Lâm Mộ Thiên muốn ngắt điện thoại, lại bị giọng nói không kiên nhẫn của Nhiên Nghị ngăn trở: “Anh nghĩ rằng tôi muốn đến tìm anh sao? Lần này tôi tìm anh là có chuyện quan trọng muốn nói với anh, là nói chuyện chính sự. Tôi cho anh thời gian ba phút, nếu sau ba phút anh không xuống đây, tôi chỉ còn cách trực tiếp đi lên.”


“……”
“Đến lúc đó quấy rầy đến hàng xóm anh, vậy không liên quan tôi nhé, ha ha……” Nhiên Nghị ở đầu kia điện thoại cười lạnh.


Lâm Mộ Thiên cúp điện thoại, thay thường phục liền xuất môn _ nhanh như vậy Nhiên Nghị đã tìm đến y, đáy mắt ôn hòa của Lâm Mộ Thiên tràn ngập bất đắc dĩ lại lo lắng. Dựa vào quan hệ của Nhiên Nghị, nếu muốn tìm y kỳ thật cũng không khó, y không có cách nào tránh né mà cũng không thể tránh né.


Ngoài cửa lớn của tiểu khu có một chiếc Rolls-Royce thân dài đang dừng, Nhiên Nghị mặc một chiếc áo gió thiết kế đơn giản, đứng dưới ngọn đèn mờ nhạt, bông tuyết chậm rãi rơi lơ lửng xung quanh hắn rồi rải rác trên mặt đất.


Bất tri bất giác thì ra đã là mùa đông, thời gian qua thật nhanh, nhanh đến nỗi khiến cho người ta khó có thể bắt lấy……


Lâm Mộ Thiên chậm rãi đi qua, trong miệng y thở ra nhiệt khí, hình thành sương mù thản nhiên phiêu tán trong không trung. Lúc Nhiên Nghị nhìn thấy y, vẻ mặt không chán ghét như xưa nhưng rõ ràng chờ không kiên nhẫn, khóe miệng hắn gợi lên một tia cười tà khó có thể phát hiện.


Lâm Mộ Thiên lập tức nhận thấy được nguy hiểm (yếu bóng vía thật =.,=), y cảnh giác hỏi Nhiên Nghị: “Cậu tìm tôi có chuyện quan trọng gì sao? Mời cậu nói mau…… Tôi……” Y nói còn chưa xong, cánh tay đã bị giữ chặt.


Lần này lại rất nhẹ… khiến cho Lâm Mộ Thiên có chút cà lăm. Y nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Nhiên Nghị trở nên khó có thể nắm bắt. Hai người cứ như vậy giằng co, đôi mắt Nhiên Nghị dưới ánh đèn u ám, lắng đọng cảm xúc nào đó mà không muốn người biết.


Vậy kia rốt cuộc là cái gì?
Ngay cả chính y cũng có chút không nắm bắt được!
“Anh thật cả gan, dám một mình chạy sang đây mua nhà riêng. Xem ra Lâm Việt đối với anh cũng không có gì tốt, bằng không giờ anh cũng sẽ không ở trong này.” Nhiên Nghị cười nhạo nam nhân, nhưng tay hắn ngược lại nắm chặt cánh tay y.


“Đau quá, mời cậu buông tay!” Y cau mày, muốn mở tay Nhiên Nghị ra, lại bị Nhiên Nghị kéo lên xe.
“Không được lộn xộn, tôi mang anh đi nơi này.” Nhiên Nghị đem y nhét vào trong ngực, không cho y lộn xộn, còn không quên nhắc nhở tài xế lái xe: “Tài xế, giờ lái xe tới Thư gia.”


“Vì sao phải đến Thư gia? Là Thư Diệu có chuyện gì sao?” Lâm Mộ Thiên bản năng ngẩng đầu, y khẩn trương bắt lấy cánh tay Nhiên Nghị. Ý thức được hành động của mình có chút quá khích, y lại ngượng ngùng thu lại, nhưng ánh mắt nghi hoặc lại chưa từ trên mặt Nhiên Nghị dời đi khắc nào.


Trong lòng y có loại dự cảm bất hảo, Nhiên Nghị hơn nửa đêm chạy tới tìm y, dẫn y tới nhà Thư Diệu? Thư Diệu phát sinh chuyện gì sao? Hay đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn……
“Thư Diệu không có việc gì, anh hãy lo cho chính anh một chút trước đi, đại minh tinh.” Giọng điệu Nhiên Nghị mang theo châm chọc.


Hắn buông lỏng  hai tay kiềm chế nam nhân ra. Hắn không nhìn tới biểu tình giờ phút này của nam nhân, hắn chán ghét, cảm thấy nam nhân đối với ai cũng là một thái độ, ở trong mắt nam nhân tựa hồ tất cả đều ngang hàng, hắn bắt đầu chán ghét cái thế giới quan cân bằng này của nam nhân. (editor: là sao? T.T) (beta: Nghĩa là trong mắt của thúc không có ai đặc biệt, ko có ai quan trọng hơn, các anh công trong mắt bác đều giống nhau, kiểu có cũng được bỏ cũng được nên Nhiên Nghị mới tức giận. Dù bác bị anh ấy hành thế nhưng vẫn ko coi trọng ảnh nên thằng bé nó dỗi ấy mà:v) (editor: =.,=)


“Tôi không hiểu ý của cậu.” Nam nhân thật nghi hoặc.


Nhiên Nghị vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười, hắn phủi bông tuyết nơi đầu vai, trào phúng nam nhân ngây thơ: “Ba ba Thư Diệu là người thông minh, lần này Thư Diệu vì anh ném công ty, thiếu chút nữa đem cơ nghiệp lão ba hắn hủy diệt, anh cho rằng ba hắn còn có thể cho phép anh ảnh hưởng Thư Diệu sao?”


“Cậu…… rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Nhiên Nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đường cong hàm dưới của hắn rất đẹp, nhưng ánh mắt hắn lại làm cho nam nhân cảm thấy cả người rét run.


“Cậu tính đem tôi giao cho ba Thư Diệu xử lý? Hay là muốn tôi ra mặt giải thích?”
Y không rõ vì sao Nhiên Nghị luôn muốn đối với y như vậy, nếu chán ghét y thì đừng để ý đến y, không cần chạm vào y, không cần đối mặt nói chuyện thì tốt rồi, vì sao cứ cố tình muốn tra tấn y như vậy!


Nam nhân có ngốc có đần cũng biết tình thế trước mắt, y thấp giọng nói: “Tôi đã chuyển ra ngoài, thái độ của tôi rất rõ ràng, vì sao cậu luôn không buông tha tôi. Cho dù cậu dẫn tôi đến, cũng sẽ chỉ khiến Thư Diệu khó xử trước mặt ba cậu ấy……”


Nhiên Nghị không nói chuyện, trong lòng lại dần dần lo lắng, vốn hôm nay hắn từ cục chính trị trở về muốn hẹn Thư Diệu ăn cơm, không nghĩ tới Thư Diệu lại vì Lâm Mộ Thiên mà bị nhốt trong nhà. Vì để cho bác Thư tha thứ Thư Diệu, hắn đành phải đáp ứng mang nam nhân đi gặp ông ấy.


“Anh biết không?” Nhiên Nghị cau mày, nắm cằm nam nhân, không kiên nhẫn nhắc tới chuyện hắn không muốn nói, “Ngày đó anh rời nhà trốn đi, Thư Diệu trở về gây sự với Lâm Việt, tất cả đều là vì anh mà thôi.
“……”


“Lần trước lúc anh ‘mất tích’, Thư Diệu vì anh mà mặc kệ chuyện công ty, hắn đi tìm anh khắp nơi. Hiện tại công ty hắn xảy ra vấn đề, anh lại vụng trộm chuyển đi, hơn nữa Lâm Việt cùng hắn tranh cãi, em trai anh giờ lại đang cùng Thanh Dương liên thủ thu mua công ty Thư Diệu!”


“Cái gì?” Nam nhân thật kinh ngạc, không nghĩ tới Thanh Dương cũng bị cuốn vào trận tranh chấp lợi ích này.
“Tôi nói anh thật đúng là chuyên gia gây họa.” (ca ms là chuyên gia gây họa *ném đá*)
“Sao lại có thể……” Nam nhân lắc đầu, không muốn chấp nhận sự thật.


“Lâm Việt cũng không phải ngu ngốc, có thứ tiện nghi, chẳng lẽ hắn còn không thêm một chân vào. Tôi đã tìm người điều tra, hắn đến tìm Thanh Dương, đưa ra đề nghị thu mua công ty Thư Diệu. Mình hắn nuốt không được nên phải tìm người hợp tác cùng nhau phân chia với hắn.”


Đáy mắt Nhiên Nghị nổi lên tức giận, hắn bất mãn Thư Diệu để ý nam nhân! Cũng bất mãn nam nhân đối với Thư Diệu khẩn trương! (thần kinh =..=)
“Sẽ không.”


“Sao lại không? Tháng này chẳng phải hắn không có tìm anh sao? Hắn rõ ràng biết anh ở đâu, nhưng hắn để anh qua một bên, chuyên tâm đi đối phó Thư Diệu, tìm vài vệ sĩ nhìn nhất cử nhất động của anh. Anh cho là vì sao hắn có thể chịu được? Hắn muốn giải quyết Thư Diệu trước mới chậm rãi tìm anh, đến lúc đó hắn tùy tiện diễn mấy màn kịch, anh sẽ lại ngoan ngoãn nghe lời.” Nhiên Nghị nói thẳng thừng, lời nói vừa ngoan độc lại vừa táo bạo.


Lâm Mộ Thiên không thể tin được, đoạn thời gian trước hai người còn ở chung rất tốt, bây giờ lại vì y “ trốn đi” mà gây giằng co như thế.


“Anh có thể không tin tôi.” Nhiên Nghị đến gần nam nhân, phát hiện nam nhân thất thần, hắn tăng thêm lực nhéo nhéo hàm dưới nam nhân. Thẳng đến khi nam nhân một lần nữa nhìn về phía hắn, hắn mới chậm rãi, nửa cười nhạo nửa nhắc nhở nói: “Thương trường như chiến trường, anh chưa từng nghe qua sao? Một giây trước là bạn bè, một giây sau có lẽ sẽ trở thành kẻ địch, tôi đã sớm nói qua Lâm Việt vốn luôn hỉ nộ vô thường như vậy, dã tâm của hắn so với ai khác anh hẳn cũng rõ ràng.”


“Cậu không cần gạt tôi, tôi sẽ không tin cậu……” Y không thể tin được sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy……


“Không phải tôi lừa anh, là anh tự lừa chính mình. Nói cho anh biết, nếu đã không có anh, bọn họ sẽ không có gì liên hệ, nhiều nhất chỉ xem như người qua đường, người không cùng đường không có tình cảm gì để nói.” Nhiên Nghị nâng cằm nam nhân lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nam nhân. Làn da kia thật mịn, sờ lên thật thoải mái, làm cho hắn không muốn buông ra.


Vì sao họ lại khiến cho sự việc căng thẳng như vậy!
Đi đến bước đường này, y cũng vô pháp quay đầu, sự tình cũng đã nháo lớn thành như vậy, chỉ có chính y đến cởi nút thắt này.


Nhìn bộ dáng nam nhân có chút đăm chiêu, Nhiên Nghị tiếp tục bổ sung chuyện hắn biết: “Trước kia Lâm Việt còn bận tâm đến sự tồn tại của tôi, hắn nuốt không được phần kia của Thư Diệu. Mà giờ đây hắn cùng ma bệnh Thanh Dương kia kết minh, dựa vào thế lực của ma bệnh kia, hắn có thể giở nhiều thủ đoạn, như vậy hắn sẽ không cần bận tâm đến tôi.”


“……”
“Về phần con ma bệnh Thanh Dương a, có mối làm ăn tiện nghi như vậy đưa lên cửa, hắn khẳng định sẽ làm.” lời Nhiên Nghị nói làm cho Lâm Mộ Thiên có chút vô lực chống cự, sự thật luôn luôn tàn khốc như vậy.
“Thanh Dương không phải ma bệnh……”


Nhiên Nghị cười lạnh: “Không phải ma bệnh thì là cái gì?”
“……” Lâm Mộ Thiên á khẩu không trả lời được, y cảm thấy không có biện pháp cùng Nhiên Nghị nói chuyện.
“Nhìn thấy bác trai, anh đừng nói lung tung là được.”
“……”


“Rốt cuộc anh có nghe tôi nói hay không? Đừng giống như khối gỗ không phản ứng, mau trả lời tôi.”
“……”
Nam nhân lại không nói, Nhiên Nghị thấy bộ dạng y nặng nề thì nổi giận!


Kỳ thật Nhiên Nghị không muốn quản chuyện này, nếu không phải việc này liên lụy đến tương lai Thư Diệu, hắn căn bản sẽ không chen chân vào chuyện giữa bọn họ. Việc làm của Lâm Việt xác thực khiến cho hắn nhìn mà chịu không nổi, hơn nữa con ma bệnh kia có cừu oán với hắn, ân oán này cũng không phải một hai ngày mà thành mà là tích tụ đã lâu, đợi đến giờ bùng nổ quyết liệt!


Một bên là vì hai người anh em của mình, vì nam nhân Lâm Mộ Thiên này hoàn toàn phản bội mà phiền não; một bên cũng là vì nhìn thấy dáng vẻ nam nhân lo lắng mà tâm phiền ý loạn.


Hắn cũng không hiểu bản thân mình vì sao phải nói mấy lời đả kích nam nhân, hắn nhịn không được. Hắn chán ghét bản thân đối với biểu tình của nam nhân càng ngày càng để ý, hắn không muốn thừa nhận hắn chú ý nam nhân.


Nhiên Nghị nhíu mày nhìn về phía Lâm Mộ Thiên bên cạnh, nói không nên lời tư vị trong lòng _ nam nhân Lâm Mộ Thiên này rốt cuộc suy nghĩ cái gì mà có thể thất thần như vậy?


Mà lúc này, nam nhân đứng ngồi không yên nghĩ nên làm sao để đối mặt ba Thư Diệu, dù sao ai cũng không thể dễ dàng tha thứ con mình cùng đồng tính ở một chỗ……
Vừa tổn hại danh dự, vừa tổn hại tôn nghiêm……
“Xuống xe, đến rồi.”


Giọng nói mệnh lệnh không chút hoang mang của Nhiên Nghị có thể sánh với thời tiết giá lạnh bên ngoài, nháy mắt khiến tâm nam nhân lạnh như băng……