Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 207

Lâm Mộ Thiên cả người cứng ngắc, y kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vĩnh Trình, không biết phải phản ứng như thế nào. Y tùy ý để Vĩnh Trình hôn y, nụ hôn nóng bỏng kia càng ngày càng vô lực nhưng nó vẫn đang tiếp tục, bộ dạng của Vĩnh Trình mỏi mệt cứ như hao hết tâm lực. Môi nam nhân bị đối phương ngậm vào, nhẹ nhẹ mân mê, đầu lưỡi thong thả đảo qua môi y, dây dưa đầu lưỡi mềm mại của y.


Quần áo y đều bị cởi hết nhưng Vĩnh Trình vẫn còn mặc chỉnh tề, điều này làm cho nam nhân có chút hỗn loạn. Vĩnh Trình một bên hôn, một bên đẩy ngã y xuống giường, động tác Vĩnh Trình không tính ôn nhu nhưng lại không tính là thô lỗ. Lâm Mộ Thiên nhìn hai chân mình bị hai tay Vĩnh Trình lưu loát tách ra, đùi bị vuốt ve, cái loại cảm giác kỳ quái này khiến cho hai chân nam nhân hơi hơi phát run.


Nam nhân vươn tay, bắt lấy cái tay đang trượt về giữa hai chân y của Vĩnh Trình, đầu lưỡi y từ trong miệng đối phương giãy ra, tránh được Vĩnh Trình hôn. Y tràn ngập nghi hoặc cùng khϊế͙p͙ sợ nhìn chằm chằm Vĩnh Trình, y hỏi thử: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Tôi đã làm chuyện gì không tốt với cậu sao? Vì sao cậu phải khóc?”


Lâm Mộ Thiên ngược lại cảm thấy bản thân dường như là người xấu, con ngươi mê người trong sự quật cường mang theo vô tội của Vĩnh Trình nhẹ nhàng lấp lóe, hắn biết nam nhân khẳng định sẽ vì hắn như vậy mà mềm lòng. (=.,= lợi dụng lòng tốt hả ca)


Vĩnh Trình cũng không chút kiêng kị né tránh ánh mắt y, chẳng qua trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vài giọt nước. Hắn ôm chặt thân thể nam nhân rồi phủ nhận: “Ai nói tôi khóc, tôi căn bản là không khóc, là anh hoa mắt.” giọng hắn rất nhỏ, cũng rất dễ nghe, trong đó mang theo nồng đậm bất mãn.


Thật sự là y hoa mắt sao?
Có lẽ đi……


Bên tai Lâm Mộ Thiên bị hơi thở kia kích thích, y không tự chủ được căng thẳng thân thể. Vĩnh Trình tựa vào vai y, tiếng hít thở rất nhỏ đều đều ở bên tai y, cái lưng mẫn cảm của y bị hai tay Vĩnh Trình chậm rãi âu yếm. Vĩnh Trình ngồi ở giữa hai chân y, nửa ôm thân thể trần trụi của y, hai tay thong thả lại ái muội nhẹ vỗ về da thịt trần trụi của nam nhân.


Thật lâu sau, Vĩnh Trình mới chậm rãi mở miệng.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh cũng không hẳn phải trốn tôi, có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.” cảm xúc của Vĩnh Trình có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, điểm này đối với Lâm Mộ Thiên mà nói, coi như là một mở đầu tốt.


Đột nhiên, Lâm Mộ Thiên có cỗ xúc động muốn khóc vì lời nói quan tâm của Vĩnh Trình, y cảm thấy rất ấm áp. Y vốn nghĩ  Vĩnh Trình sẽ không để ý đến cảm nhận của y, giống Nhiên Nghị như vậy cưỡng bức y, nhưng Vĩnh Trình không dùng loại phương thức cực đoan đó đối đãi y.


Tuy rằng vừa rồi Vĩnh Trình rất tức giận, nhưng vẫn giữ lại lý trí, Vĩnh Trình cũng không muốn vì xúc động rồi sau đó hối hận.


Trầm mặc thật lâu, Lâm Mộ Thiên mới mở miệng, đem chuyện mất tích trong khoảng thời gian này nói cho Vĩnh Trình, đương nhiên trong đó chuyện Nhiên Nghị đối với y, y cũng không nói gì. Nam nhân chỉ nói Nhiên Nghị bắt y, Thanh Dương cứu y ra, sau lại đến nơi này…… gặp Vĩnh Trình.


Vĩnh Trình im lặng nghe Lâm Mộ Thiên thong thả kể lại xong, trong đó có mấy lần nam nhân đều nói thoáng qua nhưng Vĩnh Trình lại thủy chung cũng không nói gì. Hắn ôm y, áp y vào chăn, một bên nhỏ vụn hôn cổ nam nhân, một bên lắng nghe nam nhân kể lại……


Lâm Mộ Thiên thật bất đắc dĩ, y dùng tay nhẹ nhàng đẩy đầu Vĩnh Trình ra: “Cậu …… rốt cuộc cậu có nghe tôi nói hay không. Đây là cậu hỏi tôi trước, giờ tôi nói nhưng…… nhưng cậu lại không nghe……”
“Tôi có nghe.” Vĩnh Trình xác thực có nghe, y cũng biết nam nhân ủy khuất.


Nhiên Nghị và nam nhân ở cùng nhau, hắn có thể không làm gì với y sao? Không làm liền kỳ quái! Đối với việc này, Vĩnh Trình thật tức giận, thậm chí trong lòng có cỗ oán khí. Hắn không hy vọng nam nhân bị người khác chạm đến, chỉ cần nghĩ tới khối thân thể trước mắt này bị Nhiên Nghị chạm vào, trong lòng hắn không hiểu sao có một trận đau lòng!


Lâm Mộ Thiên còn muốn nói gì đó nhưng Vĩnh Trình lại ngăn y: “Không cần phải nói, tôi đã biết, tôi sẽ thay anh lấy lại công đạo.” Nói xong hắn liền cởi áo khoác……


Lâm Mộ Thiên chậm rãi lắc đầu, y cũng không muốn Vĩnh Trình vì mình mà rước phiền toái. Nhiên Nghị cũng không phải người dễ dàng đối phó như vậy, hơn nữa hắn là người của cục chính trị, rất cường thế.


Lâm Mộ Thiên ngồi ở trên giường, tim đập gia tốc nhìn Vĩnh Trình cởi từng cái quần từng cái áo. Vĩnh Trình lộ ra dáng người hoàn mỹ khiến người ta thét chói tai, nam nhân nhìn một màn như vậy thì trở nên khẩn trương lại bối rối.


Lúc này khẳng định đi không được! Đã đến lúc này rồi, đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, nếu muốn đi, căn bản là không có khả năng ……


Có điều, y cảm thấy mặt đối mặt trắng trợn như vậy, vô luận là bao nhiêu lần, y cũng sẽ thẹn thùng, đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Y không được tự nhiên dịch ra phía sau giường, vừa lúc chừa ra vị trí cho Vĩnh Trình.


“Kỳ thật, tôi không có trốn cậu……” Lúc này, nam nhân thật không thích hợp lặp lại, “Tôi cũng không có bảo Tâm Nghi nói những lời này với cậu, ngày đó Tâm Nghi đến trường quay tìm tôi, nói……”


“Nói cái gì?” Vĩnh Trình giương mắt hỏi nam nhân. Giờ phút này, nam nhân Lâm Mộ Thiên này hơi hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra khó xử lại do dự làm cho hắn nhịn không được hôn hai má nam nhân.


Đôi môi mềm mại đột nhiên dán lên sườn mặt nam nhân, làm cho nam nhân chấn kinh không nhỏ. Đôi môi của Vĩnh Trình nhẹ nhàng mà nhấp mặt y một ngụm, giống như khiêu khích, đầu lưỡi như có như không đảo qua da y……


“Tôi chỉ đáp ứng cô ấy về sau sẽ không chủ động gặp cậu.” Lâm Mộ Thiên vẫn nói ra, cơ hồ là cùng lúc, điểm nhỏ trước ngực của y bị Vĩnh Trình nắm, niết ở đầu ngón tay chậm rãi gảy gảy, niết niết.


“……” Vĩnh Trình không nói gì, chỉ có hai mắt chuyên chú nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch của nam nhân, tựa hồ có chút…… khát cầu.


Đôi môi khẽ nhếch mở của nam nhân phát ra tiếng hút không khí nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn hôn ám thật mê người, hai mắt nam nhân nhợt nhạt ướt át nhìn chăm chú vào Vĩnh Trình, dưới con mắt Vĩnh Trình hoàn toàn trở thành một loại mời mọc ái dục.


Nhũ tiêm nam nhân bị nhẹ nhàng nắm, Vĩnh Trình dùng đầu ngón tay tinh tế ma sát, làm cho điểm nhỏ kia không ngừng nở ra rồi dần dần trở nên đứng thẳng. Y bị Vĩnh Trình sờ khiến cả người như nhũn ra. Vĩnh Trình để nam nhân tựa vào đầu