Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 189

Một khắc bị tiến vào kia, song mông Lâm Mộ Thiên theo bản năng co chặt lại, dị vật tiến vào làm cho thân thể y căng thẳng. Nhiên Nghị ôm thắt lưng y, chưa dừng lại khắc nào đã bắt đầu động, nương theo dòng nước trơn giảm bớt vài phần đau đớn, lại tăng thêm vài phần lực cản. Áp lực đẩy mạnh, đong đưa kia so với bình thường mạnh gấp vài lần, làm cho nơi gắn bó giữa hai người càng chặt càng sâu dính vào nhau.


Theo động tác chuyển động của Nhiên Nghị, mặt nước gợn sóng, kịch liệt tạt vào thân thể y. Tư thế như vậy làm cho Nhiên Nghị có thể thẳng tiến vào thân thể y, dục vọng vừa lôi ra lại đẩy mạnh vào, ma sát nội vách tường của hắn đến tê dại. Hơn nữa nước lạnh xâm nhập khiến y không thích ứng, y cảm giác được dục vọng của Nhiên Nghị ở trong cơ thể y không ngừng phát triển, chống đỡ lấp đầy y, bụng y có chút trướng.


“Cậu mau buông tôi ra, bên cạnh có người…… Có người……”
Hai gã vệ sĩ kia còn ở cách đó không xa, y không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng chật vật như thế này. Nhiên Nghị vũ nhục y quá nhiều, y không muốn lại tăng thêm một phần nào nữa.


“Đại thúc à, tôi phát hiện hình như anh chỉ biết nói một câu này, sao một chút tình thú anh cũng không hiểu.” Mỗi lúc như thế này, Nhiên Nghị đều cảm thấy Lâm Mộ Thiên biểu hiện và phản ứng khi đang làʍ ȶìиɦ thật sự là kém cỏi, duy nhất được chính là một thân thể mềm dẻo mịn màng này.


“Tôi không hiểu, vậy cậu bỏ tôi ra. Cậu tìm người khác đi, tôi không được, tôi thật sự không được.”
“Tôi cũng đi vào rồi, còn nói không được, tôi xem anh là rất có thể đi.” Nhiên Nghị dán bên tai y, giọng nói kia tràn ngập ȶìиɦ ɖu͙ƈ.


Lâm Mộ Thiên cũng thừa nhận mình ở phương tiện này rất trì độn. Y bắt lấy cái tay nâng đùi y lên của Nhiên Nghị, muốn đẩy Nhiên Nghị ra, nhưng ai biết được Nhiên Nghị gắt gao ngăn chặn y, cố ý dao động eo trên diện rộng, đem dục vọng không nhanh không chậm đỉnh vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo y.


Nhiên Nghị một bên dùng lời lẽ “đùa giỡn” y, một bên cố ý ma sát điểm mẫn cảm của y, khiến cho cả người Lâm Mộ Thiên vô lực liên tục lắc đầu, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy. Tiếng thở dốc ồ ồ của Nhiên Nghị không hề che giấu giữa hai người có vẻ dị thường rõ ràng, trong miệng đối phương thở ra hơi thở nóng rực, phun ở bên môi y.


“Anh thích tôi ở thời điểm này gọi anh là ‘chú’ sao? Hay là anh có đam mê này, cảm thấy tôi gọi anh như vậy sẽ làm anh càng thích?” Trên khuôn mặt anh tuấn kia của Nhiên Nghị lộ ra nụ cười tà tà, đáy mắt hắn bịt kín một tầng dục vọng nồng đậm.


“Không phải……” Lâm Mộ Thiên quả thực không có biện pháp cùng hắn câu thông.


“Đại thúc à, mỗi lần tôi gọi anh như vậy, anh đều sẽ kẹp chặt tôi, hút chặt tôi, tôi thấy anh rất thích đấy thôi.” Nhiên Nghị một bên nhìn bộ dáng bất lực của y, một bên đong đưa eo dùng sức đẩy mạnh, địa phương nóng cháy kia bị ngậm thật chặt.


Hắn không ngừng tiến vào thân thể mềm dẻo chặt chẽ kia, giống như muốn thế nào cũng không đủ. Địa phương mất hồn của y gắt gao ngậm vào dục vọng của hắn, cái tư vị này thật thoải mái, thật mỹ diệu, làm cho hắn tuyệt không muốn sớm đi ra chút nào.


“……” Lâm Mộ Thiên sớm đã bị khiến cho thần trí mê loạn, trong não trống rỗng, y căn bản không có nghe rõ ràng đến tột cùng Nhiên Nghị đang hỏi cái gì. Y chỉ cảm thấy đối phương không ngừng đụng vào địa phương mẫn cảm trong cơ thể y, cái cảm giác bị lấp đầy, bị tiến vào này rõ ràng giống như muốn phá hủy lý trí y, làm cho y lâm vào một mảnh trống rỗng.


Y thật tuyệt vọng……


Cái Nhiên Nghị muốn bất quá chính là ở trên người y phát tiết tính dục, tuy rằng y không muốn trở thành công cụ tiết dục của người khác nhưng trong rừng núi hoang vu này, y cảm thấy sự tồn tại của Nhiên Nghị giống như muốn làm nổi bật sự “yếu đuối” của y. Y cũng không yếu đuối, y không quyền không thế, không có lợi thế để đấu tranh, phản kháng, nhận thức sự thật đó đối với y là một loại cảm giác bất lực và đáng buồn.


Nhiên Nghị đặt y ở trong nước làm thật lâu, thẳng đến khi phát tiết xong, Nhiên Nghị mới mặc quần áo lên bờ chờ y. Y vô lực ở trong nước tẩy trừ thân thể, toàn bộ quá trình Nhiên Nghị đều đứng ở bên cạnh “thưởng thức” y. Thẳng đến khi y mặc quần áo lên bờ, Nhiên Nghị mới dẫn y đi về phía trước.