“Cậu không cần như vậy…… rất……” Rất kỳ quái, nam nhân cảm thấy thân thể mình đang nóng lên.
Lúc nãy không phải mới phát tiết qua sao? Sao lại…… Chẳng lẽ là vì kỹ thuật của Vĩnh Trình quá tốt, nam nhân vì suy nghĩ vớ vẩn của mình mà cảm thấy bất đắc dĩ. Hơn nữa chính y cũng vô pháp khống chế sự biến hóa của thân thể.
Vĩnh Trình chỉ vào địa phương ngẩng đầu của nam nhân, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà trượt hai vòng: “Thân thể có thể thành thực hơn so với miệng, kỳ thật anh không chán ghét cùng tôi làm, đúng không?” Bằng không, nam nhân sẽ không dung túng hắn như vậy. Tuy rằng biết nam nhân sẽ không trả lời hắn, nhưng hắn vẫn nói ra, nhìn thấy thân thể nam nhân hơi run run, hắn thuận thế ôm sát nam nhân.
“……” Nam nhân không nói lời nào.
“Kỳ thật tôi cũng không muốn anh cảm thấy thiếu nợ tôi, hiểu không?”
Nam nhân gật đầu.
Y biết Vĩnh Trình đang nói về số tiền kia……
“So với việc tôi yêu cầu, tôi càng hy vọng anh tự nguyện.”
Vĩnh Trình cũng không nói thêm nữa, hắn nắm tay nam nhân, làm cho nam nhân thay mình rút đi cái quần vướng bận. Mỗi lần bảo nam nhân làm chuyện này, y theo bản năng đều muốn tránh, nhưng mỗi lúc như vậy Vĩnh Trình cũng không chịu để cho y trốn.
Kỳ thật mọi việc đều có thể thương lượng, duy độc chuyện này là không thể.
Nam nhân run run duỗi tay nắm dục vọng nóng bỏng của Vĩnh Trình, đối phương cúi đầu ɭϊếʍƈ hôn cổ y. Nam nhân nghe thấy da mình bị hôn vang “ba ba”, trong lúc hỗn loạn, cảm giác được ngón tay thon dài kia của đối phương chậm rãi luồn vào thân thể mình.
Không ngừng đụng vào nơi mẫn cảm của y, động tác của Vĩnh Trình rất nhẹ, lại tràn ngập khiêu khích, cho đến khi một vật thể càng tráng kiện, càng nóng cháy hơn so với ngón tay thay thế……
Thân thể bị dục vọng nhồi chặt, nội vách tường của nam nhân ướt mềm như có lực hút, khiến cho Vĩnh Trình yêu thích không buông tay. Nam nhân cứ như vậy dạng chân thật lớn ngồi ở trên người Vĩnh Trình, bị Vĩnh Trình “ôm” không ngừng tiến vào.
Nam nhân chỉ cảm thấy dưới thân một mảnh nóng ướt, dục vọng của mình cũng để ở bụng Vĩnh Trình, mà bí huyệt lại nhận dục vọng của Vĩnh Trình, nam nhân cũng không nhớ được rốt cuộc đã đổi bao nhiêu tư thế, rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần. Y chỉ nhớ rõ Vĩnh Trình không ngừng muốn y, trong chốc lát đặt y ở trên giường, trong chốc lát ôm y ở trên đùi, y mơ hồ nhớ rõ bản thân hình như đã nghẹn ngào khóc lóc rên rỉ, thích đến phát khóc, nam nhân cảm thấy mình thật mất mặt……
Ngày hôm sau, buổi sáng lúc rời giường, nam nhân bị Vĩnh Trình quấn quít lấy không xuống giường được. Nam nhân kéo chăn, dùng chăn ôm đầu đem mặt chôn ở trong chăn, tối hôm qua thật mất mặt, y không muốn gặp người nữa.
Vĩnh Trình mới không để ý tới nam nhân có phải thẹn thùng hay không, hắn bưng lấy mặt nam nhân liền hôn lên môi y. Nụ hôn nóng ướt triền miên này vừa sâu sắc lại vừa kéo dài, thấy nam nhân thẹn thùng, kỳ thật trong lòng Vĩnh Trình rất cao hứng.
Hắn cảm thấy bản thân dường như càng ngày càng thích nam nhân không có ưu điểm nào cũng không có khuyết điểm nào này. Hôn một cái là không muốn buông ra, khóe miệng hắn hàm chứa ý cười, ngậm môi nam nhân vào thấp giọng nói: “Dù sao, đến tối chúng ta mới lên máy bay về nước, còn có thể tới thêm vài lần. (=..=)”
Hắn tràn đầy tinh lực làm cho nam nhân rất kinh hoảng, hắn cũng chỉ làm một lần, cũng không thật sự làm thêm mấy lần. Hắn lo lắng thân thể nam nhân, miễn cho về sau nam nhân chán ghét “làm” với hắn.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới sự tình lại biến hóa nhanh như vậy……
Vào giữa trưa, Vĩnh Trình vừa gọi cơm xong trở về nam nhân đã mặc xong tây trang. Tây trang màu đen thật xứng với thân hình nam nhân, nhìn qua rất có hương vị đàn ông. Không giống với mỹ thiếu niên trẻ tuổi, nam nhân tản ra một cảm giác ôn nhu mà nội liễm làm cho người ta nhịn không được rất muốn thân cận.