“ Cậu đi tìm tôi sao?” giọng nam nhân khàn khàn, rất thấp, giống như sắp bật khóc.
Vĩnh Trình thành khẩn gật đầu, hắn hôn hai má nam nhân, môi một khắc cũng không muốn rời đi thân thể nam nhân. Hắn ôm nam nhân, cảm giác nhiệt độ cơ thể ấm áp kia của y. Gần gũi tựa vào như vậy, có thể khiến cho khoảng cách giữa hắn và nam nhân càng kéo gần thêm, vô luận là trong tâm, hay là trên thân thể, hắn đều hy vọng nam nhân thuộc về hắn. Thuộc về một mình hắn!
“Tôi có đi tìm anh, lúc ở trong nước tôi không tiện tiếp cận anh. Ngày đó tôi gọi điện thoại cho anh, điện thoại không hiểu sao bị ngắt, Nhiên Nghị hắn có đối xử quá đáng với anh không?” Vĩnh Trình nhẹ nhàng ôm thắt lưng nam nhân, khuôn mặt không tỳ vết của hắn ở ngay trước mắt nam nhân, mang theo lo âu hồi hộp: “ Hắn không làm gì với anh đấy chứ? ”
Nam nhân không nói lời nào, Vĩnh Trình thử hỏi: “Tốt nhất là không có, nếu hắn làm gì với anh, anh nói cho tôi biết, tôi sẽ thay anh trả thù.”
“Vì sao……”
“Bởi vì anh là vợ tôi.” Vĩnh Trình một bên vuốt ve thân thể nam nhân, một bên hôn đầu vai nam nhân, ở trên làn da mượt mà của nam nhân hạ xuống một loạt nụ hôn nóng bỏng.
“Tôi là đàn ông.” Nam nhân cúi đầu, thấy không rõ lắm vẻ mặt của y, chỉ từ sự rầu rĩ trong giọng nói kia mà nghe ra nam nhân không quá thích cách xưng hô này.
Vĩnh Trình không hỏi nam nhân thêm gì nữa, hắn chỉ im lặng ôm nam nhân, đẩy đẩy nhu nhu đem y mang đến bên giường. Nam nhân biết ý đồ của Vĩnh Trình, liền lập tức tỏ vẻ không muốn làm. Vĩnh Trình cũng không phản đối, cũng chỉ ôm nam nhân ngủ, chẳng qua tay không quá an phận vuốt thân thể nam nhân. Trên thân nam nhân có cỗ mùi thơm ngát sau khi tắm, làm cho hắn có chút trầm mê, không có ý muốn buông nam nhân ra.
Nam nhân thủy chung đều trầm mặc, tùy ý Vĩnh Trình mặt dày mày dạn ôm y. Y không biết trả lời câu hỏi của Vĩnh Trình như thế nào, nếu Vĩnh Trình tiếp tục truy vấn, nói không chừng y liền thừa nhận; nhưng Vĩnh Trình nhận thấy được nam nhân không muốn nhắc lại, vì thế cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa.
“Qua tháng này anh sẽ không phải nhìn thấy hắn nữa, về sau hắn cũng sẽ không đến quấy rầy anh nữa.” Vĩnh Trình ngậm môi nam nhân, vuốt ve hông y, như có như không nhẹ niết eo của y.
Nam nhân biết Vĩnh Trình đang nói Nhiên Nghị.
Động tác khiêu khích của Vĩnh Trình khiến cho thân thể nam nhân căng chặt. Y dùng tay để ở trước ngực Vĩnh Trình, muốn đẩy Vĩnh Trình ra lại bị Vĩnh Trình nắm hai tay.
“ Cậu để ý sao?” Nam nhân ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình không nói ra tiếng, chỉ hôn môi nam nhân, rõ ràng không cho nam nhân ngu ngốc này nói chuyện được nữa, vì thế Vĩnh Trình nghĩ như thế nào liền làm như thế ấy. Hắn hôn khiến nam nhân thở liên tục, lúc chuẩn bị tiến thêm một bước công thành đoạt đất, lại bị nam nhân đẩy ra, nhưng hắn lại cố ý ôm chặt nam nhân không buông, cứ như vậy chôn ở trong ổ chăn.
Nam nhân không muốn, hắn cũng không bắt buộc, so với lúc mới tới quy củ rất nhiều.
Lần này Vĩnh Trình tới quá gấp, ngay cả hành lý cũng không mang, nam nhân cũng để cho hắn ở trong khách sạn, cũng thật không nhẫn tâm đuổi hắn đi. Mấy ngày kế tiếp nam nhân đều đi tham dự tiệc ra mắt, Vĩnh Trình luôn cải trang một chút rồi đi theo bên cạnh y. Nam nhân không có biện pháp với hắn, lúc chụp ảnh muốn cho hắn đi tới chỗ khác chờ, hắn lại cố tình muốn dính ở bên cạnh nam nhân. Lúc đứng ở địa phương người khác nhìn không thấy, cái tay hạnh kiểm xấu kia còn luồn vào trong áo nam nhân sờ soạng mấy cái.
Nam nhân vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, mỗi ngày trở lại khách sạn, Vĩnh Trình đều sẽ ôm nam nhân vừa hôn vừa thân, đặt y ở trên giường nhu đến nhu đi (=..= chuyên gia quấy rối). Nam nhân không cho hắn “ đi vào ”, hắn cũng không dùng sức mạnh, mỗi ngày đều cùng nam nhân dính vào nhau, hai tuần trôi qua thật nhanh……