Nam nhân không nhìn ánh mắt của Nhiên Nghị, thong thả lại gian nan gột sạch vết bẩn trên người. Y quên mình đã bắn lúc nào, chính là trong thân thể vẫn như trước còn lưu lại cảm giác ma sát kia……
Sau khi phát tiết một lần Nhiên Nghị không có tâm tình làm lại nữa, cũng không muốn một hai đi chạm một gã đàn ông nữa. Hắn thừa nhận chính mình vừa rồi có chút không khống chế được, nhưng không muốn để cho Thư Diệu chờ đợi lâu, để tránh bị hoài nghi.
Nhiên Nghị đứng ở bên cạnh cảnh cáo nam nhân: “Lát nữa đi ra ngoài, ở trước mặt Thư Diệu, mày tốt nhất câm miệng cho tao.”
“……” Nam nhân không hề động, bả vai hơi run run, y lo lắng Nhiên Nghị tùy thời lại cho y mấy quyền. (thúc thúc sợ đau a T.T)
“Có nghe thấy không! Nhìn cái dạng uất ức của mày, khó trách vợ mày muốn cùng người khác chạy trốn!” Nhiên Nghị châm chọc đánh giá nam nhân chật vật, cười lạnh rời khỏi toilet. Nhiên Nghị biết nam nhân khẳng định sẽ không đi cáo trạng với Thư Diệu, loại yếu đuối này có cho vàng y cũng không dám.
Bất quá, tràng tình ái kịch liệt vừa rồi làm cho hắn cảm thấy phi thường vừa lòng. Phía sau của nam nhân thật chặt, thật thoải mái, không nghĩ tới bị nhiều nam nhân thượng qua mà vẫn mất hồn như vậy. Nhiên Nghị không thể không thừa nhận thân thể nam nhân rất tuyệt, hơn nữa xác thực cũng có làm cho hắn thích, thậm chí hiện tại hắn có chút nhớ nhung cảm giác bị song mông run run của nam nhân kẹp chặt.
Đúng là rất tuyệt……
Khi nam nhân từ trong toilet chậm rãi đi ra, liền thấy Thư Diệu và Nhiên Nghị đang cùng một bác trai bàn chuyện. Hàn huyên trong chốc lát bác trai kia liền rời đi, Lâm Mộ Thiên cố nén đau đớn đi qua. Thư Diệu phát hiện sắc mặt nam nhân không tốt, liền hỏi nam nhân không thoải mái phải không. Dưới ánh mắt ẩn hàm ý cảnh cáo của Nhiên Nghị, nam nhân cũng không dám hé răng.
Nam nhân từ toilet đi ra sau vẫn không buồn nói lời nào, lúc dùng cơm, nam nhân an vị ở bên cạnh Thư Diệu nghe hắn và Nhiên Nghị nói chuyện. Nam nhân phát hiện Thư Diệu và Nhiên Nghị chơi rất thân, Nhiên Nghị thích lên du thuyền của mình ra biển chơi, Thư Diệu cũng vậy, hai người nói chuyện thật cao hứng, từ chuyện đi biển, săn thú, đến nuôi chó……
Tóm lại sở thích của hai người rất giống nhau.
Sau khi tán gẫu xong, Nhiên Nghị đưa ra đề nghị muốn đi tiêu khiển, nhưng Thư Diệu phát hiện nam nhân tựa hồ không thích, cho nên liền cự tuyệt ý tốt của Nhiên Nghị. Nhiên Nghị cũng không thèm nhìn tới nam nhân liếc mắt một cái liền lái xe rời đi. Sau đó Thư Diệu mới cùng nam nhân trở lại biệt thự của Lâm Việt, lúc này nam nhân mới trầm tĩnh lại, đêm đó Thư Diệu không rời đi biệt thự, vẫn ôm nam nhân đi vào giấc ngủ.
Lâm Việt trở về rất khuya, nam nhân trong lúc ngủ mơ nghe được động tĩnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, vừa mở mắt liền thấy Lâm Việt vừa tắm rửa xong. Lâm Việt xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh y, hai người mặt đối mặt nằm, hô hấp giao hòa cùng một chỗ.
“Tỉnh?” giọng Lâm Việt rất nhẹ, hắn không muốn đánh thức Thư Diệu, không muốn Thư Diệu quấy rầy bọn họ.
Nam nhân từ trong xoang mũi nhẹ nhàng mà lên tiếng “ ừ ”, bộ dáng Lâm Việt rất mỏi mệt, nhưng vẫn thong thả tiến sát tới nam nhân, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tiếp theo, một cỗ nhiệt khí bao trùm đôi môi nam nhân, đầu lưỡi mềm mại xẹt qua răng nanh nam nhân, thâm nhập sâu vào……
Nam nhân nhắm mắt lại, nhận nụ hôn mềm nhẹ của Lâm Việt, lúc này, nam nhân thế nhưng có loại xúc động muốn khóc. Nhớ tới hôm nay bị người đối đãi như vậy, y liền cảm thấy ủy khuất, lại không biết nói với ai.
Nhìn thấy Thư Diệu và Nhiên Nghị tốt như vậy, y không muốn nói cho Thư Diệu, không muốn phá hư tình cảm giữa bọn họ, để tránh đến lúc đó, Nhiên Nghị lại mắng y là rác rưởi, ở giữa gây khó dễ họ.
Nam nhân bị ôn nhu hôn như vậy, không có chống cự, không có chán ghét, không có cự tuyệt, cũng không nói cự tuyệt, điều này làm cho tâm Lâm Việt vui mừng nhảy nhót, liền hôn càng thêm nhập tâm.
Gắn bó giao hòa, đầu lưỡi dây dưa, hô hấp đan xen lại nóng rực……
“ Anh, em yêu anh.” Lâm Việt hôn nam nhân, trong đôi mắt bình tĩnh kia hiện ra ánh sáng nhu hòa.
“ Ừ.” Nam nhân nhẹ trả lời.
“Vậy còn anh?” Lâm Việt ngậm môi dưới nam nhân vào, thân hôn vài cái, “Anh yêu em không?” trong giọng hắn lộ ra khát cầu cùng mỏi mệt, động tác của hắn rất thong thả.
“……” Nam nhân không biết trả lời như thế nào.
“ Anh không thương em cũng không sao, em cứ như vậy cả đời canh ở bên anh là được.” giọng Lâm Việt nồng đậm ủ rũ, hiện rõ sự mỏi mệt của hắn. Hắn duỗi tay vuốt ve đôi môi bị hôn đến phiếm hồng của nam nhân, chậm rãi tỏ thái độ, “Nếu anh yêu em, như vậy là tốt nhất.”
“ Tôi là anh của cậu……”
Trong lòng Lâm Việt bị đâm một nhát, có chút khó chịu trả lời: “ Em biết.” đôi môi hắn dán ở bên môi nam nhân, xúc cảm mềm mại truyền lại một tia ấm áp.
Ánh mắt nam nhân lộ ra vài tia phức tạp: “ Tôi……”
Lâm Việt biết nam nhân còn muốn lặp lại câu nói kia, lền kiên định hôn chặt cái miệng của y không cho y nói. Hắn hôn nam nhân trong chốc lát, liền tựa đầu trên vai nam nhân, im lặng không muốn nhắc lại.
Trong phòng rất yên tĩnh, thể xác và tinh thần của cả hai đều mệt, cứ như vậy tựa vào nhau, nặng nề ngủ thϊế͙p͙ đi.