Nhiên Nghị còn muốn tiếp tục nói nhưng Thư Diệu lúc nãy đi nghe điện thoại xong đã quay lại.
Thư Diệu phát hiện sắc mặt nam nhân không tốt lắm, vươn tay sờ sờ trán y: “Mộ Thiên, anh làm sao vậy? Tôi mới đi nghe điện thoại thôi mà, sao đã không cao hứng rồi?” khi hắn nói vậy thì nhìn Nhiên Nghị vài lần.
“Tôi không sao.” Nam nhân lắc đầu.
Nhiên Nghị vẻ mặt vô hại nở nụ cười: “Đại thúc nói hắn đã đói bụng, chúng ta đi nhà ăn đi, miễn cho đại thúc chờ không kịp.” ngữ khí này ý vị thâm trường khiến nam nhân nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
Y cũng không để ý tới sự châm chọc của Nhiên Nghị, y biết, Nhiên Nghị luôn trào phúng y, luôn khinh thường y, còn thường thường cảnh cáo y cách xa Thư Diệu một chút. Dần dà, ngay cả nam nhân trì độn cũng cho rằng người Nhiên Nghị thích là Thư Diệu.
Mấy lần Lâm Mộ Thiên đưa ra ý muốn trở về, nhưng Thư Diệu luôn ôn nhu ôm y, không cho y rời đi, còn an ủi y đừng lo lắng. Thư Diệu tỏ ý buổi tối sẽ cùng y trở về, không còn cách nào khác, y đành đi làm “ bóng đèn ”.
Từ toilet đi ra, Lâm Mộ Thiên liền nhận được điện thoại Vĩnh Trình gọi tới, đối phương vừa mở miệng liền hỏi: “Có nhớ tôi hay không?” giọng nói dễ nghe từ đầu kia điện thoại truyền đến, cùng với tiếng cười khẽ như có như không.
“……” Lâm Mộ Thiên không nói, kinh ngạc đứng ở ngay trước đường đi.
Vĩnh Trình sâu sắc ‘ngửi’ thấy được gì đó, hắn thấp giọng hỏi nam nhân: “Có phải gặp được chuyện gì mất hứng hay không?”
“ Uhm……” Lâm Mộ Thiên lên tiếng.
“Anh ở chỗ nào? Giờ tôi sẽ đến đó đón anh, nghe nói mấy ngày nữa anh sẽ đi tham gia liên hoan phim……” Vĩnh Trình vẫn tiếp tục nói chuyện, điện thoại trong tay nam nhân bất ngờ không kịp phòng bị bị người đột nhiên giật đi.
Nam nhân quay đầu……
Nhiên Nghị vẻ mặt cười lạnh đứng ở phía sau y, trong tay nắm chặt điện thoại của y.
“ Đề nghị cậu đem điện thoại trả cho tôi……” Nam nhân có chút tức giận trừng mắt Nhiên Nghị đứng ở phía sau, y cũng không biết người này vào lúc nào.
Nhiên Nghị căn bản không để ý tới yêu cầu của nam nhân, đặt điện thoại ở bên tai, nghe trong chốc lát mới mở miệng: “Tao còn tưởng ai, thì ra là một tên gian phu.”
Rất rõ ràng là Nhiên Nghị đang khiêu khích Vĩnh Trình, nam nhân muốn cướp lại điện thoại, lại bị Nhiên Nghị đè vào trong một gian toilet, cửa bị đá đóng lại.
“ Cậu làm cái gì? Cậu để cho tôi ra ngoài!” Nam nhân sốt ruột.
Nhiên Nghị một bên dùng thân thể chặn cửa, không cho y chạy trốn, một bên cầm điện thoại nói với Vĩnh Trình: “Tao biết gần đây mày lợi dụng quan hệ của chú mày muốn cùng chính phủ hợp tác, có phải mày muốn mượn đợt tuyển cử lập pháp lần này lật đổ tôi ”
“Mày giác ngộ rất cao.” Vĩnh Trình thừa nhận, nhưng nam nhân lại không rõ lắm.
“Muốn lật đổ tao cũng không dễ dàng như vậy.” Nhiên Nghị tà cười nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên, uy hϊế͙p͙ Vĩnh Trình ở đầu kia điện thoại: “Bây giờ Lâm Mộ Thiên ở ngay bên cạnh tôi, mày tin hay không hiện tại tao sẽ bóp chết hắn.”
Nam nhân kinh ngạc nhìn hắn, tên điên này……
Nhiên Nghị vươn tay bắt lấy nam nhân trốn tránh, nam nhân bị dọa đến run rẩy. Đến khi phục hồi tinh thần lại liền liều mạng giãy dụa, y muốn mở cửa chạy ra, cuối cùng dưới nắm đấm của Nhiên Nghị, nam nhân không dám lộn xộn nữa.
Y bị đánh rất đau, bụng một trận đảo lộn lại ngăn cản không được Nhiên Nghị và Vĩnh Trình ở điện thoại “ đàm phán”.
“Chỉ cần mày đáp ứng tao, tuyển cử lập pháp lần sau không can thiệp vào thì tao sẽ không làm chuyện gì quá đáng với hắn, nếu không……” Nhiên Nghị nói ra điều kiện.
“Không có khả năng.”
“Xem ra mày cũng không phải thật sự để ý Lâm Mộ Thiên, ngay cả loại điều kiện nho nhỏ này cũng không đáp ứng.” Nhiên Nghị cười lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Mộ Thiên đang ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra.