Thư Diệu kiên nhẫn dạy nam nhân khiêu vũ. Nam nhân mới đầu còn cảm thấy rất xấu hổ, bất quá mọi người xung quanh có vẻ đang dùng ánh mắt thưởng thức nhìn chăm chú vào bọn họ. Nam nhân tuy khẩn trương rất nhiều nhưng cũng không xấu hổ như lúc đầu, dần dần cũng theo kịp bước nhảy của Thư Diệu, mà An Lâm lại vẻ mặt oái ăm đứng ở bên cạnh, chưa cho bất luận kẻ nào sắc mặt hoà nhã.
“Ngại quá, tôi lại đạp lên chân cậu rồi.” Nam nhân thật có lỗi cười cười.
“Không có gì.” Thư Diệu cũng không để ý, hắn ôm thắt lưng nam nhân nhẹ nhàng mà nhéo nhéo. Hắn phát hiện nam nhân đầu tiên là kinh ngạc nhìn hắn, sau lại cúi đầu, trên mặt giống như phiếm đỏ, “Mộ Thiên, bộ dạng anh đỏ mặt tôi rất thích. (ta cũng thích *cười gian*)”
“Nói…… Nói bậy……” Nam nhân lui ra phía sau một bước muốn rút tay chạy lấy người, lại bị Thư Diệu gắt gao kéo lại, thân thể dán lại càng chặt. Nam nhân hơi hơi cúi đầu xuống, dưới ánh đèn hôn ám thấy không rõ lắm biểu tình của nam nhân, nhưng ôn nhu trên mặt Thư Diệu lại triển lộ không bỏ sót gì.
Thư Diệu biết nam nhân thẹn thùng nên không chọc y nữa, hắn ôm nam nhân khiêu vũ trong chốc lát. Âm nhạc trở nên mềm nhẹ chậm rãi, vũ bước cũng trở nên cực kỳ thong thả, hắn thậm chí muốn ôm nam nhân vào trong ngực. Vũ bước mềm mại càng trở nên ái muội, một tay hắn nắm lấy tay nam nhân, một tay ôm thắt lưng nam nhân, hắn dựa vào nam nhân rất gần, hô hấp phun ở trên mặt nam nhân nhẹ nhàng tới lui bồi hồi.
“Tôi muốn trở về.” Nam nhân nhỏ giọng nói.
“Vậy đến nhà tôi, được không?”
“Đi nhà cậu làm cái gì……” Nam nhân hỏi ra miệng liền hối hận, hắn phát hiện đôi mắt sáng ngời màu đen kia của Thư Diệu lẳng lặng theo dõi y, nhìn đến nỗi y cũng không thể không biết xấu hổ. Trong đôi mắt đen thẳm kia rõ ràng tràn ngập dục vọng quen thuộc của nam nhân.
“Được không?” giọng Thư Diệu rất nhẹ nhàng, ánh mắt cũng rất mềm mại, ôn nhu nhìn khiến cả người nam nhân như nhũn ra.
“……”
“Mộ Thiên……” Thư Diệu làm bộ muốn hôn nam nhân.
“Rất nhiều người đang nhìn!” Nam nhân khẩn trương kêu dừng, ánh mắt vội vàng kia làm cho Thư Diệu ngừng động tác muốn hôn. Thế nhưng hắn vẫn như trước duy trì tư thái muốn hôn, cùng chóp mũi nam nhân ma sát vào nhau. Tư thái ái muội khóa chặt tầm mắt nam nhân, làm cho nam nhân không thể nào trốn tránh.
“Vậy để cho bọn họ xem.” Môi Thư Diệu mềm mại, thật mê người. Nam nhân nhìn đôi mắt long lanh xinh đẹp như hồ nước kia, có chút không biết làm sao.. vì Thư Diệu rất ôn nhu.
“Tôi muốn đi về……” Nam nhân vẫn tỏ vẻ mệt mỏi, “ Lâm Việt còn ở trong nhà chờ tôi.”
Thư Diệu dừng một chút, nhưng hắn cũng không tiếp tục truy vấn chủ đề mẫn cảm kia, chỉ cố ý tỏ vẻ: “Tôi đây đưa anh về.” Hắn biết nam nhân không muốn đề cập chuyện này, hắn rõ ràng sẽ không hỏi nữa, hắn cứ dựa theo yêu cầu của nam nhân đưa y về nhà.
Đối mặt với Thư Diệu chủ động hộ tống, y cũng không tiện cự tuyệt.
***
Nam nhân ghé vào trên giường lớn, nhắm mắt lại cảm thụ được người nọ mát xa phía sau. Vừa rồi Thư Diệu đưa y trở về, sau đó căn bản là không vội vã rời đi mà cố ý muốn đưa nam nhân vào nhà, vừa vào phòng y đã không đi nữa. Lâm Việt thấy Thư Diệu theo vào, cổ họng không phát ra tiếng nào nhìn chằm chằm nam nhân, nam nhân thật xấu hổ, bị kẹp ở giữa không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng diễn biến thành Lâm Việt đồng ý Thư Diệu lưu lại đêm nay, nhưng phải cùng nam nhân ngủ tách ra. Nhân cơ hội lúc Lâm Việt tắm rửa, Thư Diệu cầm tới bình tinh dầu vội vàng mát xa cho nam nhân. (=.,=)
“Như vậy không tốt, cậu trở về ngủ đi, ngày mai tôi đi trung tâm mát xa làm mát xa thì được rồi.” Nam nhân bị sờ đến ngượng ngùng, hai tay đổ đầy tinh dầu của Thư Diệu ở sau lưng và trên eo y sờ đến nhu đi.
“Tôi biết gần đây anh quay phim mệt mỏi, anh nhắm mắt lại hưởng thụ là được. Tôi cũng không muốn thấy người khác động vào anh.” Nam nhân nghe sau tai truyền đến tiếng cười của Thư Diệu, cảm giác được thân thể bị sờ đến mềm nhũn vô lực.