Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 135

Tôi biết việc cậu đáp ứng cùng tôi chiếu cố Mộ Thiên, kỳ thật là vì cậu không nắm chắc Mộ Thiên rốt cuộc có thích cậu hay không? Cậu cảm thấy người anh ấy thích là tôi, nhưng cậu lại không muốn buông anh ấy ra.” Thư Diệu nở nụ cười, trong nụ cười kia lộ ra một cỗ thắng lợi làm cho Lâm Việt khó chịu.


Lâm Việt cười vài tiếng: “ Cậu còn dám nói, lúc đó chẳng phải cậu cũng nghĩ như vậy sao?”
Thư Diệu nhẹ nhàng mà nhíu mày, hắn xác thực cũng đã nghĩ như vậy, nếu không bọn họ ai cũng không thể chiếm được. Nếu phải mất đi, còn không bằng có thể nắm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.


“Tôi đây là hảo tâm nói cho cậu biết, nếu Mộ Thiên giận, anh ấy muốn đá cậu knockout, tôi cũng không có biện pháp. Trong lòng anh ấy nếu không chứa được cậu, đến lúc đó tôi cũng sẽ không giúp đỡ cậu.” Thư Diệu nhấp một miệng trà, hai mắt đen láy xinh đẹp lại có thần.


Lâm Việt dập tắt thuốc lá trong tay, đứng lên rồi chậm rãi đi tới phòng khách, đã đến lúc đi đón nam nhân ngốc kia về nhà rồi. Thư Diệu cũng đi theo mà không có ngăn cản Lâm Việt. Trước khi đi, Thư Diệu còn nhiệt tình đưa ra lời mời lần sau, nam nhân đương nhiên gật đầu đáp ứng. Đêm nay trải qua phi thường hòa thuận, nam nhân rất thích loại cảm giác im lặng hài hòa này.


Rốt cục về đến nhà, Lâm Việt buồn cả đêm, vừa mới tiến vào phòng liền ôm Lâm Mộ Thiên vừa hôn lại vừa cắn, hôn đến nỗi môi nam nhân run lên. Thế nhưng hắn không chịu buông nam nhân ra, nhưng vì có cảm giác nam nhân đang kháng cự nên làm một “ người em” tốt, hắn đành phải buông y ra. Sau đó hắn chỉ đơn thuần ôm nam nhân ngủ, trước khi ngủ còn săn sóc pha sữa cho nam nhân.


“Uống đi.” Hắn bưng một ly sữa nóng tới, ôm nam nhân trong lòng. Hai người đều vừa tắm rửa xong, tóc còn hơi ươn ướt, áo ngủ tơ tằm dưới ánh đèn mờ nhạt tản ra ánh sáng hoa mỹ nhu hòa.
“Nóng……” Nam nhân bị Lâm Việt ôm, nhỏ giọng trả lời, “Chờ nguội lại uống.”


Lâm Việt tự mình uống một ngụm sữa nóng hầm hập, hương vị cũng không tệ lắm. Trên miệng hắn dính bọt sữa, nam nhân rút khăn giấy ra đưa cho hắn, hắn bắt lấy tay nam nhân, ha ha nở nụ cười: “ Anh lau cho em đi.” Nói xong hắn liền tiến mặt qua.


Tay nam nhân khựng lại hai giây rồi vẫn nhẹ nhàng lau bọt sữa trên mặt Lâm Việt. Nam nhân cố ý lảng tránh ánh mắt Lâm Việt, y biết Lâm Việt đang nhìn y, điều này khiến trong lòng y rất khẩn trương.
Nam nhân lo lắng Lâm Việt quấy rối liền nhẹ nhàng yêu cầu: “ Em vẫn nên đưa sữa cho anh là được rồi……”


“Không cần anh động thủ, em có thể bón cho anh uống mà.” Lâm Việt bắt lấy tay nam nhân, lần này khiến cho y bất đắc dĩ phải nhìn thẳng vào Lâm Việt. Đôi mắt sáng ngời lại ôn nhu của đối phương làm cho nam nhân hơi trố mắt, rơi vào đường cùng, nam nhân đành phải gật đầu.


Nam nhân còn chưa phản ứng kịp thì đã bị một vật thể mềm mại ngăn chặn đôi môi. Tiếp theo một cỗ chất lỏng nong nóng chảy vào trong miệng y, thơm thơm ngon ngọt lại dịu êm _ chính là sữa tươi ngon miệng nóng hổi.
Lâm Việt nói bón, là dùng miệng để bón……
Nam nhân cảm thấy giống như mình bị lừa.


Không còn cách nào, y chỉ có thể cực lực nuốt, không cho sữa tràn ra khỏi khoang miệng. Nam nhân bị hôn khiến cho trở tay không kịp nên trên mặt y bịt kín một tầng đỏ ửng, ngoài tiếng hít thở và tiếng ɖâʍ mỹ phát ra khi đầu lưỡi của cả hai giao quấn thì cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng cực lực nuốt sữa “ừng ực ừng ực” của nam nhân.