“Vì sao anh không chịu nói, em chỉ muốn anh nói một câu thôi mà khó như vậy sao?” Lâm Việt bắt lấy bả vai nam nhân ép nam nhân nhìn thẳng hai mắt hắn, trong mắt hắn có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động.
“……”
“Anh nói anh chỉ cần một mình em, anh chỉ cần em, không cần những người khác!” Lâm Việt áp bách nam nhân mở miệng, nam nhân không nói, hắn liền nắm cằm dưới của nam nhân, hôn tàn sát bừa bãi.
“……”
Hai tay Lâm Việt nắm mặt nam nhân, khi hắn nói htif cỗ mùi rượu nóng rực kia phun ở trên mặt y: “Em không muốn chia xẻ anh với Thư Diệu, nhưng mà…… Nhưng lấy sức của một mình em lại không thể bảo hộ anh, anh hiểu chưa……”
“Cậu say rồi.” Nửa ngày, nam nhân chỉ nói được ba chữ này.
Lòng Lâm Việt đang đau, nam nhân ngốc này nghĩ hắn đang nói giỡn sao.
“Anh hai, em chỉ sợ mất đi anh, cho nên em mới đáp ứng Thư Diệu, chớ có trách em…… Chớ có trách em……” Lâm Việt say, say rất lợi hại, tiệc tối qua hắn uống không ít, trán hắn n