Đại Thú Tân Nương

Chương 82: Nghi vấn

Vân La nói được làm được, quả nhiên lôi kéo Dương Mạc Tuyền dẫn theo thiếp thân thị tì đi kê biên tài sản của Lăng phủ. Hạ nhân Lăng phủ tốt xấu lẫn lộn, thật đúng là bị các nàng tra ra không ít vấn đề, từ trong phòng của một nha đầu lo việc giặt giũ tìm được một đôi vòng tai Lăng Tử Nhan đã đánh mất, ở trong phòng một nha đầu phụ trách nhóm lửa lục soát ra được một đôi vòng tay bằng bạc của Từ Liễu Thanh, còn bắt được một đôi nha hoàn tiểu tư lén tằng tịu với nhau. Vân La ai nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt, còn thưởng cho một ít người an phận thủ thường, một phen thưởng phạt phân minh như thế, chẳng những không làm cho bọn hạ nhân oán giận mà còn thu được không ít nhân tâm, thầm khen chủ tử khôn khéo có năng lực.

Những kẻ tay chân ngầm của Từ Liễu Thanh đã sớm đem nhất cử nhất động của Vâ La nói cho nàng nghe, nghe xong liền gật gật đầu, nếu muốn làm chủ gia đình, quả thật Vân La cần có năng lực cùng cách hạ thủ như vậy. Tuy Dương Mạc Tuyền rất được lòng nàng, nhưng tính tình lại quá ôn thuận, đúng là không chống đỡ nổi cơ nghiệp này, lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, chờ giải quyết xong chuyện của Mạc Tuyền cùng Nhan nhi, có phải nàng cũng nên dỡ xuống cái gánh nặng quản lí gia đình này hay không?

Bận rộn một ngày, Dương Mạc Tuyền mệt quá, nhưng thật ra Vân La là một người có thai mà bộ dáng lại vẫn mười phần tràn đầy tinh lực, làm cho nàng không thể không bội phục, cho nên cũng bỏ đi ý niệm muốn trở về phòng trước, cùng Vân La tra xét toàn bộ phòng của mọi hạ nhân. Tuy rằng giải quyết được không ít vấn đề to nhỏ, nhưng lại vẫn không tìm được cây trâm của Vân La, bất quá tìm không được thì tựa hồ cũng không quá trọng yếu.

Thời điểm cơm chiều Lăng Viễn Kiếm bọn họ hồi phủ, nghe xong thành tích một ngày của Vân La, đều vừa lòng gật đầu, Bát Vương gia lại thấy được an ủi lúc tuổi già, nữ nhi có khả năng như thế, được lòng cha mẹ của phu quân, hắn cũng có thể yên tâm.

Dùng cơm xong, Vân La đưa ra yêu cầu tiếp tục điều tra, tất cả mọi người đều sửng sốt, tìm trâm bất quá chỉ là cái cớ, mục đích muốn biểu hiện mình thì đã đạt được, vì sao còn muốn làm điều thừa thãi nữa? Trâm tuy rằng quí trọng, nhưng dù thật sự không tìm thấy thì có trộm cũng chỉ là bọn hạ nhân trộm, chẳng lẽ Quận Vương phi, Quận chúa còn có thể lấy trộm sao?

Vân La cười nói: “Lúc sáng sớm đã đáp ứng nương điều tra hết mọi căn phòng, phòng bọn hạ nhân đều tìm, cũng không ít hơn phòng chủ tử, đúng, còn có mấy gian khách phòng, nhìn một lần thôi, nếu thật sự không tìm thấy, ta cũng liền chấp nhận, miễn cho bọn hạ nhân nói ta ở trước mặt mọi người nói mà không làm, nói ta cố ý chỉnh đốn bọn họ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại đều lâm vào trầm mặc.


Nếu là tra phòng chủ tử, để cho nàng tra thì thật đúng là không thành vấn đề, dù sao người một nhà, bất quá làm dáng mà thôi, nhưng khách phòng lại khác, nếu là trước đó vài ngày thì có thể, nhưng hiện tại lại không dễ dàng. Ở Lăng phủ làm khách, trừ bỏ hai lão sư của Lăng Tử Nhan là Trương Hằng cùng Tử Y thì còn có hai khách nhân khác, một là phụ thân của Vân La, một người còn lại là mẫu thân của Dương Mạc Tuyền. Bát Vương gia dù sao cũng là cha của Vân La, để cho nàng tìm một hồi cũng không thành vấn đề, nhưng phòng của Lí Cốc Lan thì lại vạn vạn lần không thể, làm thực tra xét thì thực quá mất lịch sự, quả thực không thích hợp.

Bát Vương gia thầm suy xét, nữ nhi này vừa khen nàng, như thế nào giờ lại không hiểu đại thế như vậy?

Lăng Viễn Kiếm đã muốn nổi giận, lại e ngại mặt mũi Bát Vương gia nên mới không buông lời khiển trách.

Từ Liễu Thanh thì nghĩ, quả nhiên sợ cái gì thì cái ấy đến, lo lắng Vân La sẽ ỷ thế hiếp người, làm cho Mạc Tuyền khó xử, cái này thành ra ngược lại, trực tiếp làm khó xử mẫu thân người ta, hà tất phải thế?!

Dương Mạc Tuyền ngồi cùng bàn ăn cơm, ý tưởng tự nhiên giống Từ Liễu Thanh, nguyên lai Vân La vòng một vòng lớn như vậy, đúng là nhằm vào mẫu nữ các nàng, tuy rằng các nàng xuất thân không tốt, nhưng tốt xấu gì thì hiện giờ cũng là thân phận Quận Vương phi, làm mẫu thân của Quận Vương phi, sao có thể lấy cắp một cây trâm cài? Đây không phải rõ ràng là muốn làm nhục người ta sao? Nếu không cho Vân La khám xét, ngược lại thành ra đúng với phán đoán của nàng, để nàng tra, lại bị vũ nhục. Dương Mạc Tuyền hơi suy tư một phen, nói: “Tỷ tỷ nói rất đúng, nếu phải tra thì cứ tra đi, miễn cho bị người ta nói làm việc thiên vị.”

Dương Mạc Tuyền đã nói không ngại, Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh tự nhiên cũng không nói thêm nữa, bất quá sắc mặt vẫn kém một chút, đều áy náy nhìn Dương Mạc Tuyền, Dương Mạc Tuyền mỉm cười đáp lại.

Nếu quyết định tra, Lăng Viễn Kiếm liền để cho bắt đầu xét từ phòng hắn, bất quá đương nhiên cái gì cũng không tìm ra. Xong rồi, Lăng Viễn Kiếm, Từ Liễu Thanh liền tự mình đi cùng các nàng, đi tiếp vào phòng nữa, đến khi lúc soát đến phòng Lăng Tử Nhan, Lăng Tử Nhan đang chơi cờ cùng Tử Y, thấy các nàng lại đây liền cực kỳ kinh ngạc, giận dữ hỏi Từ Liễu Thanh: “Nương, đây là có chuyện gì? Sao ngay cả phòng ta cũng xét? Chẳng lẽ ta đã trộm trâm của Vân La đại tẩu?”

Từ Liễu Thanh cười cười không trả lời.

Vân La cười nói: “Nhan nhi, đừng tức giận, bất quá là làm bộ mà thôi, chúng ta sẽ đi ngay.”


Lăng Tử Nhan thế nào còn có tâm trạng chơi cờ, tự nhiên cũng đi cùng.

Tử Y đang cùng Lăng Tử Nhan chơi cờ, cũng nghe nhắc tới chuyện trâm cài, nhìn thấy Vân La, đột nhiên nhớ tới một người. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã động thủ? Cũng nhanh chân đuổi theo, kéo ống tay áo Dương Mạc Tuyền, hai người dừng phía sau, nhẹ giọng nói: “Sợ là Vân La nhằm vào tỷ mà tới, để ý chút.”

Dương Mạc Tuyền không biết chuyện của Trương Hằng, còn tưởng rằng Tử Y quan tâm đến mẫu thân nàng, liền gật gật đầu nói: “Ta biết, ta sẽ tùy cơ ứng biến.”

Sau khi xong xuôi chỗ Bát Vương gia, mọi người mới hướng phòng Lí Cốc Lan đi tới.

Lí Cốc Lan đã đi ngủ, nghe được thanh âm nữ nhi, nói Vân La đánh mất cây trâm nên đến chỗ nàng kiểm tra phòng, liền lập tức kinh hãi. Đã đánh mất thứ gì đó, thế nhưng lại đến tìm nàng, đây là cái đạo lý gì, coi nàng là người thế nào? Mặc xong y phục, mở cửa ra, thấy ngoại trừ Dương Mạc Tuyền đứng ở cửa, phía sau còn đi theo cả một đoàn người, ngay cả Vương gia cùng Vương phi cũng ở đó, thế này thì cho dù tu dưỡng tốt cũng không nhịn được cỗ ức khí này, cười lạnh nói: “Thanh thế lớn như vậy, là tới đây bắt trộm tìm tang vật sao?”

Lăng Viễn Kiếm vội vàng nói: “Bà thông gia đừng hiểu lầm, kì thực chỉ tới đây ghé qua một chuyến, thực không có ý gì.”

Dương Mạc Tuyền kéo tay Lí Cốc Lan vào trong phòng, sau đó nói với Vân La: “Tỷ tỷ, có thể xét rồi.”

Một đường đi tới đều không thực sự tra, Dương Mạc Tuyền bất quá nói khách khí một câu, không nghĩ Vân La thực sự lại để Oanh nhi động thủ.

Lăng Viễn Kiếm vẻ mặt càng không nhịn được, ngay cả Từ Liễu Thanh cũng có phần tức giận, Vân La thật đúng là không biết tốt xấu, cấp nàng ba phần vải, nàng lại mở luôn phường nhuộm! Đang muốn mở miệng quát lớn liền thấy Lăng Tử Nhan đã tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay Oanh nhi đang chuẩn bị động thủ tra xét, trực tiếp quăng ra ngoài. Oanh nhi bị ném thật mạnh, ngã xuống trước mặt Vân La.


Lăng Tử Nhan quát lớn: “Nô tài lớn mật! Ngươi là ai? Nơi này đến phiên ngươi xét sao? Trợn to mắt cẩu của ngươi mà xem cho rõ ràng, nhìn xem người này là ai? Ngay cả cha ta đều phải tôn kính hô một tiếng ‘bà thông gia’, ngươi là nô tài, lại cũng dám vô lễ với đại nương như thế?”

Oanh nhi bị ngã đến choáng váng, nghe được lời phẫn nộ của Lăng Tử Nhan, càng bị dọa đến khiếp đảm, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám!”

Đánh chó phải ngó mặt chủ, Lăng Tử Nhan đánh Oanh nhi, không khác gì cho Vân La một cái tát, một phen mắng Oanh nhi, lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Vân La từng nghe Trương Hằng nói qua, Lăng Tử Nhan hai lần làm hắn trọng thương, vẫn đều bán tín bán nghi, còn tưởng hắn nói điêu hại Lăng Tử Nhan, bởi vì ngày thường nàng xem ra, Lăng Tử Nhan ngoại trừ có chút cậy mạnh thì nào có nhẫn tâm như vậy? Nhưng hôm nay Lăng Tử Nhan lại đột nhiên ra tay như vậy, thật sự là khiến nàng kinh hãi, thật đúng là nàng đã coi thường tiểu cô này rồi!

Mà Lăng Viễn Kiếm lại phá lệ không có quở trách Lăng Tử Nhan, một chiêu cầm nã thủ lưu loát gọn gàng, luyện thực có thành tựu, một phen lời nói khí thế bức nhân, lại giúp hắn giải tỏa cỗ uất nghẹn trong ngực.

Từ Liễu Thanh cũng không nói gì, lại vẫn là Lăng Tử Hạo đứng ra nói một câu: “Nhan nhi, sao lại vô lễ với đại tẩu như thế? Còn không mau giải thích?”

Ngay cả cha cùng nương cũng chưa trách cứ nàng, lời đại ca nói đương nhiên sao phải nghe? Lăng Tử Nhan hừ một tiếng, xoay người đi.

Vân La miễn cưỡng cười nói: “Tử Hạo, chàng không nên trách Nhan nhi, là ta hiểu lầm ý tứ muội muội.”

Một câu nghe có vẻ như vô tội, lại đem trách nhiệm trốn tránh không còn tí gì, ý tứ chính là Dương Mạc Tuyền bảo nàng khám xét nên nàng mới tra, giờ Lăng Tử Nhan ngược lại lại trách nàng.


Dương Mạc Tuyền thản nhiên nói: “Thanh giả tự thanh, ta tin tưởng mẫu thân ta không trộm cây trâm của tỷ tỷ, tự nhiên không sợ tỷ tỷ tra.” Đem lời nói của Vân La trả lại.

Vốn Vân La tới là muốn làm nhục mẫu nữ Dương Mạc Tuyền, hết quả bị Lăng Tử Nhan giáo huấn một phen, rồi còn bị Dương Mạc Tuyền tứ lạng bạt thiên cân đẩy trở về, trong lòng đã sớm tức phát điên rồi, nhưng lại không thể phát tiết, hoàn toàn thấu hiểu cái gì gọi là có cực mà không thể nói.

Thế này Lăng Viễn Kiếm mới đi ra nói: “Quấy rầy bà thông gia nghỉ ngơi rồi.” Mang theo đoàn người đi ra ngoài, nhìn Vân La, trầm giọng: “Vẫn không tìm ra được trâm của ngươi, có thể hết hy vọng chưa? Giải tán được rồi chứ?”

Vân La khẽ rùng mình. Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Viễn Kiếm nặng lời với nàng như vậy, biết hắn đã tức khí lắm rồi, nhưng đã đến bước cuối cùng, sao có thể buông tha? Liền nói: “Còn lại một gian phòng cuối cùng, không bằng tra nốt cho xong?!”

Lăng Viễn Kiếm giận đến nỗi mi mắt đều muốn dựng ngược lên, nàng vẫn còn không chịu để yên? Nói: “Được, hôm nay liền làm theo ý ngươi, ta không tin một đại nam nhân như tiên sinh còn có thể trộm cây trâm của ngươi!”

Lí Cốc Lan ở trong Lăng phủ đã từng gặp qua Trương Hằng, từ sau khi Dương Mạc Tuyền xuất giá, Trương Hằng đã rất ít khi qua lại nhà nàng. Khi Trương Hằng thành thân cũng không có thỉnh hàng xóm láng giềng, cho nên cũng không biết chuyện của hắn cùng Tử Y. Gặp lại Trương Hằng ở Lăng phủ, cùng hắn hàn huyên ngắn gọn vài câu, biết hắn là vì Dương Mạc Tuyền mà đến, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng cảm thán, còn thử khuyên hắn buông tha cho, chính là không có kết quả. Hiện tại thấy đoàn người muốn đi khám xét phòng Trương Hằng, tự nhiên cũng cùng đi qua.

Trương Hằng ở khoảng sân cách đó hai bức tường, lúc mọi người đi đến cửa viện hắn, thấy trong phòng hắn còn có ánh đèn. Phòng nam tử, nữ quyến tự nhiên không dễ đi vào, vẫn là Lăng Tử Hạo đi qua gõ cửa: “Tiên sinh, là ta, phiền mở cửa một chút.”

Không có nghe tiếng Trương Hằng trả lời, lại nghe thấy vài tiếng loảng xoảng, như thể thanh âm cái bàn bị đá ngã, chỉ nhìn thấy một bóng dáng chớp hiện in trên cửa, lại đợi một hồi lâu sau, Trương Hằng mới ra mở cửa, nhìn thấy nhiều người như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt biến thành khó coi, liền ngay cả thanh âm cũng không ổn trọng như mọi ngày: “Xin hỏi là có chuyện gì sao?”

Mấy người mới tới đều hai mắt nhìn nhau, từ thanh âm cùng thân ảnh vừa rồi mà xem ra, Trương Hằng tựa hồ kích động mà đem giấu cái gì vậy, lại nhìn thần sắc cực mất tự nhiên của hắn, càng thêm xác minh ý tưởng này. Chẳng lẽ thực sự đúng như lời Lăng Viễn Kiếm nói, một đại nam nhân như hắn lại đi trộm cây trâm của Vân La?


Chỉ có Vân La biết là tại sao lại thế, mà Tử Y cũng đoán được một chút.

_Hết chương 82_