Đại Thú Tân Nương

Chương 6: Lần đầu chính thức gặp mặt

Lăng Viễn Kiếm vuốt râu, nhìn người phía dưới, tuy rằng đối với việc nữ nhi đại thú tân nương (lấy vợ) vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng hắn có một nhi tử lại bị gãy chân, hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nên cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này. Điều duy nhất đáng mừng là hắn đã thực hiện được lời hứa của mình, để Dương Mạc Tuyền tiến nhập gia môn, nếu Dương Vệ Quân có linh thiêng cũng nên mỉm cười nơi cửu tuyền.

Giờ lành đã đến, người làm lễ xướng: “Nhất bái thiên địa!”

Dương Mạc Tuyền trên đầu đội hỉ khăn, không thể nhìn thấy nên không biết cùng nàng quỳ bái là người nào, cảm thấy hoảng sợ, nhưng cũng đành bất lực, hết thảy đều thành kết cục đã định.

“Nhị bái cao đường!”

Dương Mạc Tuyền biết mẫu thân ghi hận Lăng Vương, giờ phút này hắn ở ngay trước mặt nàng, cũng chính bởi hắn mới làm cho nàng cùng Hằng ca ca chia cách, cho nên cái quỳ này cũng thực có chút không cam lòng.

“Phu thê giao bái!”

Là nàng! Dương Mạc Tuyền nhận ra đôi giày kia, đúng là được Lăng Tử Nhan mang một đường từ Dương Châu tới, nàng rõ ràng là nữ tử, như thế nào có thể cùng mình bái đường? Đầy một bụng nghi vấn, lại không thể không quỳ.

“Tiến nhập động phòng!”

Dương Mạc Tuyền được hai nha hoàn giúp đỡ đi vào hậu đường, tiến vào một căn phòng xa lạ, trong đó một nha hoàn nói: “Quận Vương phi, mời người ngồi, chúng ta ra bên ngoài.”

Thanh âm tiếng bước chân dần xa, cửa được đóng lại, lúc này Dương Mạc Tuyền mới vén khăn đội đầu lên.


Trên bàn đặt một đôi nến long phượng, màn che đỏ thẫm, gối thêu uyên ương, chăn thêu hình hoa sen, trên mỗi ô cửa sổ đều dán chữ “hỷ”, căn phòng bố trí đúng kiểu hỉ phòng, Dương Mạc Tuyền đến bây giờ cũng chưa biết rõ trong hồ lô của Lăng gia rốt cuộc muốn làm gì, trái lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên cớ, đơn giản thì cái gì cũng không nghĩ nữa. Binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, nàng không tin đón dâu có thể là nữ nhân, bái đường cũng có thể là nữ nhân, nhưng động phòng không thể vẫn là nữ nhân đấy chứ?

Đợi cho đến canh hai, trừ nha hoàn ngoài cửa tiến vào rót thêm trà ra thì lại không có ai đến gặp nàng, Dương Mạc Tuyền lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ có thể chịu đựng tiếp tục chờ, nhưng nàng không biết có người so với nàng còn muốn sứt đầu mẻ trán hơn.

***

Lăng Tử Hạo nằm trên giường, rên nhẹ tiếng có tiếng không, Từ Liễu Thanh ngồi một bên, nắm chặt quyền đầu (nắm tay), cúi đầu không có biện pháp, Lăng Viễn Kiếm đi tới đi lui, chỉ có Lăng Tử Nhan ngồi hai chân bắt chéo, ăn quýt Lạc Nhạn đút cho, bộ dáng thản nhiên tự đắc.

Từ Liễu Thanh trước nhìn thoáng qua Lăng Tử Hạo: “Hạo nhi.”

Lăng Tử Hạo lập tức vội vội vàng vàng kêu to: “Nương, ta thực sự không thể nhúc nhích!”

Từ Liễu Thanh lại nhìn thoáng qua Lăng Tử Nhan: “Nhan nhi, cũng lại ngươi đi bồi tiếp đại tẩu đi.”

Lăng Tử Nhan lập tức xua tay: “Hai ngày nay bôn ba mệt nhọc, xương cốt nữ nhi đều sắp nhuyễn ra rồi, ta cũng không muốn cùng đại tẩu chung giường.”

Từ Liễu Thanh đành phải nhìn Lăng Viễn Kiếm: “Chung quy cũng không thể để con dâu ngày đầu tiên vào cửa liền thủ phòng trống đi?”

Ngay cả Từ Liễu Thanh đều không tìm được biện pháp, Lăng Viễn Kiếm lại càng không nghĩ ra, cả giận nói: “Anh Tuấn Tiêu Sái, nâng thiếu gia đem vào phòng cho ta!”

Từ Liễu Thanh vội vàng ngăn lại: “Đại phu đã nói Hạo nhi không thể cử động, chẳng lẽ chàng muốn nhìn nhi tử cả đời không khỏi bệnh sao?”

Lăng Tử Nhan vẻ mặt chẳng hề để ý buông một câu: “Ta nói này, hiện tại cứ đi qua giải thích rõ ràng với đại tẩu đi thôi, trốn hoà thượng, trốn không được miếu, nàng sớm muộn gì cũng biết.”


Từ Liễu Thanh nghe thế gật đầu: “Nhan nhi nói cũng có đạo lý, dù sao cũng đã bái đường thành thân, vậy cứ nói thật với nàng đi.”

Lăng Viễn Kiếm vốn cảm thấy có lỗi với Dương gia, nếu cứ tiếp tục dối trá thế này, lại càng thêm áy náy, bất quá hắn rốt cuộc cũng không tiện đi qua, chỉ dặn Tử Liễu Thanh nói chuyện uyển chuyển, giải thích nỗi khổ tâm, đừng làm cho người ta hiểu lầm Lăng gia ỷ thế hiếp người.

“Hiểu rồi, lão gia.” Từ Liễu Thanh thuận tay kéo theo Lăng Tử Nhan còn đang ăn quýt đem đi.

Lăng Tử Nhan bất mãn than thở: “Nương, người đi giải thích là tốt rồi, vì sao lại muốn dẫn ta đi nữa?” Kỳ thật là nàng không dám đi, nàng đã được kiến thức qua sự lợi hại của Dương Mạc Tuyền, nếu nàng biết bị lừa, làm loạn Lăng Vương phủ cũng là chuyện có khả năng.

Từ Liễu Thanh trừng mắt liếc nàng một cái: “Dong dài cái gì, đại ca ngươi bị thương, phụ thân ngươi nổi giận, nếu ngươi không đi, vậy giải thích thế nào?”

Lăng Tử Nhan đành phải phân phó Lạc Nhạn bưng đĩa hoa quả to bự đi theo.

***

Dương Mạc Tuyền đã nghĩ phải ngồi cả đêm, cuối cùng cũng nghe được ngoài cửa có động tĩnh.

“Vương phi, Quận chúa.”

Tiếp theo một âm thanh xa lạ: “Các ngươi lui xuống trước đi!”

Có người mở cửa tiến vào: “Nhan nhi, trước tiên giúp tẩu tẩu vén khăn trùm đầu đi.”

“Nương, không phải người đã nói chỉ có tướng công mới có thể vén khăn sao?” Đúng là thanh âm Lăng Tử Nhan, nguyên lai nàng là Quận chúa.

Từ Liễu Thanh đúng là hết cách với nữ nhi, vốn chính là chuyện xấu hổ, trong lòng đã biết rõ, thế mà nàng lại cứ nói thẳng ra, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.


Khăn vén lên, ánh sáng rọi vào mắt, lúc này Dương Mạc Tuyền mới có thể thấy rõ người tới.

Váy dài quần áo màu lục nhạt, tóc dài buông xuống hai vai, sóng mắt lưu động, nụ cười yêu kiều trong suốt, Lăng Tử Nhan thay nữ trang quả nhiên minh diễm động lòng người, rực rỡ loá mắt, quang mang bắn ra tứ phía, cùng với người nữ phẫn nam trang trước đó tựa hồ như không phải cùng một người, nụ cười nơi khoé miệng đầy trí tuệ, nhưng thật ra nhìn lại thì cũng giống nhau như đúc.

Người bên cạnh Lăng Tử Nhan hẳn là Lăng Vương phi, nhìn qua thật trẻ tuổi, vô luận là chiếc trâm cài đầu khảm chân châu hay y phục bằng gấm Tô Châu mặc trên người cũng đều toát lên thân phận tôn quý của Vương phi, đứng cạnh Lăng Tử Nhan lại không giống mẹ con, nhìn có phần giống đôi tỷ muội hơn.

Nhìn các nàng, Dương Mạc Tuyền đột nhiên nghĩ đến mẫu thân mình, chẳng những dung mạo bị vô tận tuế nguyệt làm héo tàn, lại còn phải xa cách nữ nhi đã cùng sống nương tựa lẫn nhau suốt mười mấy năm trời, nay chỉ có thể cô đơn một mình ở Dương Châu, trong lòng không khỏi chua xót.

Từ Liễu Thanh đánh giá Dương Mạc Tuyền, nguyên bản cứ nghĩ nàng là nữ nhi gia đình bình thường, có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là nữ hài tiểu gia, không nghĩ tới lại có tuyệt thế dung nhan thế này, tuy rằng đội mũ phượng quàng khăn, ánh nến hắt lên khuôn mặt, nhưng vẫn như cũ không dấu được khí chất trong trẻo lại lạnh lùng thanh nhã, dung mạo khuynh thành đến bậc này, đem nữ nhi mình vẫn kiêu ngạo so với nàng cũng đều không bằng. Xem ra mình cùng nhi tử giống nhau đều nhầm rồi, Hạo nhi một thân võ nghệ, như thế nào lại vô duyên vô cớ gãy chân, lại còn ngay trước ngày thành thân? Cái này chỉ có thể lừa được lão gia, nhưng không qua mắt được người làm nương này, làm phụ mẫu đều có tư tâm, nhi tử vĩ đại như vậy, thật không có lý do gì phải lấy một nữ tử bình thường, cũng may mắn lão gia kiên trì cùng Nhan nhi hồ nháo nên mới cưới được Dương Mạc Tuyền về.

Từ Liễu Thanh tâm lý đối với Dương Mạc Tuyền càng nhìn càng tán thưởng, trên mặt ẩn sơn tàng thuỷ, có câu nói “đa niên đích tức phụ ngao thành bà” (1), tuy rằng mẹ chồng Từ Liễu Thanh đã sớm mất, nhưng cũng không ít lần khiến nàng khó xử, hiện tại chính nàng cũng đã thành mẹ chồng, mặc dù không cố ý làm khó dễ nhưng cũng muốn có phong thái của mẹ chồng, liền chỉ vào phượng y(ghế dựa) nói với Dương Mạc Tuyền: “Ngồi đi!”

Dương Mạc Tuyền hơi khuỵu gối, nhẹ nhàng cúi đầu: “Vương phi, Quận chúa.” Sau đó mới ngồi xuống, ánh mắt dừng lại nơi ánh nến.

Lăng Tử Nhan đứng một bên nhìn sắc mặt Dương Mạc Tuyền đầy cung kính, trong lòng sớm đã tấu nhạc đến hỏng rồi, vẫn là nương lợi hại nhất, có thể làm cho đại tẩu vốn không coi ai ra gì này phải cúi đầu.

Từ Liễu Thanh vừa lòng gật gật đầu, Dương Mạc Tuyền mặc dù xuất thân hàn môn (nhà nghèo) những cũng rất có giáo dưỡng: “Con đã gả cho Hạo nhi, vậy về sau là người một nhà, gọi ta là mẫu thân đi, con là trưởng tẩu Nhan nhi, gọi tên nàng là được.”

“Vâng, nương.” Dương Mạc Tuyền dừng một chút: “Nhan, Nhan nhi.”

Dọc đường đi Dương Mạc Tuyền đều lạnh như băng kêu nàng là tiểu Vương gia, giờ lại đột nhiên gọi nàng Nhan nhi, hơn nữa thanh âm còn ôn nhu như thế, Lăng Tử Nhan lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, lộ ra vẻ mỉm cười: “Tẩu tẩu.”

(*được yêu mà sợ)


Cùng Lăng Tử Nhan có cảm giác thụ sủng nhược kinh, Dương Mạc Tuyền lại không giống thế, nàng ngọt ngào kêu một tiếng “tẩu tẩu”, kêu đến mức trong lòng Dương Mạc Tuyền có trăm ngàn tư vị, từ phu quân đến em chồng, trong sách vở cũng không có mấy màn hí kịch đến vậy, huống chi các nàng thậm chí còn đã bái đường, quả thực cực bất khả tư nghị.(không còn gì để nói, ngoài sức tưởng tượng).

Từ Liễu Thanh thấy sắc mặt Dương Mạc Tuyền khẽ biến, có lẽ đã đoán ra ba phần, liền cầm tay nàng đặt lên tay mình, hoà ái nói: “Cũng giống như con đoán, là Nhan nhi thay đại ca nàng cưới con qua cửa, nghe qua thì thực có chút hoang đường, nhưng đây quả thật là sự thật, Hạo nhi hắn chẳng may bị gãy chân, đến nay còn hôn mê chưa tỉnh, bất đắc dĩ mới phải làm ra hạ sách này, uỷ khuất con, là chúng ta không phải, lão gia hắn cũng trách phạt Hạo nhi nặng nề rồi, hy vọng con có thể xem xét mà tha thứ.”

Dương Mạc Tuyền trong lòng bi thương, không tha thứ thì phải làm thế nào? Lăng gia có quyền thế, nàng bất quá chỉ là một nữ tử yếu đuối, thậm chí ngay cả nơi tố khổ, ngay cả người để tố khổ cũng không có, chỉ có thể gật đầu nói: “Mạc Tuyền hiểu được, thỉnh nương cùng cha cũng không cần để việc này trong lòng.”

Từ Liễu Thanh đứng dậy: “Được rồi, ta biết con là một người hiểu lí lẽ, mấy ngày nay Hạo nhi ở Tây sương tĩnh dưỡng, ta để Nhan nhi lưu lại cùng con, sáng mai không cần dâng trà, trà dâng mẹ chồng giữ tới ngày cùng Hạo nhi kính đi, để Nhan nhi mang con ra hậu viên đi dạo, con là Quận Vương phi, hẳn là nên làm quen một chút hoàn cảnh cùng sự vụ lớn nhỏ trong phủ.”

“Vâng.” Dương Mạc Tuyền đáp ứng, tiễn Từ Liễu Thanh ra cửa.

Để cho nàng lưu lại? Này không phải là nói giỡn chứ! Người kia chính là Dương Mạc Tuyền, đại tẩu “ôn nhu” của nàng đó! Cùng nàng ở dưới một mái hiên, sáng mai còn có thể nhìn thấy mặt trời sao? Lăng Tử Nhan kinh hồn táng đảm chạy theo sau lôi kéo tay áo Từ Liễu Thanh, nhỏ giọng nói: “Nương, ta không muốn ở lại.”

Từ Liễu Thanh không thèm để ý, lập tức đi tiếp.

“Nương, người nói chuyện không nể tình gì hết!”

Từ Liễu Thanh hoàn toàn không để ý tới, nhanh chóng đi tới cuối hành lang mới dừng cước bộ.

Lăng Tử Nhan cười đến híp cả mắt, lấy lòng nói: “Nương, người thay đổi chủ ý a, ta biết người thương ta mà.”

Từ Liễu Thanh cũng mang vẻ mặt tươi cười: “Trở về phòng đại tẩu ngươi đi.” Bỏ lại Lăng Tử Nhan đang giương nanh múa vuốt, mang theo Lạc Nhạn đến Tây sương thăm Lăng Tử Hạo.

Lăng Tử Nhan hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám làm trái ý tứ mẫu thân, ngoan ngoãn trở lại, lúc bước tới cửa lại phát hiện cửa thế nhưng bị Dương Mạc Tuyền đóng lại, mắt có chút choáng váng.

Đi hay ở lại? Đắn đo một chút, Lăng Tử Nhan vẫn nhấc tay gõ cửa, lễ phép nói: “Tẩu tẩu, là ta, thỉnh mở cửa.” Nghĩ Dương Mạc Tuyền lại giống hôm qua ở khách điếm cố ý không lên tiếng, đang chuẩn bị vung tay đẩy cửa thì lại có người mở cửa, cửa mở, Dương Mạc Tuyền một thân bạch y chấm đất đứng trước mặt nàng.


Lăng Tử Nhan thầm le lưỡi, nguyên lai vừa rồi nàng thay y phục, may mắn không có lỗ mãng, trong lòng lại không nhịn được mà tán thưởng, đại tẩu mặc như thế, tú lệ lung linh, xinh đẹp tựa tiên tử, tự dưng không biết tại sao lại nảy lên lòng hâm mộ ca ca. Bất quá sau khi nghe được tiếng đóng cửa “Phanh!”, tâm hồn đang bay bổng liền lập tức trở về, ngẫm nghĩ xem một đêm này phải chịu đựng như thế nào.

_ Hết chương 6 _

(1) đa niên đích tức phụ ngao thành bà: người con dâu sống lâu năm, được rèn luyện nhiều rồi cũng thành mẹ chồng.