“Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.” (1) (2)
Từ Liễu Thanh đang bưng bát sâm đi vào vườn, chợt nghe Vân La ngâm câu thơ này.
Đang mùa hoa đào nở rộ, rực rỡ diễm lệ, vạn điểm son đỏ chói. Vân La đứng dưới tàng cây, một thân hồng sắc la sam (3), nhưng lại có vẻ đoạt màu xuân sắc.
Từ Liễu Thanh đình chỉ cước bộ, nhìn bóng dáng nàng một hồi lâu rồi mới cười tiến lại gần: “Nguyên lai con ở đây, sao không để cho Trầm Ngư ở bên cạnh hầu hạ? Trong người con có thai, vạn nhất có sơ xuất gì thì sao?”
Vân La tiếp lấy chén trà sâm trong tay nàng đặt lên thạch bàn, cười nói: “Bất quá mới có mang hai tháng mà thôi, căn bản là nhìn không ra, hai ngày nay Tử Hạo đều đi sớm về muộn, không có người nói chuyện giải buồn nên Vân La mới ra vườn một chút, nương đừng quá mức sầu lo.”
Từ Liễu Thanh trải qua nhiều sóng to gió lớn, lời Vân La nói có ý oán giận nhè nhẹ, như thế nào lại không nghe ra? Cũng không tiếp lời nàng, lại cầm chén bưng lên đưa ra, nói: “Canh sắp nguội rồi, thừa lúc còn nóng uống đi.”
Vân La cau mày, chỉ uống hai ngụm liền đặt bát xuống, hỏi: “Tìm được muội muội cùng Nhan nhi chưa ạ?”
Từ Liễu Thanh nói: “Lão gia phái người trở về truyền lời, nói đã tìm được rồi, ước chừng không sai biệt lắm có lẽ cũng sắp về phủ.”
Vân La giả bộ không quan tâm, khẽ cười nói: “Muội muội cũng thật là, xuất môn lại không nói một tiếng, người biết thì nghĩ nàng đi đâu đó, người không biết còn tưởng rằng vị tỷ tỷ đến sau này khi dễ nàng, đem nàng đuổi đi.”
Từ Liễu Thanh cũng cười nói: “Đứa nô tài nào dám ở sau lưng chủ tử ăn nói lung tung, ta mà biết được thì chắc chắn sẽ vả miệng hắn.” Thấy một cánh hoa rơi xuống vai Vân La, liền đưa tay giúp nàng phủi đi, lại nói: “Mạc Tuyền luôn xử sự ổn trọng, lần này không từ mà biệt, sợ là có điều gì khó nói ra. Chờ các nàng trở về, hỏi liền biết.”
Vân La nhìn Từ Liễu Thanh, mặt lộ vẻ tò mò, đoán hỏi: “Chẳng lẽ muội muội không muốn cùng Tử Hạo viên phòng?”
Sắc mặt Từ Liễu Thanh chưa biến, nhưng trong lòng đã có phần không vui. Chuyện này tự biết rõ là được rồi, cần gì phải nói ra, không lưu lại đường sống làm gì? Bất quá Vân La chỉ đoán trúng mặt ngoài, trong lòng nàng lo lắng là một việc khác, do dự không biết nên trả lời vấn đề Vân La hỏi thế nào. Anh Tuấn đột nhiên chạy vào báo lão gia đã trở lại, vừa lúc giúp nàng giải vây, cùng Vân La đi tới đại sảnh.
Vân La vào trước tiên, lập tức đến trước mặt Dương Mạc Tuyền, kéo cánh tay nàng, trên mặt lộ vẻ thân thiết: “Muội muội rốt cục cũng đã trở lại, làm tỷ tỷ lo lắng đến hỏng mất, sợ hai người ở bên ngoài xảy ra chuyện gì. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Ai, nhìn muội kìa, tiều tụy thành như vậy…” Lại nắm lấy tay Lăng Tử Nhan ở bên cạnh, nói: “Nhan nhi cũng vậy, đều gầy đi a. Không phải hai ngày nay hai người ăn gió nằm sương đấy chứ?”
Đoàn người Lăng Viễn Kiếm ra roi thúc ngựa gấp rút trở về từ Nghi Hưng, tự nhiên phong trần mệt mỏi, nhưng còn không đến mức khoa trương giống như lời Vân La nói vậy. Dương Mạc Tuyền cười cười không lên tiếng, Lăng Tử Nhan liền nặn một nụ cười, đáp: “Đa tạ Vân La đại tẩu quan tâm, hai ngày nay chúng ta ăn ngon, ngủ tốt.”
Tử Y nghe Lăng Tử Nhan kêu Vân La cũng là “đại tẩu”, đoán được nàng chính là nhị phòng giỏi chơi cờ mà Lăng Tử Hạo cưới về trong miệng Lăng Tử Nhan, cái chính là ở trước mặt Dương Mạc Tuyền Vân La lại xưng tỷ tỷ, đúng là vào sau lại ngồi trên, xem ra không phải là một cái đèn cạn dầu (4), liền âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Từ Liễu Thanh thấy trong phòng ngoại trừ phụ tử Lí gia ra còn có một nữ tử xa lạ, trước chào hỏi Lí Tại Sơn đã rồi mới hỏi: “Vị này là…?”
Tử Y hơi gật đầu, khuỵu gối, nói: “Tiểu nữ Tử Y tham kiến Vương phi.”
Lăng Tử Nhan lập tức liền gạt tay Vân La, đi vài bước đến trước mặt Từ Liễu Thanh, cười nói: “Nương, vị Tử Y cô nương này là lão sư của Nhan nhi, là tẩu tẩu bỏ số tiền lớn vì Nhan nhi thỉnh về.”
Từ Liễu Thanh chưa nghe qua lời nói dối ngụy biện của Lăng Tử Nhan, tất nhiên không biết nguyên do, cho nên nghe nàng nói như thế, chỉ cảm thấy kinh ngạc: “Mạc Tuyền thỉnh lão sư cho con?”
Lăng Tử Nhan nói: “Việc này nói ra thì dài lắm, chậm rãi sẽ kể lại cho người, tóm lại là về sau Nhan nhi sẽ nhất định nghiêm túc học cầm kỳ thi họa cùng Tử Y cô nương, miễn cho suốt ngày bị nương oán giận, nói ta không giống tiểu thư khuê các.”
Từ Liễu Thanh cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện, liền ôn nhu hỏi Dương Mạc Tuyền: “Hai ngày nay con có khỏe không?”
So với Vân La hư tình giả ý, chỉ vài lời của Từ Liễu Thanh nhưng lại khiến sống mũi Dương Mạc Tuyền hơi cay cay, vội vàng nói: “Tốt lắm ạ, đã khiến nương lo lắng rồi.”
Từ Liễu Thanh vỗ vỗ tay nàng, nói: “Cái gì cũng đừng nghĩ vội, trước hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày đã!” Lại nói với Lăng Tử Hạo: “Mạc Tuyền đã trở lại, con cũng không cần đi sớm về muộn nữa, bồi Vân La nhiều một chút, đừng để nàng buồn, cẩn thận động thai khí. Về phần con cùng Mạc Tuyền, không cần vội nhất thời, quá mấy ngày nữa rồi nói sau.”
Lăng Tử Nhan nghe được Từ Liễu Thanh nói thế, vui vẻ đến thiếu chút nữa ôm lấy cổ nàng hôn một cái. Nương thật sự là hiểu ý người ta!
Ma Dương Mạc Tuyền lo lắng suốt một đường, thế này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thần sắc hai người tự nhiên không tránh được ánh mắt Từ Liễu Thanh, quả nhiên giống với phán đoán của nàng, mày không khỏi nhíu lại. Quả nhiên kẻ trí nghĩ tới ngàn điều, đến khi việc diễn ra ngay trước mắt lại thế nhưng không biết, chỉ hy vọng thời gian còn chưa quá muộn, còn có đường sống để vãn hồi.
Sắc trời đã tối muộn, phụ tử Lí gia cũng không định ở lại lâu, lúc gần đi Lí Vi Tu bị Lăng Tử Nhan gọi lại.
Lăng Tử Nhan mỉm cười, chân thành nói một câu: “Lí Vi Tu, cảm ơn ngươi.”
Lòng Lí Vi Tu đã sớm tấu nhạc đến hỏng rồi, trên mặt lại vẫn giữ một vẻ vân đạm phong khinh, nói: “Quận chúa nói quá rồi, về sau cần sai bảo gì, cứ việc mở miệng, chỉ cần tại hạ có thể, nhất định nghĩa bất dung từ.”
Từ Liễu Thanh âm thầm lấy làm kỳ, không biết Lí Vi Tu giúp Nhan nhi cái gì mà lại có thể làm cho Nhan nhi đối hắn vẻ mặt ôn hòa, băng hỏa đều tương dung như thế?
Vân La khách khí nhượng Dương Mạc Tuyền hảo hảo nghỉ ngơi, liền thúc giục Lăng Tử Hạo trở về phòng. Lăng Tử Hạo thâm ý liếc nhìn Dương Mạc Tuyền một cái thật sâu rồi mới vào nội đường.
Từ Liễu Thanh vốn định an bài Tử Y ở khách phòng, nghĩ tới Trương Hằng cũng ở đó, một cái viện tử chỉ có cô nam quả nữ, tựa hồ không ổn, liền nói: “Tử Y cô nương, nếu không chê thì ở viện tử của Nhan nhi đi, nơi đó còn một gian phòng trống, chỉ là bài trí có chút đơn sơ, nguyên bản vốn là để nha hoàn ở, ngươi cứ ở đó trước đã, ta sẽ cho người mang thêm vài thứ sau.”
Tử Y vội vàng nói: “Đa tạ Vương phi.”
Từ Liễu Thanh gật nhẹ đầu, sau đó nói: “Vậy đều trở về nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tử Nhan đáp ứng, rồi thực tự nhiên nắm tay Dương Mạc Tuyền đi, Tử Y theo ở phía sau.
Từ Liễu Thanh nhìn bóng dáng các nàng, lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa.
***
Lăng Tử Nhan đưa Dương Mạc Tuyền trở về phòng trước, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đã sớm chờ ở trong phòng, thấy các nàng tiến vào, Lạc Nhạn lập tức lôi kéo ống tay áo Lăng Tử Nhan, nói: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã trở lại, làm Lạc Nhạn thực lo lắng.”
Mặc dù Bế Nguyệt không giống Lạc Nhạn xông thẳng lên thế, nhưng hai mắt rưng rưng, biểu tình như trút được gánh nặng.
Lạc Nhạn khẩn cấp hỏi: “Tiểu thư, hai người đi đâu thế? Như thế nào lại xuất môn cũng không mang theo ta cùng Bế Nguyệt?” Khẩu khí nghe vào thật ra ý thầm oán còn nhiều hơn so với quan tâm, tựa hồ oán giận Lăng Tử Nhan xuất môn du ngoạn mà không mang nàng theo.
Lăng Tử Nhan nói: “Lần sau nhất định sẽ mang ngươi theo.”
Lạc Nhạn lập tức vô cùng hưng phấn, cứ quấn lấy nàng mà hỏi.
Dương Mạc Tuyền nhìn đã quen rồi, nhưng Tử Y nhìn lại thấy mới lạ. Lăng Tử Nhan đường đường là Quận chúa, thiên kim tiểu thư, ở bên ngoài lại cùng đại lão gia xưng huynh gọi đệ, ở nhà lại cùng nha hoàn hạ nhân hòa hảo, thật đúng là một người không hề ra vẻ chút nào.
Bế Nguyệt lại nhỏ giọng hỏi Dương Mạc Tuyền: “Lão gia phu nhân có trách phạt hai người không?”
Dương Mạc Tuyền lắc lắc đầu, lại đem Tử Y giới thiệu cho Bế Nguyệt, nói: “Tử Y cô nương là bằng hữu của chúng ta, về sau sẽ ở trong phủ một thời gian, có khả năng phải phiền toái ngươi cùng Lạc Nhạn chiếu cố nhiều một chút.”
Bế Nguyệt vội vàng đáp ứng, còn đem Lạc Nhạn vẫn đang lải nhải lôi đi, khiến nàng giúp Tử Y thu dọn phòng ở một chút, còn chính mình thì đi chuẩn bị cơm chiều cho ba người.
Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại ba người. Tử Y ôm cánh tay, ung dung nhìn các nàng, quả thực có phần giống với tình hình tối hôm qua ở Nghi Hưng khách điếm, chính là tâm tình lại đều bất đồng.
Lăng Tử Nhan trời sinh lạc quan, biết ca ca mấy ngày tới sẽ không đến phiền tẩu tẩu, tâm tình tốt, mà Dương Mạc Tuyền cũng tạm thời buông lỏng tâm tư, trên mặt mặc dù mang theo mỉm cười, nhưng mi gian lại ẩn nét ưu tư.
Tử Y lại càng muốn biết cố sự của các nàng. Từ lúc bắt đầu tiến vào Lăng phủ, nàng đã có một danh phận hoàn toàn mới, càng chưa quên mục đích việc này. Nếu đến đây, sẽ không thể tay không mà về, nhất định còn phải trả ơn chuộc thân cho Dương Mạc Tuyền, bất quá nhìn tình hình trước mắt, tình cảnh của Dương Mạc Tuyền tựa hồ thực khó khăn. Quan hệ giữa nàng cùng Lăng Tử Nhan tựa như miếng băng mỏng, muốn tiếp tục duy trì ở nơi này, chỉ sợ là không dễ.
Lăng Tử Nhan thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Còn muốn ở bên ngoài du ngoạn thêm mấy ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị cha tìm được, sớm biết thế thì không đi Nghi Hưng là tốt rồi.”
Dương Mạc Tuyền nhìn gian phòng được Bế Nguyệt dọn dẹp đến không nhiễm một hạt bụi, nhẹ giọng nói: “Trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp, trở về cũng tốt.”
“Nhưng mà, ca ca hắn…” Lăng Tử Nhan chỉ nói nửa câu lập tức ngậm miệng, ngồi xổm bên cạnh Dương Mạc Tuyền, cầm lấy tay nàng, nhìn sâu vào mắt, nói: “Có ta ở đây.” Chỉ ba chữ, lại bao hàm hết thảy.
Dương Mạc Tuyền cảm thấy rầu rĩ, đưa tay vuốt ve gương mặt Lăng Tử Nhan, không nói gì.
Tử Y ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Ta có nên trở về phòng tránh một chút không?”
Thế này hai người mới nhớ ra Tử Y.
Dương Mạc Tuyền buông Lăng Tử Nhan ra, đứng dậy xin lỗi, nói: “Cũng không biết ngươi có nguyện ý hay không mà đã lưu ngươi ở lại quý phủ rồi, có lẽ phải ủy khuất ngươi vài ngày.”
Tử Y cười nói: “Ta vốn không có nơi để đi, giờ có chốn dung thân, có gì mà ủy khuất? Chỉ là không nghĩ tới thế nhưng các ngươi một người là Quận chúa, một người lại là Quận Vương phi, lúc trước thực sự là quá thất lễ rồi.”
Lăng Tử Nhan tiếp lời nàng: “Hiện tại ngươi đã là lão sư của Quận chúa, về sau ta phải hành lễ với ngươi mới đúng.”
Dương Mạc Tuyền lại nghe ra một tầng ý tứ khác, chần chờ một chút mới nói: “Tuy ta cùng với ca ca Nhan nhi có danh nghĩa phu thê, nhưng lại không phải là thực, liền ngay cả ngày ta gả tiến vào Lăng phủ, cũng đều là do Nhan nhi thay mặt lấy về.” Ngụ ý nói, tuy rằng nàng cùng Nhan nhi là cô tẩu mến nhau, nhưng nàng cũng không phải một nữ tử dễ dãi.
Như thế nào Tử Y lại nghe không hiểu, đầu tiên là kinh ngạc còn có loại kì sự bậc này, muội muội thay ca ca cưới tân nương, tiếp theo là thầm than tâm tư Dương Mạc Tuyền thật đúng là quá mẫn cảm, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ đa tâm rồi. Tử Y xuất thân thanh lâu, coi trọng nhất là nghĩa khí, chứ không phải thứ danh phận hư vô mờ mịt.”
Một câu không hề kiêng dè, khiến hai người an tâm. Dương Mạc Tuyền cùng Lăng Tử Nhan liếc nhau, càng thấy Tử Y quả thật đúng là bằng hữu tri kỷ.
Ba người còn nói cười trong chốc lát, Bế Nguyệt mới lại đây thắp đèn dọn cơm.
Ở trong phòng dùng cơm xong, Lăng Tử Nhan muốn lưu lại, nhưng vô luận thế nào Dương Mạc Tuyền cũng không đồng ý, đành phải cùng Tử Y trở về phòng, một đường than thở, Tuyền nhi về nhà lại biến thành tẩu tẩu a.
_Hết chương 51_
———————————————————————————
(1) Trích từ bài thơ “Du viên bất trị” – Diệp Thiệu Ông:
Ưng liên kịch si ấn thương đài
Thập khấu sài môn cửu bất khai
Xuân sắc mãn viên quan bất trụ
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai
Tạm dịch:
Thảm rêu xanh sợ in dấu guốc
Mười lần đập cửa chín lần yên
Đầy vườn xuân sắc ai ngăn được
Một cành hạnh thắm vượt tường xuyên
(nguồn: ://.thanglongkydao/quan-coc-via-he/7066-vien-du-bat-tri.html)
(2) hồng hạnh xuất tường: Trước kia có một phụ nữ tên Hồng Hạnh, sau khi kết hôn chồng cô vào kinh đi thi một năm mới về, do đó tình yêu của cô dành cho chồng đã bị phôi phai. Hàng ngày chồng cô đều đi ngủ rất sớm, cũng chính vì vậy mà cứ đến đêm cô lại trèo tường ra ngoài hẹn hò với Vương Nhị, cho đến khi cô không trèo nổi nữa – Đó là năm sáu mươi tuổi.
Sau đó vào năm bảy mươi tuổi, bà lấy hết can đảm thú nhận chuyện này với chồng. Ông không hề nổi giận, ngược lại còn viết một bài thơ: “Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chỉ hồng hạnh xuất tường lai.” (Khắp vườn xuân sắc lên khơi, Một nhành hạnh đỏ rong chơi vượt tường) Sau đó câu chuyện của cô được lưu truyền cho đến ngày nay.
(nguồn: ://vn.360plus.yahoo/ruanjinyong-mura/article?mid=193&fid=-1)
(3) la sam: áo khoác bằng lụa mỏng.
(4) đèn cạn dầu: người hiền lành dễ đối phó.