Ngồi trong trướng, Ngu Cơ mặc toàn thân áo đen dưới ánh nến hôn ám càng thêm vẻ nõn nà, sắc mặt như bạch ngọc. Nhìn ngọc dung tuyệt mỹ của Ngu Cơ, Trương Cường thấp giọng nói: "Trước mắt đại chiến sắp tới, hai quân giao chiến, tình hình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cũng không phải trẫm có thể nắm được. Hạng Vũ dũng mãnh thiện chiến, cũng không phải tướng lãnh bình thường, huống hồ liên quan đến sinh tử tồn vong của hơn 10 vạn đại quân, trẫm sao có thể vì tư tình mà thà Hạng Vũ, sao có thể làm thất vọng 20 vạn con em Đại Tần đã chết trong tay hắn được?"
Ngu Cơ nghe thấy thế, chân mềm nhũn, thân thể khẽ ran lên, hoảng loạn nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Bệ hạ, xin bệ hạ cho Ngu Cơ một cơ hội, tới quân Hạng Vũ khuyên huynh ấy đầu hàng. Hạng Thị có ân với Ngu Cơ, vào thời khắc nguy vong này, Ngu Cơ không thể ngồi xem được."
Trương Cường nghe thấy thế, chậm rãi cười khổ nói: "Loại người cao ngạo như Hạng Vũ, tự cao tự đại, sao có thể dễ dàng đầu hàng trẫm? Ngu Cơ, tâm tình của nàng trẫm hiểu, chỉ là, trẫm hy vọng nàng có thể lý trí một chút. Tình huống trước mắt, tuyệt đối không đơn giản như suy nghĩ của nữ nhi đâu."
Trương Cường lúc này thật sự không đành lòng để cho Ngu Cơ sang quân Hạng Vũ, sợ nàng tiếp cận với kết cục bi kịch kia. Mình đã tỉ mỉ lập kế, muốn dùng mọi biện pháp để lưu nàng lại Hàm Dương, lại thật không ngờ vẫn không thể nào vãn hồi được số mệnh bi kịch này, nhất thời tâm tình kích động, như là không thể khống chế được mình.
Hồi lâu sau, mới cười khổ gật đầu nói: "Trong chiến tranh không có chỗ cho tư tình, nơi sinh tử tồn vong này, cũng không có chỗ cho tình cảm nam nữ. Trẫm hy vọng nàng không cần phải đi. Là một nam nhân, không ai chịu vì một câu nói của nữ nhân mà đầu hàng, trẫm vẫn hy vọng nàng quay về Hàm Dương ngay lập tức."
Ngu Cơ bị những lời này của Trương Cường làm cho hơi giật mình, ngọc dung tái nhợt không còn một tia máu, đôi môi mê người run nhè nhẹ, lỡ đãng tiết lộ tâm tình phức tạp của nàng.
Trương Cường thương tiếc nhìn ngọc dung càng lúc càng nhợt nhạt, nhẹ nhàng cười khổ: "Ngu cô nương, nàng cứ nghỉ ngơi trước đi, trẫm sẽ mệnh cho bọn họ bắt sống Hạng Vũ. Nếu quả thực bắt được, trẫm nhất định sẽ tha cho hắn không chết là được!"
Ngu Cơ nhìn Trương Cường thật sâu, buồn bã lắc đầu nói: "Ngu Cơ không thể cứ ngồi nhìn mà để Hạng đại ca như vậy... Ta muốn đi khuyên nhủ huynh ấy, bệ hạ, Ngu Cơ cầu ngài, ngài nếu có biện pháp tha cho Hạng đại ca, Ngu Cơ tình nguyện đời đời kiếp kiếp hầu hạ bệ hạ!"
Trương Cường nhìn tròng mắt rưng rưng cầu khẩn mình, trong lòng thấy rất không thoải mái, mỹ nữ như vậy ở trước mặt mình, chẳng lẽ mình lại có thể chắp tay tặng cho kẻ thù?
Trong lúc suy nghĩ, Ngu Cơ thấy Trương Cường im lặng không nói gì, mới nỉ non nói: "Không được... ta không thể để... huynh ấy..."
Trương Cường nhịn không được thở dài một tiếng, loại chuyện nhìn người mà mình quan tâm bị diệt vong, đúng là một tiểu nữ tử khó có thể chấp nhận được. Nhưng mà mình dù sao cũng là hoàng đế Đại Tần, nếu mà vì một câu nói của một tiểu nữ tử mà đã buông tha cho kẻ địch làm cho biết bao con em Đại Tần đổ máu thì, không chỉ nói vô số dân chúng Đại Tần cùng quan viên, thêm mấy chục vạn quân Đại Tần cũng không thể tha thứ cho mình, mà chính mình cũng không thể tha thứ cho mình.
Nghĩ vậy, không khỏi cười khổ nói: "Ngu cô nương, trẫm thân là hoàng đế Đại Tần, không thể chỉ suy xét theo tình cảm cá nhân, mà còn vì vô số dân chúng Đại Tần. Trẫm không thể đồng ỷ với nàng, thà Hạng Vũ!"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt chợt lóe hàn quang, một đạo kình phong đập vào mặt. Trương Cường rùng mình, đang định lắc mình tránh lui, chỉ cảm thấy cổ hơi lạnh, Trương Cường theo bản năng đưa mắt nhìn lại, đã thấy trường kiếm của Ngu Cơ đang để trên cổ họng của mình!
Các nội thị hầu hạ trong trướng đều không ngờ rằng trong áo bào rộng thùng thình của Ngu Cơ lại giấu lợi khí, hơn nữa nàng lại do Thành Thái đưa tới, cho nên những cấm vệ ở đây cũng không kịp phòng bị. Vả lại Trương Cường cũng chỉ cách nàng có một cái trà kỷ, muốn cứu giá cũng đã muộn mất rồi!
Không khí trong trướng nhất thời căng thẳng lên, Hàn Hoán trầm giọng quát: "Ngu cô nương, bệ hạ đã dùng lễ tiếp đãi, tín nhiệm như vậy, Ngu cô nương không thể tùy tiện làm càn, nếu không chắc chắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!"
Nghĩ tới kiếm pháp kinh hãi thế tục của Ngu Cơ, Trương Cường biết, mình đúng thực không có cơ hội tránh né! Nhưng mà, Ngu Cơ nếu thực sự muốn giết mình, thì cũng sẽ không xảy ra tình huống này!
Nhịn không được hít một hơi thật sâu, trước mắt mình vẫn còn có vài phần thắng, kiếp sống đặc công ở kiếp trước đã khiến hắn tiếp xúc với không ít vụ dùng con tin để giằng co với cảnh sát, biết rõ trước mắt điều cần làm là phải để cho tâm tình căng thẳng của đối phương trẫm tĩnh lại.
Không khỏi già bộ thoải mái thản nhiên cười, gắng gượng phất tay với cấm vệ: "Các ngươi mau lui ra đi, trẫm không sao đâu."
Các cấm vệ thấy hoàng đế bị người áp chế như vậy, sao có thể dám lui về sau? Hiện giờ chỉ cần hoàng đế có gì sơ xuất, chỉ sợ mình cũng phải trà giá bằng tính mạng cả nhà, làm sao có ai dám lui nửa bước?
Lúc này các cấm vệ nghe tin cũng đã tới vây chặt lấy trướng chật như nêm cối. Mông Điềm đang tuần tra các doanh trướng, lúc nghe thấy tin cũng sợ đổ mồ hôi lạnh, không hỏi cho rõ ràng đã vội lên ngựa phóng về. Chưa đợi ngựa dừng lại, đã xoay người nhảy xuống, thân hình nhoáng lên lao vào trướng, hoảng sợ nhìn, mới phát hiện ra cổ họng của Trương Cường đang bị trường kiếm của Ngu Cơ đặt lên. Với kiếm pháp kinh nhân của Ngu Cơ, cho dù là ai cũng không có khả năng cứu được Trương Cường!
VỊ danh tướng Chiến Quốc đã từng trải qua vô số trận chiến sinh tử, đối mặt với cảnh này cũng cảm thấy chân cứng đờ không di chuyển nổi! Gắng gượng khống chế được tâm tình của mình, Mông Điềm thấp giọng nói: "Ngu cô nương, cô phải suy xét cẩn thận, hoàng thượng tuy rằng còn trẻ, nhưng đã là minh chủ khó gặp. Phóng nhãn khắp thiên hạ, có lẽ không ai có thể sánh được với bệ hạ. Bệ hạ chế ra giấy mới, tiến cử nhân tài, miễn lao dịch, giảm thuế khóa, quân chủ như vậy xưa nay có được mấy vị? So với Nghiêu Thuấn cũng không kém hơn chút nào! Chỉ là do tiên hoàng đột ngột băng hà, bệ hạ còn trẻ, cho nên mới để cho Triệu Cao cùng Lý Tư làm hỗn loạn triều đình. Bệ hạ sau khi gạt bỏ gian tặc, dân chúng đã không còn bị bóc lột nữa. Cô nương cũng thấy được, bệ hạ có kỳ tư diệu tường giống như được thần phù hộ, thiên tử như vậy đúng là do ông trời ban tặng. Nếu cô nương làm tổn thương đến bệ hạ, chẳng những thứ dân thiên hạ không tha, mà ngay cả ông trời cũng không tha cho ngươi!"
Những lời lẽ chính nghĩa, hiên ngang lẫm liệt, chẳng những khiến cho tất cả quân Tần ở đây cảm động, mà ngay cả Trương Cường cũng cảm thấy xúc động, không thể tường được Mông Điềm lại có tài ăn nói như vậy!
Âm thầm hít sâu một hơi, Trương Cường hơi thà lỏng tâm tình hồi hộp của mình, cúi đầu thở dài: "Ngu cô nương, trẫm không để nàng đi gặp Hạng Vũ, thật sự là vì lo lắng cho sự an toàn của nàng. Trẫm trước khi chết chỉ có thể nói với nàng, vô luận như thế nào, trừ phi Hạng Vũ chịu tạ tội đầu hàng, nếu không trẫm sẽ không đồng ý để cho nàng sang bên Hạng Vũ. Có điều chỉ cần Hạng Vũ chịu hàng, trẫm chẳng những có thể phong thường lớn, còn gia phong hắn làm Tây Sở bá vương! Đến lúc đó sẽ được phong hầu cấp đất, an hưởng phú quý vương hầu, là vinh quang cỡ nào chứ. Chỉ có điều để cho Ngu cô nương yếu ớt, lại xâm nhập vào hang hùm, trẫm thực sự là lo lắng!"
Lời này ba phần giả bày phần thật, nói ra cũng chân thành. Nhất là điều kiện mà Trương Cường đưa ra, khiến cho ai ở đây cũng đều động dung. Phải biết rằng Tần Thủy Hoàng sau khi thống nhất sáu nước, đã phế truất chế độ phong hầu phân đất, tất cả quý tộc cao nhất cũng chỉ có được tước vị hầu hữu danh vô thực, mà quý tộc bình thường muốn được đến tước vị Hầu lại càng thêm khó khăn. Lúc này những ai nghe Trương Cường nói muốn phong cho Hạng Vũ làm Tây Sở bá vương đều chấn động, cảm giác vô cùng hoảng sợ. Chỉ có điều uy vọng của Trương Cường lúc này chỉ sợ đã gần bằng Tần Thủy Hoàng ngày trước, cho nên nhất thời mới không có ai dám phản đối, đều tới tấp chờ xem Ngu Cơ sẽ phản ứng thế nào.
Ngu Cơ cũng chấn động, không nghĩ tới điều kiện mà Trương Cường đưa ra lại mê người như vậy, lại nghe thấy Trương Cường bởi vì sự an toàn của mình nên mới ngăn cản, trường kiếm chỉ vào cổ họng của Trương Cường cũng từ từ thả xuống. Lúc này, Mông Điềm không dám chậm trễ, thân hình nhoáng lên chặn trước người Trương Cường, các cấm vệ đang đề phòng cao độ đều tiến lên vây lấy Ngu Cơ.