Năm đầu Tần Nhị Thế, tháng tám, thời tiết nóng bức đã dần dần bị gió bắc thổi bay, khí trời hơi lạnh lên, trong đại điện cũng đã bắt đầu cảm thấy mát mẻ, phải mặc nhiều y phục hơn.
Trương Cường vỗ nhẹ vào kiều đồn của mỹ nhân đang ngủ trong lòng ngực, lại xoa bóp ngọc ngũ tuyết bạch một hồi, mới thấp giọng cười nói: "Mỹ nhân, rời giường thôi!"
Lệ Cơ nghe thấy thế, chợt tỉnh lại từ giấc mộng, nhìn thấy Trương Cường cũng đã đứng dậy, vội hoảng loạn nói: "Nô tì đáng chết, không hầu hạ bệ hạ đứng dậy..."
Trương Cường nhìn mỹ nhân trước mắt bộ dạng chưa tỉnh ngủ, trên cái gáy tuyết trắng còn lưu lại dấu vết đêm qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ý xuân vẫn còn chưa rút, nhịn không được thở dài một tiếng, hôn một cái thật sâu vào bờ môi béo mập đó. Lệ Cơ đang định đứng dậy bị cái hôn này làm cho cả người mềm nhũn, yêu kiều hô một tiếng, mềm nhẹ ngã vào lòng Trương Cường.
Lúc này, từ ngoài trướng truyền tới tiếng bước chân của Hàn Hoán. Trương Cường chợt động trong lòng, biết Hàn Hoán nhất định là có chuyện quan trọng muốn bẩm tấu với mình, nếu không sẽ không trong trường hợp chưa có mệnh lệnh của mình mà tới đây.
Vừa vào cung nữ hầu hạ mình mặc quần áo, vừa hỏi Hàn Hoán ở sau trướng: "Có chuyện gì sao?"
Hàn Hoán thấp giọng nói: "Bệ hạ, Thành Thái tướng quân cầu kiến!"
Mấy loại y phục cổ đại này thật là không dễ mặc, khiến cho một kẻ lơ ngơ đi vào thời đại này như hắn cảm thấy cực kỳ không thích ứng. Khiến cho hắn hoài niệm nhất vẫn là quả đầu đinh thời quân nhân, nào có giống hiện giờ, chải cái đầu cũng mất nửa giờ, lại còn mặc quần áo rửa mặt, cái chuyện ngày xưa chỉ mất ba phút giờ mất cả tiếng mới xong. Có điều cuộc sống ở đây cũng chậm chập hơn so với thế kỷ 21 nhiều, mình cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục, cố thích ứng với thế giới cổ đại xa xôi này thôi.
Trong lúc suy nghĩ, trông thấy Thành Thái đứng xa xa nơi cửa điện, vẻ mặt cung kính chờ mình, không khỏi lắc đầu theo bản năng, dứt bỏ mấy cái chuyện lung tung suy nghĩ không đâu, đi tới ngồi lên giường, gật đầu với Thành Thái nói: "Chẳng lẽ tiền phương có biến?"
Thành Thái mắt sáng ngời nhìn Trương Cường, trong ánh mắt che giấu không được vui sướng cùng hưng phấn, nghe thấy Trương Cường hỏi, không khỏi vội chắp tay nói: "Bệ hạ, tiền phương truyền đến tin chiến thắng, Chương tướng quân đã suất lĩnh 60 vạn đại quân, đánh lui toàn bộ 20 vạn đạo tặc bao vây Hàm Cốc quan, hiện giờ đang đuổi theo tàn quân của đạo tặc, Hí Dương cũng đã đoạt lại được!"
Trương Cường nghe thấy thế thì vui mừng quá đỗi, vốn dựa theo phỏng đoán của hắn, khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng chắc phải tới tháng 12 mới có thể tiêu diệt được, không thể tưởng được chiến báo lại tới sớm hơn so với lịch sử tới gần nửa năm. Hòn đá đặt trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống, mình đã có thể đặt toàn bộ tinh lực lên Triệu Cao.
Nghĩ đến đây, kinh hỉ nói: "Không tồi, không tồi! Chương Hàm quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm, trẫm phải thưởng cho hắn thật lớn mới được!"
Lúc này, Thành Thái hơi ngập ngừng nói: "Bệ hạ, Chương tướng quân hồi báo, Võ Hoài quân Lý An, trong trận chiến tranh đoạt Hí Dương với tặc quân bất hạnh chết trận, đã hi sinh vì quốc gia!"
Trương Cường nghe thấy thế, quay đầu nhìn Thành Thái, mắt chớp sáng, mới nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không tồi! Không tồi! Hay cho một thân hi sinh vì quốc gia! Quả nhiên là mãnh tướng của Đại Tần ta, không cô phụ cho nỗi khổ tâm của trẫm a!"
Thành Thái nghe thấy thế, gắng gượng kiềm chế tâm tình hưng phấn, liếc nhìn hơn mười nội thị đứng cúi đầu trong đại điện, nén cười gật đầu nói: "Đúng vậy, tướng quân một lòng vì nước, thật sự khiến người ta cảm động!"
Trương Cường nghe thấy thế, thoáng nhìn chưởng lệnh nội thị Hoàng Lực đang đi tới, hơi cao giọng nói: "Không tồi, trẫm phải trợ cấp thật tốt cho vị dũng sĩ đã hi sinh vì Đại Tần ta!"
Hoàng Lực nghe thấy thế nao nao, lúc này mới cẩn thận bẩm báo: "Bệ hạ, phủ lệnh đại nhân mang theo kết quả xử trí Lý Tư đang tiến vào cung mời bệ hạ xem qua!"
Trương Cường kỳ quái hòi: "Phủ lệnh có quyền tự do xuất nhập cung cấm, sao bỗng nhiên lại mệnh cho ngươi vào thông báo? Cứ việc tiến vào gặp trẫm là được rồi!"
Hoàng Lực nghe thấy thế, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, phủ lệnh cũng đã điều tra toàn bộ chân tướng vụ án Lý Tư. Lý Tư cấu kết với tặc quân phản quốc soán vị là thực, cho nên phủ lệnh đã áp giải cha con Lý Tư tới Hàm Dương, yêu trảm giữa phố..."
Trương Cường nghe thấy thế thì giận tím mặt, không ngờ rằng Triệu Cao lại dám tùy tiện yêu trảm Lý Tư trước khi thông báo với mình, thật sự là quá mức kiêu ngạo! Nhưng mà dù gì Lý Tư cũng đã bị giết, sự tình cũng không vãn hồi được nữa, mình phải lập tức động thủ thôi! Nếu không, Lý Tư vừa chết, mục tiêu của Triệu Cao nhất định sẽ là mình. Nếu kéo dài thêm, sẽ chỉ thêm bất lợi cho chính mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, cố nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Phủ lệnh vất vả rồi, trẫm thưởng cho mười khỏa trân châu, mặt khác Vũ Hoài quân hi sinh vì quốc gia, trẫm đặc biệt phong làm Vũ Hoài hầu, dùng lễ chư hầu để an táng. Thành Thái chính thức đảm nhiệm chức thống lĩnh cấm vệ!"
Suy nghĩ một chút, thoáng nhìn Thành Thái, mới gật đầu nói: "Như vậy đi, trẫm sẽ tới trai cung tế điện anh linh, bẩm báo với phụ hoàng chuyện Lý Tư, hy vọng sau khi yêu nghiệt được loại trừ, có thể khôi phục lại uy phong khi xưa của Đại Tần ta!"
Hoàng Lực nghe thấy thế, vội khom người nói: "Lão nô tuân chỉ, phủ lệnh sau khi từ pháp trường về, sẽ tới trai cung kiến giá!" Nói xong, cực kỳ cung kính hành đại lễ, mới nhẹ nhàng mà lui ra ngoài.
Trương Cường nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài đại điện, thấp giọng nói với Thành Thái: "Thành Thái, ngươi lập tức lệnh cho cấm vệ sau khi Triệu Cao tiến cung lập tức đóng tất cả các cửa cung, bất luận kẻ nào nếu không có lệnh bài do trẫm tự tay viết sẽ không được ra vào. Lệnh cho Hàn Hoán dẫn 76 gã nội thị mai phục trong trai cung, những nội thị mà Hàn Hoán không biết không được tiến vào, làm sai giết không tha!"
Thành Thái nghe thấy thế, trong lòng kinh hoàng, vội ổn định nỗi lòng, cẩn thận nói: "Trong tẩm điện có 14 người do Triệu Cao bố trí, trong trai cung vì là nơi tế tự cho nên ngoài nội thị quét tước cũng không có chức vị nội thị nào khác, cũng không cần lo lắng, chỉ không biết 14 người này nên xử trí thế nào? Có nên giết hết toàn bộ?"
Trương Cường suy nghĩ một chút, cảm thấy rằng không nên đánh rắn động cỏ, gật đầu nói: "Lệnh cho Hàn Hoán phân nội thị ra làm nhóm hai hoặc ba, phân biệt lừa những người này tới nơi hẻo lánh, tạm thời... bắt đi."
Thành Thái nghe thấy thế, vội vàng thấp giọng nói: "Bệ hạ nhân từ, chỉ có điều những kẻ này sau khi bị bắt, nhỡ để lộ ra tiếng gió gì, hậu quả thật không thể tưởng tượng, vi thần cảm thấy nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới thỏa đáng."
Trương Cường cười gượng, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Cũng được, việc này cứ giao cho Hàn Hoán làm đi, càng nhanh càng tốt. Mặc khác sau khi Triệu Cao đền tội, ngươi ngay lập tức dẫn theo hai ngàn cấm vệ quân tới phủ đệ của Triệu Cao, cầm theo thánh chỉ của trẫm bắt cả nhà Triệu Cao. Mặt khác, phàm là những đại thần hùa theo Triệu Cao chỉ hươu bảo ngựa cũng hạ ngục hết! Mà những kẻ dù không phụ họa theo đuôi, nhưng vì tình thế mà phải đứng sau Triệu Cao, cũng phải canh chừng."
Thành Thái nghe thấy thế, quỳ một gối xuống, chắp tay nói: "Bệ hạ yên tâm, vi thần nhất định thề sống chết bảo hộ bệ hạ!"
Trương Cường gật đầu thở dài: "Những người mà trẫm có thể hoàn toàn tin tưởng, chỉ có dăm ba người, các ngươi chính là những công thần của trẫm, ngày mà Đại Tần ta phục hưng, các ngươi cũng chính là công thần của toàn bộ dân chúng Đại Tần!"
Hắn vốn định nói: "Các ngươi chính là đại ân nhân của trẫm!" Lại thấy rằng lời như vậy không giống phát ra từ miệng hoàng đế, đành phải sửa miệng.
Thành Thái nghe thấy thế thì nhất thời kích động, lệ nóng tuôn trào, mắt hổ long lanh, hồi lâu sau mới vất vả hít sâu, nói: "Bệ hạ, lần này dù sao cũng quá hung hiểm, ngộ nhỡ bị Triệu Cao phát giác..."
Trương Cường khẽ gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần hắn đi vào trai cung, tức là chết chắc rồi... ha ha... ha ha..."
Thành Thái tuy rằng với niềm tin tất thắng của Trương Cường thì thấy hơi kì quái, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ lo lắng nhìn Trương Cường. Đang định há mồm, đã thấy Trương Cường nhẹ nói: "Hôm nay Lý Tư chết, Triệu Cao tuy rằng mất đi một Lý An nhưng cũng không ảnh hưởng tới thực lực hùng mạnh của lão. Lý Tư vừa chết, trong triều chỉ do một mình lão định đoạt, hơn nữa trẫm lại vừa mới phong trước cho Lý An, lúc này sao lão có thể hoài nghi trẫm được? Ngươi cứ yên tâm đi làm đi!"