Đại Tần Bá Nghiệp

Quyển 1 - Chương 25: Hoài nghi

Đêm khuya, Trương Cường dưới sự bảo vệ của Thành Thái cùng mười tên thiếp thân nội thị, cải trang thành thị vệ tuần tra ban đêm, từ Chương phủ trở về cung A Phòng. Lần này bảy mươi nội thị do Thành Thái chọn lựa đã hoàn toàn đảm đương vai trò nội thị tùy thân của mình, đối với những nội thị do Triệu Cao phái tới, Trương Cường vẫn giữ nguyên như vậy, không thay thế bọn họ, tuy nhiên luôn kìm chân bọn họ trong tẩm điện, hiệu quả quả nhiên không tồi. Triệu Cao tuy rằng vẫn biết được như trước, nhưng mà tốc độ truyền tin ra ngoài đã suy giảm cực lớn, nội dung tin tức cũng trở nên mơ hồ, không thập phần chuẩn xác, khiến Trương Cường có nhiều không gian hoạt động hơn.

Cấm vệ quân phụ trách phòng vệ ban đêm trong hoàng cung tuy rằng Thành Thái không nắm giữ chức vị chính, nhưng lại ở bên cạnh thiên tử, hơn nữa trưởng thống lĩnh tuy rằng do Triệu Cao đề bạt lên, nhưng lại không được hoàng đế ưu ái, khiến cho các cấm vệ trong cung đều mơ hồ coi Thành Thái thành thống lĩnh cấm vệ chân chính, cho nên mới có thể thoải mái giả dạng tự nhiên ra vào cung A Phòng sâm nghiêm.

Khi Trương Cường nương theo bóng đêm vội vã trở về tẩm điện, còn chưa kịp thay y phục, đã nghe thấy nội thị tùy thân của mình là Hàn Hoán cách màn trướng nói: "Trần công công, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"

Chỉ nghe thấy Trần An quản lý tẩm điện thì thầm: "Hàn Hoán, bệ hạ ngủ chưa?"

Trương Cường nghe thấy thế không cần cởi y phục, liền lặng lẽ chui lên giường, đang định đắp chăn, chỉ cảm thấy một thân thể mềm mại mịn màng mang theo một loạt hương thơm chui vào trong lòng mình.

Đang lúc Trương Cường nao nao, thanh âm quen thuộc của Lệ Cơ truyền ra: "Hàn Hoán, có chuyện gì vậy? Bệ hạ vừa mới ngủ, cẩn thận tội kinh giá!"

Hàn Hoán nghe thấy thế vội vàng quỳ xuống nhẹ giọng nói: "Nương nương tha mạng, nô tài không dám!"

Trương Cường nghe thấy thế liền hôn một cái thật sâu xuống cặp môi thơm, lúc này mới làm bộ mệt mỏi nói: "Ái phi... mau ngủ đi, trẫm... ngày mai lại tiếp tục lâm hạnh ái phi..."

Trần An xác định nghe thấy được giọng Trương Cường bên trong, mới thấp giọng nói: "Bệ hạ nếu đã ngủ, nô tài cũng an tâm. Hàn Hoán, hầu hạ cho tốt vào!" Nói xong, cẩn thận chậm rãi rời khỏi đại điện.

Trương Cường hôm nay đã được sự ủng hộ của quân đội, tâm tình cũng hưng phấn hơn bình thường, nhìn thấy Trần An đã rời khỏi hoàng điện, lúc này mới ôm lấy mỹ nhân trong ngực, đôi tay to lướt đi trên cơ thể mềm mại nóng bỏng, nhẹ nhàng hôn lên vành tai ngọc ngà của Lệ Cơ, thấp giọng nói: "Làm không tồi, muốn trẫm thưởng cho thế nào?"

Lệ Cơ bị bàn tay to của Trương Cường khiêu khích khiến cho thân thể mềm nhũn, run giọng nói: "Bệ hạ, nô tỳ chỉ vì bệ hạ, những chuyện khác đều không hiểu, chỉ cần bệ hạ yêu thương nô tỳ nhiều hơn là được."

Trương Cường bị giọng nói nũng nịu làm cho chấn động, nghĩ lại nữ tử thời này đều phụ thuộc vào nam tử, vô luận là hoàng hậu tần phi cao cao tại thượng hay là dân chúng thường dân, một khi bị nam tử mình dựa vào ghét bỏ, thì cũng thê lương giống như đồ cũ bị vứt đi vậy. Chính mình trong lúc vô ý hoàn hồn trên người Tần Nhị Thế, luôn nợ một phần tình cảm với những nữ tử nhu nhược ở thâm cung.

Lúc này nghe thấy thế, nhịn không được nhẹ thở dài, ôm chặt lấy thân thể mềm mại bên cạnh, dùng hết mọi thủ pháp dịu dàng để an ủi, Lệ Cơ chưa bao giờ được đối xử như vậy hơi ý loạn tình mê, cúi đầu nỉ non: "Bệ hạ, đừng bỏ rơi Lệ Cơ... Bệ hạ..."

Trương Cường thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thanh tú lên, thấp giọng nói: "Lệ Cơ yên tâm, chỉ cần trẫm còn sống, sẽ bảo hộ nàng cả đời."

Lệ Cơ cảm động vì lời nói này, giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trong lòng Trương Cường, si ngốc nói: "Bệ hạ... được hầu hạ bệ hạ là phúc khí của nô tì."

Trương Cường trầm xuống, âm thầm cười khổ, nếu mình không thể thay đổi số mệnh lịch sử, những nữ tử nhu nhược trong thâm cung này, sau khi Đại Tần diệt vong sẽ phải trải qua gian truân thế nào? Nghĩ vậy, lại kìm lòng không đậu nhớ tới hoàng hậu Tã Uyên ở cung Hàm Dương, nghĩ tới thân ảnh cao gầy đó sẽ theo sự diệt vong của Đại Tần mà biến mất trong khói bụi lịch sử.

Nghĩ tới vận mệnh của những nữ tử xinh đẹp đang quấn trên người mình, Trương Cường bỗng nhiên cảm thấy nặng nề chưa từng thấy. Đến nơi này càng lâu, trách nhiệm tình cảm càng thêm nặng nề, bất luận là mình hay là vì những nữ tử xinh đẹp bạc mệnh, mình đều phải phấn đấu cố gắng hơn nữa, dù cho phía trước chính là kết cục."

Nhìn thấy Trương Cường hơi ngây người, Lệ Cơ nghĩ hắn lại lo việc triều chính, không khỏi cúi đầu an ủi: "Bệ hạ, nghỉ ngơi sớm đi vậy, nô tỳ xin được lui xuống."

Nói xong, liền chuẩn bị đứng dậy, lại bị Trương Cường kéo vào lòng, Lệ Cơ hơi kinh hãi, duyên dáng hô: "Bệ hạ..."

Trương Cường nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, thở dài nói: "Lệ Cơ, nếu mà trẫm chết, nàng sẽ thế nào?"

Lệ Cơ nghe thấy thế, thân thể mềm mại run lên, nói: "Bệ hạ chính là thiên tử, có thần bảo hộ, làm sao có thể..."

Nói tới đây, khuôn mặt ngọc đã sớm vương đầy nước mắt, khiến cho Trương Cường đau xót, vội dịu dàng an ủi: "Không phải là trẫm có ý dọa nàng, mà là hiện giờ triều đình tình thế hiểm ác, trẫm không thể không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu vạn nhất trẫm thực sự phát sinh bất trắc gì, nàng hãy tìm Thành Thái giúp nàng rời khỏi Hàm Dương, trẫm sẽ dặn dò hắn."

Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại đang run rẩy, cúi đầu thầm thì: "Nàng cũng có thể tìm tới hoàng hậu, nàng ấy không được sủng ái, Triệu Cao có thể sẽ không để ý, cho dù tân đế có đăng cơ cũng không làm khó dễ các nàng được..."

Nói tới đây, mỹ nhân trong ngực đã sớm khóc không thành tiếng, ôm lấy Trương Cường, run rẩy không nói nên lời, thật vất vả mới nức nỡ nói: "Bệ hạ... nô tỳ thề sống chết... đi theo bệ hạ..."

Trương Cường đau lòng nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên má Lệ Cơ, dịu dàng nói: "Mỗi người đều có quyền được sống, các nàng phải học cách tự chăm sóc cho bản thân, trẫm mới có thể thoải mái mà lo chuyện quốc sự. Hơn nữa, trẫm chỉ lo cho tình huống xấu nhất thôi, chuyện có lẽ cũng không tới bước đó."

Lệ Cơ nghe thấy thế, vẫn kinh hồn nói: "Bệ hạ chính là thiên tử, tuyệt đối không thể có việc gì. Nếu thật sự có một ngày đáng sợ như vậy, nô tỳ..."

Nói tới đây, đôi mắt đẹp lại trở nên thập phần kiên định nhìn Trương Cường, cúi đầu nói: "Nô tỳ nhất định thề sống chết theo cùng!"

Trương Cường nhìn thấy mặt ngọc kiên định, trong lòng thầm thở dài một hơi, lén lút thổi tắt ngọn nến đặt ở cạnh giường, khiến đại điện chìm sâu trong bóng tối. Trương Cường dùng phương pháp ít gây chú ý này, để phát tín hiệu lui lại cho Thành Thái ở ngoài điện.

Thân thể mềm mại đang run run trong lòng hắn cũng không phát hiện ra, sát khí vừa mới chợt lóe rồi biến mất. Trương Cường nói những lời này, nghe như là chuẩn bị tư tưởng cho Lệ Cơ, nhưng kỳ thực cũng là một lần khảo nghiệm cẩn thận. Trong cuộc đua quyền lực ngươi chết ta sống này, cho dù là người ngủ chung với mình cũng có thể là lang sói bán đứng mình. Bối cảnh của Lệ Cơ mình còn chưa nắm được chắc chắn, ở trong thâm cung đã bị Triệu Cao khống chế hơn 20 năm này, chính mình không thể tự tiện tin tưởng bất cứ ai được. Dù cho Triệu Cao có muốn khống chế Lệ Cơ, đó cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Áy náy thoáng nhìn người đẹp cuộn lại trong ngực mình, một cơn mệt mỏi mãnh liệt nổi lên trong lòng. Kiếp trước mình tuy là một gã đặc công vào sống ra chết, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như hôm nay, khó trách chủ nhân của thân thể này lại lựa chọn trốn tránh. Một cậu thanh niên mới hai mươi tuổi đã phải đối diện với cuộc sống phức tạp như thế này luôn sẽ mệt mỏi đúng không. Có điều mình lại không có cách nào trốn tránh, bởi vì không thể đối mặt với kết cục bi thảm kia được.

Trong bóng đêm, Lệ Cơ dường như càng thêm tham cái ôm của Trương Cường, thỉnh thoảng lại vuốt ve ngực hắn, hồi lâu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Có lẽ là bị Trương Cường dọa, đến lúc ngủ say rồi vẫn không rời khỏi hắn.

Đêm càng tối, sự nặng nề giống như một cái lưới khổng lồ, bao trọn lấy toàn bộ thế gian, khiến cho người ta không thế giãy ra được, muốn ngừng cũng không được, chỉ còn có thể liều mạng mở một con đường máu!