Đại Quốc Tặc

Chương 326: Đều câm mồm

Y cho rằng là Giang Long mơ hồ lừa gạt mình, phái bà tử bên người đi huyện nha tìm đến quân sĩ bị đánh kia chứng thực lại một phen, lúc này mới tin.

Tin là tin, nhưng y vẫn nhịn không được rồi!

Từ trước đến nay đến huyện Linh Thông, Thường Khiêm nơi nơi bị Giang Long trấn áp, cuối cùng còn cứng rắn lôi y ra chiến trường.

Y từng ở trước mặt Giang Long hèn mọn cầu xin, từng cúi đầu, những sỉ nhục đó đời này y cũng sẽ không quên, vốn định bảo ông nội ra tay giáo huấn Giang Long, đến lúc đó nếu như có thể lấy xuống chức quan của Giang Long, như vậy là y có thể tùy ý trả thù.

Nhưng hiện tại...

Rất rõ ràng, trong lúc cùng Giang Long đọ sức, y đã thua.

Thường Khiêm không nghĩ ra, lấy năng lực của ông nội làm sao có thể không làm gì được một Giang Long nho nhỏ.

Cảnh phủ không phải cũng sớm đã xuống dốc rồi sao?

Người trẻ tuổi nhìn sự tình, chỉ biết nhìn mặt ngoài, chỉ có những lão hồ ly, mới có thể chú trọng nội tình, mà phàm là trong nhà quyền quý có những uẩn khúc, lắng đọng, sau lưng nhất định có thế lực ẩn hình. Thường Thanh đối với chuyện của Hắc Y Vệ không rõ lắm, ông ta chỉ nhìn thấy thế lực ẩn hình của Cảnh phủ là ở trong quân.

Lại có, chính là khối miễn tử kim bài làm cho người ta không có cách nào khác.

Mắt thấy báo thù vô vọng, Thường Khiêm rốt cuộc nhịn không nổi nữa, y vốn là xuôi gió xuôi nước, mặc dù trong lúc nhất thời bị người bắt nạt, cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn trả thù trở về, nhưng lần này một khi bụi trơn chạy về kinh thành, như vậy còn muốn gây sự với Giang Long, thì khó khăn rồi.

Hơn nữa huyện Linh Thông bên ngoài đường sông chính đã đào khai thông, thành công dẫn nước, y mất mặt về nhà, Giang Long lại sẽ được Hoàng thượng gia thưởng.

Hai người chênh lệch quá lớn!

Vì thế Thường Khiêm một hơi đập phá toàn bộ đồ sứ trong phòng!

Đây cũng là phương thức duy nhất hiện giờ mà y có thể trút bực.

Trong phòng, Thường Khiêm mỗi khi đập một bình sứ, nô tì nha hoàn sẽ khẩn trương thu thập quét dọn, bằng không nếu không cẩn thận làm bị thương Thường Khiêm, vậy nguy rồi, Thường Khiêm điên cuồng đập cái chai vừa rồi không có phương hướng, cho nên có hai ba nha hoàn trên mặt trên tay bị mảnh sứ bắn ra xượt rách vài vết máu.

Nhưng các nàng không dám la đau, cũng không dám trốn tránh, một chút vết thương nhỏ này tính cái gì?

Một khi làm Thường Khiêm tức giận, đến lúc đó ít nhất cũng phải chịu một chút roi da, bị đánh đến chết, cũng là có khả năng rất lớn.

Phát tiết xong, Thường Khiêm thở hồng hộc, tuy nhiên hai mắt vẫn đỏ bừng bừng.

Hồi kinh?

Hiện thực bày ra trước mắt, nhất định trước tiên phải đòi đám tùy tùng hộ vệ trở về, không ai bảo hộ, Thường Khiêm cũng không dám mang theo vài cái bà tử nha hoàn đi ra khỏi huyện Linh Thông, bằng không nói không chừng trên nửa đường đã bị người cướp giết rồi, vì thế y nổi giận đùng đùng đi tới huyện nha. Sau khi tìm được Giang Long, không chút khách khí yêu cầu Giang Long lập tức thả đám tùy tùng của mình ra.

Theo Thường Khiêm, mình đã thua, Giang Long chắc có lẽ không đánh chó mù đường.

Nhưng Giang Long cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, bảo người đem Thường Khiêm đuổi ra ngoài, hắn đã trở mặt với Thường Khiêm, người này hiện tại ở trước mặt hắn hùng hổ, hắn đương nhiên sẽ không nhịn.

Thường Khiêm tức giận ở ngoài cửa giơ chân mắng to, kết quả là vừa quay đầu liền bị tạt một chậu nước lạnh.

Tuyết vẫn đang bay, trời rất lạnh như này bị giội nước, rất có khả năng đông chết người đấy.

Thường Khiêm vội vàng chạy đến về nhà trọ, đã lạnh xanh cả mặt, đám bà tử nha hoàn sợ hãi, khẩn trương nấu canh gừng thay quần áo cho Thường Khiêm, đem Thường Khiêm nhét vào trong chăn, bên trên lại đắp lên mấy tầng thật dày, lại có bà tử đi mời thầy thuốc đến.

Thầy thuốc ở nhà trọ đợi rất lâu, xác định Thường Khiêm chỉ bị tổn thương rất nhỏ, lúc này mới mở phương thuốc cầm tiền xem bệnh đi rồi.

Thường Khiêm run rẩy trên giường, không phải bệnh nặng, mà là bị tức giận.

Giang Long này thật sự là độc ác, không ngờ ở trong đống tuyết tạt y một chậu nước lạnh, nếu không phải y chạy nhanh, chẳng phải là sẽ bị đông lạnh thành người băng? Đây là muốn mưu sát a! Thường Khiêm phẫn nộ, nhưng lại không có biện pháp gì, cuối cùng là Tần Thọ, Hứa Sinh, còn có Vương Thành được tin tức lại đây, ra chủ ý.

Chủ ý là ba người cùng đưa ra, nhưng không ai nguyện ý làm chân chạy.

Thường Khiêm lúc này đã không cần quan tâm hình tượng gì nữa, đối đãi với ba người này, giống như là sai khiến tôi tớ.

- Vương Thành, ngươi đi Vọng Sa thành một chuyến.

Vương Thành tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không dám cự tuyệt, lúc này Thường Khiêm bực tức mất đi lý trí, nếu là khiến Thường Khiêm mất hứng, vậy về sau gã cũng đừng nghĩ đi theo Thường Khiêm lăn lộn, mà không có chỗ dựa vững chắc, tiền đồ kiếp sống của gã tất nhiên là một mảnh u ám, nhìn không tới phương hướng.

- Tần Thọ, ngươi lập tức đi tìm Bành Hỉ lại đây.

Tần Thọ nhẹ nhàng thở ra, Bành Hỉ ngay tại huyện Linh Thông, dễ dàng liền có thể tìm tới.

Giữa trời tuyết bồng bềnh như lông ngỗng, Vương Thành cưỡi ngựa, đi thẳng đến thành Vọng Sa, trên đường dấu vó ngựa tuy rằng rất sâu, nhưng không bao lâu cũng sẽ bị tuyết bao trùm.

Thời tiết quá lạnh rồi, Vương Thành chẳng những mặc áo bông thật dày, hơn nữa trùm kín cả mặt, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài.

Bành Hỉ rất nhanh đã biết được chuyện Thường Khiêm bị giội nước lã, giật mình qua đi, liền lập tức khúm núm đi vào.

Gã âm thầm tìm tới Thường Khiêm, một là Bàng Thành An có dặn dò; hai là tư tâm quấy phá, muốn tìm một chỗ dựa càng thêm bền chắc, ngày sau dễ từng bước thăng chức, lại không nghĩ Thường Khiêm mặc dù là Thám Hoa Lang, lớn lên tuấn tú lịch sự học thức cũng uyên bác, nhưng nhưng không hiểu biến báo, quá mức ngang ngược kiêu ngạo.

Cũng không hiểu được cúi đầu, kết quả cứ thế bị Giang Long chỉnh thành bộ dáng như vậy, hơn nữa còn bị xám xịt gọi trở lại kinh thành, một người như vậy mặc dù là lấy lòng thì có ích lợi gì? Hoặc là nói ở trong ngắn hạn, khả năng giúp đỡ được mình cái gì?

Thường gia là thế lực thật lớn, Thường Thanh là Lại bộ Thượng thư, nhưng tài nguyên Thường gia bây giờ không phải Thường Khiêm có thể sai động đấy.

Mà không tới hai ba năm thời gian, huyện Linh Thông bên này đào đường sông cải tiến đồng ruộng, có thể hoàn công, đến lúc đó Bàng Thành An bất kể là điều chuyển ngang hay là thăng chức, vị trí sẽ để trống, cho nên Bành Hỉ hiện tại phải nắm chặt tìm được một cơ hội có thể mau chóng khiến gã lên chức, tốt nhất là bổ sung cái núi dựa lớn như Quận thủ thành Vọng Sa vậy.

Lại có, nếu Thường Khiêm không phục, tìm gã hỗ trợ đối phó Giang Long, gã làm sao bây giờ?

Cự tuyệt là không dám, nhưng thực gây sự với Giang Long, người ta cũng không coi Thường Khiêm là cái gì, đầu tiên là lôi ra chiến trường, tiếp theo giữa trời tuyết lớn như vậy tạt thẳng bồn nước lạnh lên người, như vậy nếu đến thu thập gã, tùy tùy tiện tiện có thể khiến gã chịu không nổi.

Thường Khiêm dù sao có hậu đài, có thể phủi mông đi luôn.

Nhưng gã vẫn là muốn lăn lộn ở trong quận Vọng Sa đấy.

Một khi bị Giang Long chân chính căm thù, gã sợ đợi không được Thường Khiêm giúp gã, cũng đã đánh mất quan, thậm chí không còn mạng nhỏ.

Sự tích Giang Long trên chiến trường đã truyền ra ở khắp trong huyện Linh Thông.

Trực tiếp hạ mệnh lệnh, khiến quân sĩ đi chém đầu đám tử thi dị tộc.

Tuyệt đối là hạng người lòng dạ độc ác!

Cho nên Tần Thọ gần như chạy gãy chân, cũng không thể tìm được Bành Hỉ, Thường Khiêm không ngốc, cơn giận qua đi cẩn thận suy nghĩ liền đoán được Bành Hỉ có thể là cố ý trốn tránh không gặp.

Vì thế liền ghi trong lòng mối hận thù vào Bành Hỉ.

Thời điểm Vương Thành cưỡi ngựa chạy đến thành Vọng Sa, thiếu chút nữa bị đông chết, con ngựa toàn thân phủ đầy khí trắng, nguyên nhân là nhiệt độ cơ thể rất cao, cố giục vật cưỡi thân yêu, Vương Thành thẳng đến phủ nha, rất nhanh tìm được Bàng Thành An, sau đó đem phương pháp của Giang Long, và tình cảnh của Thường Khiêm nói rõ, bảo Bàng Thành An nghĩ biện pháp thu thập Giang Long.

Bàng Thành An không nghĩ tới Thường Khiêm đã phải đi, Giang Long lại còn không để cho thể diện như vậy, hùng hổ dọa người.

Nhưng tức giận qua đi, đối mặt thái độ cao cao của Vương Thành, bảo ông ta ra tay giáo huấn Giang Long, thì lại mềm nhũn ra.

Thường Khiêm đều không có biện pháp làm gì được Giang Long, mình chỉ là một Quận thủ Vọng Sa nho nhỏ, có thể làm gì được Giang Long cơ chứ?

Hơn nữa quan trọng nhất là, Hoàng thượng có ý tứ muốn cho Giang Long trấn thủ huyện Linh Thông, khai khẩn mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt kia ra tới, hiện tại ai dám làm gì Giang Long đây? Nếu là sự tình thất bại, như vậy kế tiếp sẽ phải thừa nhận lửa giận của hoàng thượng!

Có thể làm cho Hoàng thượng nhớ kỹ, tiến vào tầm mắt hoàng thượng, là việc tốt lớn, nhưng ngàn vạn lần không thể để Hoàng thượng hận thù.

Bằng không đừng nói thăng quan phát tài, chính là mạng nhỏ cũng khó bảo vệ.

Bàng Thành An tuy rằng muốn cùng Thường gia tạo quan hệ, nhưng đối với Vương Thành cũng không để vào mắt, cho nên cũng không mở miệng giải thích, chỉ phái người đi theo Vương Thành cùng nhau lộn trở lại huyện Linh Thông, truyền câu, bảo Giang Long đem toàn bộ tùy tùng của Thường gia thả ra.

Vương Thành thấy Bàng Thành An không có ý tứ giáo huấn Giang Long, vô cùng bất mãn, nhưng còn chưa mở miệng, người ta liền bưng trà tiễn khách rồi, Vương Thành cảm giác mình đã bị khinh thị, cho nên đã quyết định chủ ý, đợi sau khi trở về nhất định phải ở trước mặt Thường Khiêm nói xấu vài lời về Bàng Thành An.

Hoàn toàn một bộ hành vi tiểu nhân!

Người cùng Vương Thành trở lại huyện Linh Thông là một trong những phụ tá của Bàng Thành An, người này ăn nói khéo léo, sau khi nhìn thấy Giang Long cũng không biểu hiện rất cường thế, ngược lại cười theo, không ngừng nói lời hay, chỉ đáng tiếc Giang Long căn bản cứng mềm không ăn.

Giang Long làm như vậy, là muốn khiến người khác biết, mình không phải là bùn nặn, mặc cho ai đều có thể giẫm lên một cước.

Ngày hôm sau, triều đình công báo tới, chính thức thông tri Thường Khiêm hồi kinh.

Ngày thứ ba ngày thứ tư, Giang Long căn bản không gặp Thường Khiêm, cũng không gặp sư gia của Bàng Thành An.

Bàng Thành An ở Vọng Sa thành sau khi được tin, hận không thể tự mình chạy tới huyện Linh Thông, khiến Giang Long thả người, nhưng sau khi tỉnh táo lại cẩn thận suy nghĩ, không dám thật sự đi huyện Linh Thông, bằng không Giang Long vẫn không nghe lời, ông ta làm sao bây giờ?

Thân là Quận thủ, chẳng phải là sẽ mất hết mặt mũi?

Về sau ông ta còn thế nào làm quan ở thành Vọng Sa? Nói vậy một chút uy tín cũng không có.

Lại qua một ngày, Thường Khiêm một ngày đến hơn mười chuyến, không có khí thế khinh người, đau khổ cầu xin, cuối cùng Giang Long mới phái người truyền câu, nói những tùy tùng lập tức trở về đến huyện Linh Thông rồi.

Những người này luôn luôn ở huyện Hạ Vũ khai thác quặng than.

Bàng Thành An rất nhanh nhận được tin tức, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta còn nghĩ tới chính mình phải phái một đạo nhân mã hộ tống Thường Khiêm về kinh trước, tuy nhiên Thường Khiêm nếu nghe được đề nghị này khẳng định không thể đáp ứng, bằng không lúc đi dẫn theo thật nhiều người, lúc trở lại chỉ có một mình y, người ta hỏi tới y phải trả lời thế nào?

Ở huyện Linh Thông bị Giang Long áp chế, là việc mất mặt lớn, tuyệt đối không thể truyền trở lại kinh thành, bằng không về sau y còn mặt nào đi ra ngoài?

Tùy tùng Thường gia đều là mặc quần áo rách nát trở về, sau khi nhìn thấy Thường Khiêm, liền lên tiếng khóc một trận.

Nhìn đám người đen gầy quỳ trên mặt đất trước mắt, Thường Khiêm thiếu chút nữa không nhận ra.

Đó là tùy tùng của mình sao?

Như thế nào đều gầy nhiều như vậy? Trước kia mỗi người không phải mập mạp thì cũng là cao lớn khôi ngô, như vậy mới có vẻ thân thủ lợi hại một ít, cũng làm cho chủ nhân yên tâm rất nhiều, nhưng nhưng bây giờ giống dân chạy nạn vậy.

Sau khi nghe đến mấy tên khóc lóc kể lể, Thường Khiêm mới hiểu được, hoá ra sai dịch phụ trách quản bọn họ cố ý làm khó dễ bọn họ, chẳng những bắt bọn họ làm rất nhiều việc, hơn nữa không cho bọn họ ăn no bụng, nhất là sau khi tới mỏ than, an bài công việc cho bọn họ nhiều hơn dân chúng bình thường rất nhiều.

Mà trên bàn cơm đừng nói có thịt, mà ngay cả chút mỡ lợn cũng không có.

Sắc mặt Thường Khiêm lại khó coi một trận.

Đứng ở phía sau Thường Khiêm, Tần Thọ, Vương Thành, còn có Hứa Sinh ba người đều khẩn trương nháy mắt ra dấu cho đám tùy tùng hộ vệ này, để bọn họ đừng nói nữa, Thường Khiêm hiện giờ căn bản đấu không lại Giang Long, bây giờ nói những điều này, chỉ có thể vô ích khiến trên mặt của Thường Khiêm khó coi.

Thân là chủ nhân, cũng không thể chủ trì công đạo giúp thủ hạ.

Nhưng đám tùy tùng hộ vệ này lại nghĩ ngược lại, nghĩ chắc ba người bảo bọn họ nói thêm một ít nữa.

Mãi đến khi sắc mặt Thường Khiêm đen như đít nồi, bỗng nhiên đứng dậy, chụp chén trà trên mặt bàn ném xuống:

- Đều câm mồm cho ta!

-----------oOo----------