Đại Quốc Tặc

Chương 250: Chín vạn năm ngàn lượng

Ở Đại Tề này dập đầu với vài quan viên, nhưng chỉ cần kiếm được tuyệt bút bạc, đợi số lượng bạc tích lũy đủ rồi về đến cố hương, có thể tiêu tiền mua một tước vị!

Quê hương của y, quý tộc đồng dạng là tài trí hơn người, có thật nhiều đặc quyền.

- Đứng lên đi

Giang Long liếc mắt một cái đánh giá đầu lĩnh thương đội, mở miệng nói.

Đầu lĩnh thương đội chậm rãi đứng dậy:

- Tạ ơn Huyện lệnh đại nhân!

- Ngươi tên là gì?

Thấy đối phương và Đại Lệ Ti giống nhau đều có màu mắt đen, Giang Long có chút tò mò hỏi.

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Mại Khắc.

Tên của đầu lĩnh thương đội thật ra là rất dài, chỉ là khi tự giới thiệu bởi vì quá dài, sẽ làm cho quan viên Đại Tề bất mãn, nhíu mày, cảm thấy rất không tiện, cho nên liền đơn giản hóa.

- Ừ.

Giang Long dời mắt về phía thùng rượu:

- Ngươi nhiều năm kinh doanh rượu nho?

- Đúng ạ.

- Đi lại một chuyến, mất bao nhiêu thời gian?

- Tiểu nhân ở quê hương có địa điểm cố định thu mua rượu nho, ở Đại Tề cũng có rất nhiều con đường để bán, tuy nhiên cho dù như thế, bởi vì đường xá xa xôi, phải đi xuyên qua sa mạc, đại thảo nguyên, qua lại một chuyến cũng cần tiêu phí ba năm.

Mại Khắc mở miệng đáp.

Trong giọng nói rõ ràng có ám chỉ, nói ở Đại Tề có thật nhiều con đường buôn bán. Là cho thấy mình cũng có chỗ dựa đấy.

Mặc dù ngươi muốn kiếm chút lợi lộc, cũng không thể quá mức. Bằng không y mời chỗ dựa vững chắc đi ra, cho ngươi chịu không nổi.

- Những rượu này, không phải nhà ngươi tự ủ hay sao?

Giang Long đối với lời nói ám chỉ của Mại Khắc, chỉ lơ đễnh.

Lấy thân phận lai lịch của hắn, mặc dù giữ lại toàn bộ thương đội, phỏng chừng cũng không có mấy người dám đứng ra làm chủ cho Mại Khắc.

Nhưng hắn không phải loại người như vậy.

Hơn nữa giữ lại thương đội, lấy nhiều ưu đãi, đều sẽ mang đến ảnh hưởng bất lợi cho huyện Linh Thông.

Rất nhiều thương đội sau khi nghe thấy, liền sẽ không đổi lộ tuyến, đến huyện Linh Thông nơi này.

Mà trưng thu phí cửa thành kếch xù của thương đội vào thành, là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu nhất của thành trì biên thuỳ.

Nếu không đám người Huyện thừa Chu Kỳ vì sao tình nguyện làm việc vặt cho thương đội, giúp đỡ dỡ hàng kiếm tiền cũng không làm quỷ hút máu bắt chẹt thương đội tham lấy ưu đãi cơ chứ?

Làm như vậy, không khác gì mổ gà lấy trứng.

- Nhà tiểu nhân cũng có xưởng rượu, tuy nhiên quy mô không lớn.

Giọng Đại Tề của Mại Khắc, nói rõ ràng, có thể thấy được đã lui tới Đại Tề đã không phải là một năm hai năm rồi.

Giang Long vuốt cằm, ngẫm nghĩ một chút, mở miệng hỏi:

- Nếu bản quan muốn mua hết hai mươi thùng rượu nho này, tổng cộng cần bao nhiêu ngân lượng?

Nếu như có thể hợp tác lâu dài với Mại Khắc, đến sau này có thể kiếm không ít bạc.

Nhưng Mại Khắc một lần đi lại cần ba năm thời gian.

Mà Giang Long phỏng chừng chính mình nhiều nhất ở huyện Linh Thông cũng chỉ có thể làm ba năm thời gian, đợi lần sau Mại Khắc đến mình đã không còn ở đây nhậm chức nữa rồi.

Liền buông tha cho quyết định này.

Mại Khắc nghe vậy, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

Bản năng ngẩng đầu nhìn Giang Long một cái, cũng nghĩ đến hướng không tốt kia.

Chẳng lẽ Huyện lệnh đại nhân trẻ tuổi trước mắt này khẩu vị lại lớn như thế, muốn nuốt hết toàn bộ thương đội của mình?

Đây tuyệt đối không được!

Mại Khắc hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lồng ngực trước, trên mặt chất đầy tươi cười nịnh nọt, thật cẩn thận tiến gần về phía trước, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Giang Long.

Việc buôn bán chú ý cái hòa khí sinh tài, Giang Long là Huyện lệnh huyện Linh Thông, là rắn địa phương. Không phải vạn bất đắc dĩ, y không muốn cùng Giang Long cãi nhau mà trở mặt.

Huyện Linh Thông đang nhanh chóng phát triển, Mại Khắc đến sau này, đã khảo sát qua chung quanh rồi, phát hiện chiếu theo thế phát triển tiếp, huyện Linh Thông sẽ là thành trì trọng yếu nhất ở Bắc Cương Đại Tề, bất kể là kinh tế hay là quân sự, quy mô của nó vượt qua thành Vọng Sa của quận Vọng Sa, đều là chuyện tất nhiên.

Thành trì lớn, hệ số an toàn liền cao.

Thương đội cứ theo lộ tuyến mà đi, mặc kệ là chính bản thân y, hay là một đám hộ vệ và bọn xa phu, lúc nghỉ ngơi tại dã ngoại đều không dám ngủ quá say, lo lắng đề phòng, sợ sẽ có người dị tộc và mã phỉ tiến đến cướp bóc, thậm chí đi ngủ cũng ngủ không ngon, tất nhiên là vô cùng mỏi mệt.

Mà quá mức mỏi mệt, khó tránh khỏi sẽ lơ là sơ suất.

Một khi không cẩn thận bị người đánh lén áp chế, sẽ tạo thành tổn thất không thể lường được.

Cho nên trên đường đi, ngang qua thành trì nào, thương đội cũng đều dừng lại, nghỉ ngơi và chỉnh đốn một hai ngày.

Để nhân viên trong thương đội có thể ngủ một giấc thật ngon, khôi phục tinh thần.

Nếu là có thể an tâm hạ trại tại dã ngoại, thương đội cần gì phải đi nộp phí cửa thành siêu cao cơ chứ?

Vị trí của huyện Linh Thông cũng không tệ, Mại Khắc từng tính toán qua, nếu sửa đổi lộ tuyến lại mà tới đây, như vậy có thể tiết kiệm hai đến ba ngày thời gian.

Cho nên cảm thấy cũng nên cho Giang Long nhiều ích lợi hơn, cũng ở trong phạm vi mình chấp nhận được.

Đương nhiên, Giang Long không thể nhận quá ác!

Bằng không y khẳng định không đáp ứng.

Nếu đặt Giang Long ở thời điểm ốm yếu, Mại Khắc tuyệt đối không đến gần Giang Long được.

Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc đã sớm đẩy y ra.

Dám đến gần trong phạm vi an toàn, nhất định hai người sẽ lấy an toàn tính mạng của Giang Long làm trọng, trước tiên bắt người rồi nói sau.

Tuy nhiên hiện tại nha, Giang Long bày ra thực lực, là đã được hai người cùng tán thành.

Nếu Giang Long không biểu lộ thái độ, bọn họ sẽ không tự tiện động thủ.

Tuy nhiên vài tùy tùng theo bảo vệ Mại Khắc, đều bị hai người Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc dùng ánh mắt hung ác cản lại rồi.

Nhìn đến động tác nhỏ của Mại Khắc, Giang Long nháy mắt liền sáng tỏ.

Ngẫm nghĩ một chút, như ý Mại Khắc, đi đến một bên.

- Đây là một chút tâm ý của tiểu nhân, kính xin Huyện lệnh đại nhân vui lòng nhận cho.

Mại Khắc quen thuộc lấy ra một chồng ngân phiếu, nhanh chóng nhét vào bên trong ống tay áo của Giang Long, nụ cười trên mặt rất chân thành:

- Huyện lệnh đại nhân kiến thiết phát triển mạnh huyện Linh Thông, càng vất vả công lao càng lớn, tiểu nhân khâm phục cực kỳ!

Giang Long lấy ra ngân phiếu ngay trước mặt của mọi người, trên mặt giả bộ khó hiểu:

- Ngươi đây là ý gì?

Mại Khắc cũng sửng sốt.

Lập tức suy nghĩ bay nhanh, chẳng lẽ là ngại ít?

Ánh mắt đảo qua lại, bốn phía cũng không có người lạ nào, y lại rút ra mấy tấm ngân phiếu, cung kính đưa đến trước mặt Giang Long.

Giang Long tiếp nhận, Mại Khắc liền nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Giang Long đếm, đám ngân phiếu này chừng trên dưới một trăm năm mươi lượng.

Rồi lại thả lại trong tay của Mại Khắc.

Mại Khắc suýt ngừng thở.

Sắc mặt lập tức cũng âm trầm xuống.

Lúc này Giang Long nói nghiêm chỉnh:

- Ngươi coi bản quan là cái gì? Cũng không đi mọi nơi hỏi thăm một chút, bản quan là người thu nhân hối lộ sao?

- Huyện lệnh đại nhân...

Mại Khắc vẫn đang nghĩ đến Giang Long ngại bạc ít, cho nên sắc mặc nhìn không tốt.

Nhưng bị Giang Long phất tay cắt đứt:

- Đừng nói nữa, bản quan muốn mua rượu của ngươi, ngươi trực tiếp báo lên một giá cả hợp lý là được, chẳng lẽ bản quan còn có thể mạnh mẽ cưỡng đoạt hay sao?

Thấy Giang Long một thân chính khí, Mại Khắc mới buồn bực, chẳng lẽ thực là mình đã hiểu lầm?

Lần này trong thương đội tổng cộng có hai mươi thùng gỗ lớn tràn đầy rượu nho, trong mỗi thùng gỗ có thể chứa một ngàn cân.

Mang rượu đến cảnh nội Đại Tề, một đường là có thể bán ra rồi.

Giá cả rượu nho là cao có thấp có.

Chia đều xuống dưới, mỗi cân rượu có thể bán được năm lượng bạc.

Đương nhiên, giá cả của thị trường rượu nho, phải cao hơn năm lượng bạc nhiều.

Mua rượu nho phần lớn là nhà giàu, thương gia, bọn họ còn muốn kiếm được một số tiền chênh lệch giá đấy.

Nếu thương đội có việc, chậm trễ một năm nửa năm, rượu nho tồn số lượng vô cùng ít, mỗi cân rượu này giá cả cao nhất cũng từng đạt tới năm mươi lượng!

Ước chừng lên đến gấp chục lần!

Mà việc buôn bán vốn chính là như vậy, vật hiếm thì quý.

Một thùng chứa một ngàn cân rượu, chính là năm ngàn lượng bạc ròng.

Hai mươi thùng, đó là mười vạn lượng bạc!

Đây tuyệt đối không phải số lượng nhỏ.

Ở kinh thành khi Giang Long và Sài gia liên kết, lừa An Nhạc Hầu một phen, tổng cộng cũng chỉ mới thắng trên dưới mười vạn lượng mà thôi.

Nói cách khác, trừ đi tài sản cố định ra, thân gia An Nhạc Hầu cũng chỉ giá trị bằng hai mươi thùng rượu nho này.

Mại Khắc tất nhiên không báo ít, việc buôn bán khẳng định phải mặc cả, nhân tiện nói:

- Rượu nho là vật hiếm, giá thị trường Huyện lệnh đại nhân có thể phái người đi hỏi thăm một chút, tiểu nhân cũng không cần nhiều, chỉ lấy cái giá vốn, liền kiếm chút tiền vất vả mà thôi. Một câu, mười lăm vạn lượng!

Giang Long nghe vậy thì chỉ khẽ lắc đầu.

Đi vào thế giới này, bởi vì thân thể nguyên thân không tốt, ở Cảnh phủ không uống rượu, cho nên Giang Long thật sự là chưa uống qua rượu nho.

Cũng không rõ ràng lắm giá cả rượu nho.

Tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại hắn mặc cả.

Mình không biết giá cả, nhưng không thể để cho Mại Khắc nhìn ra rằng mình không biết giá cả.

Cho nên hắn không nói lời nào, giả bộ thâm trầm.

Quả nhiên, Mại Khắc nhìn nhìn sắc mặt Giang Long bình thản, nghĩ đến Giang Long biết giá cả rượu nho, liền chủ động giảm giá:

- Nếu Huyện lệnh đại nhân thật tâm muốn, vậy mười bốn vạn lượng!

- Mười ba vạn lượng?

- Thấp nhất mười hai vạn năm nghìn lượng, không thể ít hơn nữa rồi!

Trong lòng Mại Khắc giá bắt đầu là chín vạn năm ngàn lượng, sở dĩ không phải mười vạn lượng, là vì có thể đi tiếp vào bên trong Đại Tề, còn phải có các hạng phí dụng hối lộ rất nhiều quan viên.

Giang Long vẫn lắc đầu một cái.

- Huyện lệnh đại nhân, tiểu nhân thật sự chỉ là lấy cái giá vốn, nếu ngài nhận lấy, qua tay có thể kiếm được mấy vạn lượng!

Mại Khắc là một người làm ăn, tất nhiên cũng vô cùng khôn khéo, cho đến hiện tại Giang Long còn chưa ra giá, nên không giảm nữa.

Giang Long ngẫm nghĩ một chút, rốt cục mở miệng nói:

- Chín vạn lượng!

- Không được! Chín vạn lượng quá ít, mười hai vạn lượng!

- Chín vạn một ngàn lượng!

- Mười một vạn năm ngàn lượng!

- Chín vạn hai ngàn lượng!

- Chín vạn năm ngàn lượng! Đây là giá cuối cùng bản quan.

Giang Long sắc mặt nghiêm nghị.

- Thành giao!

Mại Khắc tỏ vẻ một bộ vô cùng đau lòng, thở dài gật đầu.

Tuy rằng đây là giá quy định trong lòng y, nhưng Mại Khắc thật ra là rất cao hứng.

Bán hết rượu ở đây, thì không cần đi sâu vào cảnh nội Đại Tề, đi bái kiến đám quan viên, cười làm lành đưa bạc không nói, còn phải dập đầu khắp nơi.

Hơn nữa những rượu nho này là số của cải không nhỏ, cũng có khả năng phát sinh ra cái gì bất ngờ.

Đương nhiên là ở trong này bán đi có lời rồi.

- Sáng sớm ngày mai, ta mang bạc tới đây lấy hàng.

Trên người Giang Long bây giờ không có nhiều hiện ngân như vậy.

Nhưng lần trước dạy Hắc Y Vệ tinh lọc muối, bây giờ còn có thể chi bạc.

Thấy Giang Long sảng khoái như thế, Mại Khắc cũng vô cùng vui vẻ, lập tức mở miệng, phải mời Giang Long đi quán rượu ăn một bữa.

Giang Long biết đạo lý nước quá trong ắt không có cá.

Rất nhiều quân sĩ thủ cửa thành, cùng với tiểu quan trong huyện nha tới giúp người làm việc, được mời ăn cơm, hay là lấy chút ưu đãi, hắn cũng mắt nhắm mắt mở đấy.

Hiện tại Mại Khắc mời khách, hắn cũng không cự tuyệt.

Làm thanh quan, làm quan tốt, không thể rất cứng nhắc nghiêm túc.

Người như vậy sẽ cho người khác một cảm giác không dễ tiếp xúc, lại chức vị cao, như vậy sẽ ảnh hưởng đối với sự phát triển của nơi mình thống trị.

Thấy Giang Long gật đầu đáp ứng rồi, Mại Khắc vội vàng ân cần đi trước dẫn đường.

Ở thời điểm khảo sát huyện Linh Thông, y đã nhớ kỹ quán rượu lớn nhất ở nơi nào.

----------oOo----------