Đại Quốc Tặc

Chương 22: Hiểu lầm

- Ai ôi!

Lúc này sắc trời bắt đầu tối dần, một bóng người lao ra quá nhanh, tiểu nha hoàn hơi sơ suất không đề phòng, nên bị đụng ngã xuống đất, tay trái theo bản năng buông ra, hộp cơm vung ra giữa không trung, tay phải tiểu nha hoàn chống xuống đất, lập tức liền bị mài rách da, nơi lòng bàn tay, truyền đến cảm giác nóng bỏng.

- Xin lỗi, xin lỗi.

Người va vào là một người mặc áo xanh kiểu gã sai vặt, mũ quả dưa, tay chân rất là linh hoạt, đưa tay, liền đón lấy hộp cơm giữa không trung.

- Ngươi mù mắt...

Tiểu nha hoàn đột nhiên bị đụng ngã xuống đất, bàn tay còn đau nhức không thôi, trong lòng một luồng lửa giận tràn lên, đang định mở miệng quát mắng, nhưng giương mắt nhìn thấy gã sai vặt va vào mình rất mi thanh mục tú, cực kỳ xinh đẹp.

Không biết làm sao, cũng không mắng nên lời.

- Là mắt của ta mù, tỷ tỷ có tức giận thì cứ trút lên người ta là được.

Gã sai vặt liên tục chắp tay nhận lỗi.

Tiểu nha hoàn thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt gã sai vặt, lại không nhịn được còn muốn nhìn thêm nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng biết lúc nào đã có chút nóng bừng, nổi lên một đám mây đỏ, nhỏ giọng giận trách:

- Ai muốn mắng ngươi chứ.

- Vâng, vâng, tỷ tỷ đại nhân đại lượng, làm sao lại tính toán với gã sai vặt như ta chứ.

Gã sai vặt trẻ tuổi thấy tiểu nha hoàn thu lại giận dữ, con ngươi hơi đổi, liền đổi một bức cợt nhả, trong miệng khen không ngừng.

Tiểu nha hoàn được khen nịnh tới váng đầu, xấu hổ mang e lệ, tim đập thình thịch, cũng không nhìn thấy gã sai vặt đang âm thầm động chân động tay trên hộp cơm.

- Không biết tỷ tỷ muốn đem hộp cơm đưa đến tiểu viện nào?

Mắt thấy nhiệm vụ hoàn thành, gã sai vặt liền muốn rời khỏi.

- May mà ngươi đúng lúc tiếp được, đồ ăn trong này chính là thiếu phu nhân làm cho tiểu thiếu gia ăn, nếu thật sự rơi xuống đất, sợ là hai người chúng ta đều không tránh khỏi ăn chút khổ cho da thịt.

Tiểu nha hoàn dưới sự giúp đỡ của gã sai vặt bèn đứng dậy, nhận lấy hộp cơm.

Gã sai vặt làm ra một vẻ nghĩ mà sợ, khiến tiểu nha hoàn bị chọc cười:

- Ngươi cũng không cần quá sợ sệt, có lẽ thức ăn trong hộp cũng không có chuyện gì đâu.

- Vâng, vâng!

- Đúng rồi, ngươi tên là gì, là người hầu ở tiểu viện nào?

Tiểu nha hoàn làm bộ cúi đầu sửa sang lại quần áo, nhưng trong miệng cũng bắt đầu hỏi dò.

- Ta tên Mặc An, ở...

Gã sai vặt trả lời một nửa, bỗng đột nhiên kêu lên:

- Không tốt, việc sư phụ của ta giao cho ta làm vẫn chưa xong đâu, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp!

Dứt lời, gã sai vặt chạy như một làn khói.

- Còn chưa nói cho người ta là người hầu ở tiểu viện nào, còn nói cái gì hôm nào trò chuyện tiếp.

Tiểu nha hoàn giận dỗi chà chà bàn chân nhỏ, chẳng qua miệng nhỏ lập tức nhấc lên một chút cười mỉm:

- Mặc An, hừ, chỉ cần biết tên của ngươi, ta liền nhất định có thể tìm ra ngươi.

Ta không phải có thể ngã vô ích!

Đứng tại chỗ cười trộm một trận, tiểu nha hoàn mới thu hồi tâm tư, đi tới hướng tiểu viện của Giang Long.

Lúc này Giang Long đang ăn cơm tối mà Ngọc Sai cùng Bảo Bình vừa lấy tới, Tiên Phong cũng bò tới trước giường, gặm xương mà nhà bếp chuyên môn để lại cho nó. Nói là xương, kỳ thực bên trên thịt chín còn có rất nhiều, đây rõ ràng, người hầu ở nhà bếp biết Tiên Phong lại lần nữa đã nhận được Giang Long sủng ái, cố ý làm như thế.

Đang gặm đầu khớp xương, Tiên Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, lúc này đồng thời, một nha hoàn cấp ba trong đám người hầu ở tiểu viện Giang Long mở miệng thông gọi, nói là đồ ăn thiếu phu nhân đưa tới.

Giang Long nghe vậy lộ ra mỉm cười, trước mắt, cũng là trong nháy mắt hiện ra một khuôn mặt cười khiến tim hắn đập thình thịch.

- Vào đi.

Ngọc Sai thấy được biểu tình của Giang Long, trong lòng ê ẩm, mở miệng nói.

Tiểu nha hoàn vào nhà, liền chào kiểu vạn phúc:

- Thiếu phu nhân ngày hôm nay đã cố ý làm một ít dược thiện, nói là mời tiểu thiếu gia thưởng thức.

- Ừ, để lại đi.

Giang Long thu liễm nụ cười, thản nhiên nói.

Tiểu nha hoàn không rõ được Giang Long có vui mừng hay không, tiến lên đem hộp cơm thả xuống, không dám nói cái gì, lập tức lùi ra.

Nếu như đổi lại là dĩ vãng, gặp phải lúc chủ nhân vui vẻ, tiểu nha hoàn nhất định là muốn mở miệng nói thêm mấy câu thú vị, nói không chừng còn có thể kiếm được phần thưởng.

Nhưng chuyện Lâm Nhã đêm hôm qua khiến tiểu thiếu gia tức giận thổ huyết té xỉu, náo động đến trong phủ đều biết. Tiểu thiếu gia cho tới bây giờ đều không có ý tứ cùng thiếu phu nhân động phòng, vì lẽ đó vào lúc này giúp Lâm Nhã đưa thức ăn lại đây, thực sự không phải là việc dễ dàng gì.

Tiểu nha hoàn không cầu lấy phần thưởng, chỉ cần không bị thóa mạ vài câu là tốt rồi.

- Để nô tỳ tới xem một chút thiếu phu nhân đã làm món gì ăn ngon cho tiểu thiếu gia.

Ngọc Sai ghen ghét, tiến lên mở ra cái nắp hộp cơm.

Lập tức một làn hương thuốc nhàn nhạt, tại trên bàn phát tán ra.

- Làm sao lại toàn mùi thuốc?

Ngọc Sai lấy tay áo che.

Giang Long cười khẽ:

- Lúc trước tiểu nha đầu kia không phải đã nói rồi sao, đây là dược thiện thiếu phu nhân làm, rất bổ thân thể.

- Dược thiện thì ta đã nghe thấy rồi, nhưng cũng không nghe rất bổ thân thể.

Ngọc Sai bĩu môi.

Bảo Bình chính là người ham ăn, ở trên bàn cơm sẽ rất ít mở miệng nói chuyện.

Lúc này vẫn là lần đầu tiên nghe được có lời giải thích về dược thiện như thế, liền đưa chiếc đũa kẹp tới:

- Để ta tới nếm thử vị như thế nào

- Chờ đã!

Nhưng lúc này Giang Long đột nhiên ra tay, đánh chiếc đũa Bảo Bình sang một bên.

Ngọc Sai cùng Bảo Bình đều sững sờ.

Lập tức Bảo Bình cuống quít từ trên ghế đứng ra:

- Là nô tỳ không tốt, không nên giành ăn trước đồ ăn thiếu phu nhân đưa tới.

Miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng tiểu cô nương lại cảm thấy rất oan ức, cúi đầu, nước mắt từ gương mặt tròn trĩnh rơi xuống.

Ngọc Sai cùng Bảo Bình tình như tỷ muội, lúc này thấy Bảo Bình bị ủy khuất, trong lòng tức giận, không phải là muốn nếm thử tay nghề của thiếu phu nhân sao, có gì ghê gớm đâu!

Dậm chân, liền lôi kéo Bảo Bình, không nói câu nào đi ra khỏi phòng.

Giang Long giơ tay lên, há miệng, cuối cùng chỉ lộ ra một nụ cười khổ.

Không phải hắn không cho Bảo Bình ăn dược thiện Lâm Nhã làm, mà là hắn thấy trên một bàn ăn nguyên liệu là Cam Thảo cùng nấm là chính, phát hiện trên vành đĩa có vài điểm bột phấn nhạt màu trắng.

Nếu như đổi thành người khác chắc chắn sẽ không để ý tới, nhưng Giang Long hiện tại thời khắc đề phòng người trong bóng tối lại hạ thủ đối với mình, tự nhiên sẽ cẩn thận một chút.

Vươn ngón tay, chạm chạm vào bột phấn màu trắng, đưa tới trước mũi ngửi.

Trong nháy mắt Giang Long liền đưa ra đáp án, đây là một loại thuốc gây mê vô sắc vô vị.

May mà đối phương không chú ý, ở vành đĩa bị vãi ra một ít, nếu không phải những dược thiện vốn là có chứa mùi thuốc nồng nặc, thật sự hòa cùng thức ăn, mặc dù là Giang Long cũng không cách nào điều tra ra.

Lúc trước nha hoàn nói, thức ăn này là Lâm Nhã sai người đưa tới, chẳng lẽ là Lâm Nhã động tay chân?

Giang Long bắt đầu trầm tư.

Suy nghĩ một chút, lắc đầu phủ định.

Nếu như đúng là Lâm Nhã làm vậy cũng quá lớn mật rồi!

Lâm Nhã hẳn là sẽ không đần như vậy.

Vậy liệu rằng có phải là người ở bên cạnh Lâm Nhã trong bóng tối động tay chân hay không đây?

Giang Long suy tư một hồi, lại phủ định.

Đây chỉ là thuốc gây mê, không phải độc dược ăn vào bụng liền có thể chết người.

Người ở bên cạnh Lâm Nhã không có chuyện gì khiến mình mê ngất đi làm chi?

Bài trừ đi những điều này, như vậy thì có thể xác định, lại là người trong bóng tối này ra tay rồi.

Chỉ là gã làm thế nào hạ thuốc vào thức ăn chứ?

Xem ra cần phải hỏi thăm nha hoàn đưa cơm lúc trước mới được.

Nhưng mà Giang Long cũng không hề lập tức bảo người đi truyền tiểu nha hoàn lại đây, mà lông mày hơi động.

Để chính ta hôn mê, sau đó sẽ len lén lẻn đi vào, giết ta?

Giang Long bừng tỉnh sáng tỏ mưu kế của đối phương.

Vậy không bằng mình tương kế tựu kế?

Vừa đúng lúc này, Diêu mụ mụ về tới tiểu viện, vừa vào phòng, thấy Ngọc Sai cùng Bảo Bình cũng không có ở một bên hầu hạ, sắc mặt liền có chút không tốt, hai nha đầu này thực sự là bị tiểu thiếu gia chiều quen không thành cái dáng gì rồi, phải tìm cơ hội cảnh tỉnh một cái.

- Nhũ mẫu âm thầm đi điều tra, có thu hoạch gì không?

Giang Long thấy Diêu mụ mụ rửa tay xong, định đi qua chia thức ăn cho mình, liền xua tay ngăn lại, mở miệng hỏi.

Diêu mụ mụ buồn bực lắc đầu:

- Không có, tin tức bên ngoài truyền về phủ, Đinh Tử giấu rất kỹ.

- Nếu như vậy, nhũ mẫu dẫn Tiên Phong tới hậu hoa viên, để nó đánh hơi khắp bốn phía một cái, xem có thể tra ra chút đầu mối gì hay không.

Giang Long đề nghị:

- Mũi chó là rất nhạy bén, nó có thể ngửi thấy được thứ nhân loại chúng ta không ngửi thấy.

- Thật chứ?

Diêu mụ mụ nghi hoặc.

Giang Long gật đầu khẳng định:

- Tuyệt đối là thật.

Diêu mụ mụ lập tức mang theo Tiên Phong vội vã rời đi.

Tuy rằng Giang Long một mực khuyên Diêu mụ mụ không cần sốt sắng thái quá, phải tỉnh táo bình tĩnh một chút, nhưng việc liên quan đến an nguy của Giang Long, ở trong mắt Diêu mụ mụ chính là so với trời sập xuống còn lớn hơn, tuy rằng bà cũng biết không thể sốt ruột, sốt ruột vô dụng, còn có thể sẽ hỏng việc.

Nhưng vẫn không nhịn được liền muốn mau chóng bắt được hung thủ trong bóng tối này.

Chỉ có sớm một chút tìm ra người đó, tiểu thiếu gia của mình mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Nghe tiếng bước chân của Diêu mụ mụ từ từ đi xa, vẻ mặt Giang Long cũng trở nên thận trọng.

Hắn cầm lấy chiếc đũa, đem mấy món dược thiện đảo loạn cho có vẻ như là ăn rồi, lại đẩy ấm trà tùy ý đổ đầy nước trà chảy trên mặt bàn, một hồi lâu sau, bỗng nhiên lại bò cả người lên trên bàn.

Đầu va chạm vào bàn thật mạnh, làm kêu phịch một tiếng.

Cánh tay phải buông xuống, tay trái cầm chiếc đũa thì trực tiếp đặt ở trên bàn, ống tay áo đều rơi vào vào trong đĩa đồ ăn dính đầy canh.

Ngọc Sai cùng Bảo Bình trở lại phòng mình, nơi này và phòng ngủ Giang Long còn cách vài gian phòng, hơn nữa lúc này viền mắt Bảo Bình sưng đỏ, khóc rất thương tâm, vì lẽ đó Ngọc Sai không ngừng mở lời an ủi, cũng dùng ống tay áo lau nước mắt, tất nhiên không phát hiện được Giang Long đang ở phòng kia, có phát sinh sự tình gì hay không.

- Không phải là một món ăn hỏng sao, không cho ăn thì thôi, có gì ghê gớm đâu!

Ngọc Sai giận dỗi nói.

Bảo Bình mãnh liệt gật đầu, âm thanh còn làm bộ khóc thút thít:

- Lần sau mời ta ăn, ta cũng không thèm ăn.

- Ta cũng vậy.

Ngọc Sai gật đầu phụ họa, chẳng qua lập tức vẻ không tín nhiệm hỏi:

- Cô thật có thể nhịn được mê hoặc đối với dược thiện?

- Đương nhiên!

Bảo Bình gật đầu khẳng định.

- Đương nhiên không nhịn được.

Ngọc Sai làm sao không hiểu Bảo Bình chứ?

Chỉ cần là đồ chưa từng ăn, nàng nhất định nhớ kỹ ở trong lòng.

- Cô thật sự coi ta là kẻ tham ăn à.

Bảo Bình bất mãn.

Ngọc Sai nhưng trực tiếp gật đầu.

- Cô!

Bảo Bình không tha, tiến lên liền đi cù Ngọc Sai, chẳng bao lâu sau, nơi này truyền ra một trận tiếng cười.

Tâm tình hai cô gái cũng từ buồn bực chuyển thành vui vẻ.

Bên trong phòng ngủ của Giang Long, lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh nến chập chờn, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng lụp bụp.

Một lát sau, một cái bóng đen lặng yên xuất hiện ở ngoài cửa phòng ngủ.

Ngó dáo dác nhìn xung quanh bên trong.

Ánh mắt xuyên qua bức rèm che, nhìn thấy cảnh tiểu thiếu gia im lặng bò ở trên bàn, tóc dài tán loạn, ấm trà bị đánh đổ, ống tay áo rơi xuống bát canh.