Sắp tới hoàng hôn, đi qua một triền núi tương đối cao, tiền phương một trấn nhỏ có vẻ lớn hiện lên trước mắt, các quân sĩ cấm quân nguyên bản ủ rũ, tinh thần uể oải, chân cũng nhấc không nổi không khỏi sáng mắt lên, một đám nháy mắt liền có khí lực ngay.
Sắc trời đã tối, đêm nay hẳn là lại ở chỗ này nghỉ tạm, không cần tiếp tục chạy đi nữa.
Bọn họ dĩ nhiên vui vẻ.
Quân sĩ biên quan và bọn dân phu đẩy xe, trên mặt cũng lộ ý cười.
Thời điểm quân đội đang thi hành nhiệm vụ và trên chiến trường, tướng lĩnh sẽ không nói trước có phải chạy đi hay không, hay là ở nơi nào nghỉ tạm.
Bằng không để lộ tin tức, có khả năng bị địch nhân thừa dịp.
Một con khoái mã như gió, lao đi hướng trấn nhỏ, lên báo trước.
Bắc Cương hỗn loạn, dân phong dũng mãnh, tâm đề phòng mười phần, người có uy vọng chỉ cần hô một tiếng, lập tức có thể tổ chức một chi đội ngũ thực lực không kém, kỳ thật đây cũng là bất đắc dĩ, bởi vì chính mình nếu không hung hãn, không tổ chức mà nói, không có sức chiến đấu, đến lúc đó bị mã phỉ hay là quân đội dị tộc vừa tấn công, thì chính là máu chảy thành sông rồi.
Chi đội ngũ áp giải muối ăn này có hơn một ngàn người, nếu không thông báo trước một tiếng, bị đám dân chúng trong tiểu trấn hiểu lầm thì không xong rồi.
Có công văn trong người, hơn nữa trong dịch trạm ở tiểu trấn phía trước đã sớm nhận được tin tức, biết có một chi đội như vậy sẽ đi ngang qua, cho nên quân sĩ truyền lời chỉ chốc lát, đã quay trở về.
Trấn nhỏ vẫn có người trông chừng, từ sớm liền phát hiện chi đội ngũ này, nguyên bản người phụ trách trông chừng đã thông tri dân trấn cẩn thận đề phòng, giờ phút này biết được là đội ngũ áp vận của triều đình, mọi người cũng buông lỏng xuống, lại đều tiếp tục công việc của mình.
Đi tới phụ cận trấn nhỏ, mới có quân lệnh truyền đạt mệnh lệnh, đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi.
Tất cả quân sĩ cấm quân đều hoan hô.
Ba người Quách Phóng, Trình Cương, còn có Vi Hoán thời khắc vẫn duy trì cảnh giác, lo lắng bị mai phục đánh lén tại dã ngoại.
Đến trấn nhỏ có người cư trú, lại sợ bị người kê đơn, hay là một số người thèm muối ăn đỏ mắt, to gan lớn mật nảy tâm tư xấu.
Đoạn đường này, so với khi bọn họ đánh giặc còn mệt.
Giang Long ban đầu cũng cảm thấy mệt chết đi, hơi vất vả, mãi đến vài ngày sau mới quen cưỡi ngựa, thì mới khôi phục tinh thần.
Thời gian dài ngồi ở trên lưng ngựa, tay sẽ bị mài đến nổi bóng nước.
Vô cùng khó chịu.
Qua mấy ngày, bóc ra một tầng da rất mỏng thì tốt rồi.
Cưỡi ngựa đi vào trấn nhỏ, Giang Long ngay tại một chỗ trên vách tường thấy được ám hiệu.
Ám hiệu là Hầu Giang lưu lại đấy.
Ra hiệu hết thảy bên kia, mọi chuyện đều tốt.
Còn có, Hầu Giang bọn họ đi ở phía trước, cũng muốn giúp dò đường, ám hiệu còn cho thấy, tạm thời không có phát hiện trấn nhỏ này có nguy hiểm gì.
Đội ngũ lập tức đi vào phía dịch trạm địa phương nghỉ chân.
Bởi vì nơi này thường xuyên sẽ bùng nổ chiến tranh, sẽ có rất nhiều quân lữ đi ngang qua chỗ này, những dịch trạm sẽ tương đối trọng yếu, cho nên xây dựng cải tạo vô cùng lớn.
Ở bên trong dịch trạm, trang bị nhân viên nhiều, ngựa tốt, phòng cũng nhiều.
Làm quân sĩ, đi ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, đối với hết thảy đều không chú ý lắm.
Trong đại sảnh không có chỗ ngồi trống, liền ngồi xổm ở trong sân ăn cơm, phòng ít, vậy thì bảy tám người chen chúc một gian, hoặc là liền dựng lên doanh trướng.
Đồ ăn nóng hầm hập vừa mới chín, các quân sĩ đã đi xếp hàng lĩnh cơm.
Mục Hiên, Quách Phóng, cùng với đám người Giang Long đều có chức quan trong người, đồ ăn đương nhiên có chuẩn bị khác.
Cũng không ai cùng bọn họ chen chúc trong một căn phòng, cho nên trực tiếp trở về phòng dùng cơm là tốt rồi.
Loại địa phương này đồ ăn rất khó làm tinh xảo, nhưng cũng khá phong phú.
Đầy một bàn lớn, cũng đủ Giang Long, Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, cùng với bốn hộ vệ trong phủ ngồi xuống hưởng dụng.
Ăn cơm xong, vừa mới rửa tay sạch sẽ, Trình Cương đột nhiên mở cửa đi vào.
Còn một bộ dáng thật cẩn thận.
- Có việc sao?
Giang Long hỏi.
Trình Cương sắc mặt ngưng trọng:
- Lúc trước phát hiện rất nhiều gương mặt người buôn lậu, sợ là bọn họ sẽ có ý đồ với đám muối ăn này.
Giang Long ngẩn ra, lập tức hỏi:
- Bắt lại không được sao?
- Nếu chỉ cần có người buôn lậu liền động thủ bắt giữ, như vậy các quân sĩ thủ vệ biên quan đoán chừng sẽ bị bắt đi gần một nửa.
Trình Cương thần sắc bất đắc dĩ nói.
Bắc Cương hoàn cảnh gian khổ, đám dân chúng sinh sống ở nơi này phần lớn khốn khổ không chịu nổi.
Mặc dù dân chúng Đại Tề và dị tộc thù sâu như biển, gặp nhau trên chiến trường nhất định phải phân ngươi chết ta sống, nhưng dân chúng Bắc Cương vì có thể kiếm tiền ăn cơm, vẫn sẽ tự buôn bán.
Dị tộc thiếu sắt, thiếu muối, thích đồ sứ cùng với tơ lụa và vật xa xỉ của Đại Tề.
Thường thường chỉ có một cái nồi sắt rách nát, có thể bán hơn mấy lượng bạc.
Ích lợi cao như vậy, người nào sẽ không đỏ mắt?
Có khi ban ngày vừa mới đánh một trận, đến buổi tối, quân sĩ thủ thành lại sẽ lén lén lút lút giao dịch với đám dị tộc.
Dị tộc quân đội thu mua đồ sắt, tất nhiên là muốn luyện, chế tác binh khí.
Đương nhiên, trình độ tinh luyện kim loại của bọn họ rất thấp, tuy nhiên trong tay có thể có được binh khí bằng sắt, bọn họ cũng đã rất vui vẻ rồi.
Bởi vì quá mức thiếu thốn binh khí sắt, bọn họ vô cùng quý trọng.
Trừ đó ra, chính là dùng sắt chế mũi tên rồi.
Nhưng biết rất rõ ràng đối phương muốn dùng sắt để rèn chế vũ khí, mũi tên, đến lúc đó lại đối phó chính mình, nhưng quân sĩ biên quan lại vẫn sẽ bởi vì ích lợi kếch xù, buôn bán đồ sắt sang đó.
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì mặc kệ ở đâu, mặc kệ niên đại nào, cơ cấu quân sự đều hỗn loạn, phức tạp.
Bên trong có nhiều sâu mọt lắm!
Tham ô quân lương và các loại vật tư quân sự.
Tham gia quân ngũ mặc dù mình có cơm ăn, nhưng còn phải nuôi sống người nhà a.
Không nhận được đủ tiền lương, để người nhà đều đói chết sao?
Vì thế liền xuất hiện mâu thuẫn như thế, tình hình làm cho người cảm thấy rất bất đắc dĩ và buồn phiền.
Nghe Trình Cương dùng giọng điệu oán giận nói xong, Giang Long trầm mặc không nói.
Qua một hồi lâu, mới nói:
- Vậy chúng ta chỉ có thể ngồi chờ ở đây, tiến hành phòng bị?
- Ừ.
Trình Cương vô lực đáp:
- Quách Tướng quân bảo ta lại đây nhắc nhở Cảnh đại nhân, buổi chiều nếu có phát sinh tình huống đặc biệt gì, tốt nhất không cần đi ra.
- Bản quan chịu trách nhiệm giám sát, muối ăn nếu có tổn thất, đến lúc đó khó thoát khỏi tội này.
Giang Long lắc đầu.
Hoàng thượng ban chức vị này cho hắn cũng không phải là hảo tâm ban cho hắn quyền lực, cũng có quân đội làm bạn, dọc theo đường đi có thể bảo vệ nhân thân của hắn an toàn.
Mục đích kỳ thật rất đơn giản, chính là muối ăn có mất mát, liền có thể quang minh chính đại xử lý hắn.
Có đôi khi quyền lực lớn, cũng không phải chuyện tốt.
Bởi vì quyền lực lớn, đại biểu cho phải gánh chịu trách nhiệm cũng càng lớn!
- Nhưng một khi động thủ, đến lúc đó đao thương không có mắt...
Trình Cương vẫn muốn khuyên.
Nhưng bị Giang Long nói đánh gãy:
- Trình Bách hộ yên tâm, bản quan tự có chừng mực, tính mạng chỉ có một, bản quan sẽ không dễ dàng mạo hiểm đâu.
- Ừ.
Trình Cương vừa rời khỏi, lại nói cho một việc:
- Đội ngũ vừa mới tới dịch trạm, liền có mấy người đi cầu kiến Mục Hiên rồi.
Một hộ vệ tiến lên đóng cửa.
Giang Long nhíu mày rơi vào trầm tư.
Từ lần trước chém đầu một quân sĩ cấm quân quét mặt mũi Mục Hiên xong, Giang Long vẫn phòng bị Mục Hiên đánh lén.
Nhưng Mục Hiên cũng vẫn không có động tác gì.
Người này không động thủ, chẳng lẽ là bởi vì đã sớm muốn đánh chủ ý tới nhóm muối ăn này?
Giang Long là phụng chỉ giám sát, thân phận không phải là nhỏ, nếu hắn xảy ra chuyện, như vậy triều đình khẳng định phải phái người lại đây điều tra.
Đến lúc đó sợ là Mục Hiên sẽ không có cơ hội đánh chủ ý muối ăn.
Càng nghĩ, Giang Long càng cảm thấy là như vậy.
Mục Hiên muốn báo thù, hoàn toàn có thể đợi cho sau khi hoàn thành nhiệm vụ đem muối ăn nộp lên, lại tính nợ.
Về phần khi nộp lên số lượng muối ăn không đúng, hẳn là Mục Hiên đã có phương pháp giải quyết.
Hay hoặc là sớm đã giao dịch với người khác thông đồng làm bậy rồi.
Giang Long mấy ngày này thường xuyên nói chuyện phiếm với đám người Quách Phóng, biết tầm quan trọng của muối ăn đối với quân đội và đám dân chúng.
Hơn nữa kết thù với Mục Hiên, cho nên quyết định tuyệt đối không thể để cho Mục Hiên đạt được mục đích!
Bên trong phòng của Mục Hiên, giờ phút này vô cùng náo nhiệt.
Vài thương nhân buôn lậu lớn ở Bắc Cương, đang đều mở miệng đấu giá.
Muối ăn chính là hàng hiếm có, lần này số lượng lại cực lớn, hơn nữa đội ngũ cũng đã vận chuyển muối ăn đến nơi này.
Dĩ vãng buôn bán, bọn họ vẫn phải mua từ địa phương khác, rồi cực cực khổ khổ chuyển vận đến Bắc Cương đấy.
Dọc theo con đường này phải tiêu tiền mở đường, còn phải đề phòng bị người cướp bóc.
Vô cùng không an toàn.
Mà tới được địa giới Bắc Cương, bọn họ làm như địa đầu xà (rắn địa phương), hai nhà hắc bạch mặc cho ai cũng phải hối lộ vài phần.
Đám người Quách Phóng không lập tức động thủ bắt những người này, còn một nguyên nhân, là biết những người này không dễ đắc tội.
Trong tay cũng không đủ căn cứ chính xác, sẽ chọc đến phiền toái rất lớn.
Đương nhiên, mặc dù có chứng cớ, Quách Phóng cũng biết, những người này nhét lên trên một lượng lớn bạc, cũng sẽ vẫn có thể bình an vô sự đi ra.
Buôn lậu vốn chính là kiếm chác món lãi kếch sù, những người này tất cả đều là kẻ rất có tiền.
Khẩu vị của Mục Hiên không nhỏ, muốn vụng trộm bán đi một phần ba muối ăn, vài thương nhân buôn lậu đương nhiên là vui vẻ không thôi.
Tuy nhiên cứ như vậy, một nhà ăn không vô.
Vì thế mọi người đều bình tĩnh hoà nhã lại, không tiếp tục tranh giành đỏ mặt tía tai, đều tự phân phối xong số lượng.
- Mục đại nhân, khi nào thì có thể lấy hàng?
Một tiểu thương mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Mục Hiên nguyên bản cười tủm tỉm, trong ánh mắt tràn đầy hoàng kim bạc trắng, tâm tình kích động, đại não mới thoáng bình tĩnh đi một tí.
- Chuyến này trong đội ngũ, có một quan giám sát.
- Vậy còn không dễ làm sao?
Một tiểu thương mạnh mẽ vỗ ngực một cái:
- Hắn ở nơi nào? Nhét hắn mấy ngàn lượng bạc là được.
Mục Hiên lắc đầu:
- Hắn và đám người Quách Phóng đi lại gần, hơn nữa tuổi rất trẻ, chưa từng trải qua sự tình gì, khả năng còn muốn làm một quan tốt tạo phúc một phương cơ đó, dùng bạc sợ là không được.
Vài tiểu thương ngơ ngác nhìn nhau, lập tức mặt hiện lên âm tàn!
Có thể làm buôn bán, tâm địa sao lại không tàn nhẫn?
- Hơn nữa, vài ngày trước, tiểu tử này không biết sống chết, lại dám quét mặt bản quan.
Mục Hiên âm vừa nói.
- Vậy!
Một tiểu thương dựng thẳng bàn tay, làm cái động tác bổ xuống.
- Quách Phóng và tiểu tử kia đi lại rất gần.
Vậy làm sao bây giờ?
Thân là địa đầu xà Bắc Cương, đám buôn lậu này dĩ nhiên hiểu được biên quân lợi hại.
Mục Hiên đột nhiên càng độc:
- Các ngươi hẳn là có quen mã phỉ chứ?
- Này đương nhiên là có.
- Mời bọn họ làm việc tuy rằng giá cả cao, nhưng khoản mua bán này giá trị.
Vài tiểu thương gật đầu.
Lại có tiểu thương nghi ngờ nói:
- Nhưng thủ hạ Quách Phóng khoảng chừng năm trăm biên quân, mặc dù tiêu tiền tìm đến mã phỉ sợ là cũng vô dụng.
Mã phỉ cũng hung hãn, nhưng đối với sức chiến đấu của biên quân thì vẫn phải kém một bậc.
Biên quân có khôi giáp, binh khí triều đình phát ra, mặc dù thời gian rất lâu tài mới có thể được thay mới đấy, nhưng là nếu so với mã phỉ thì mạnh hơn nhiều lắm.
Đại đa số mã phỉ đừng nói khôi giáp, ngay cả kiện áo da dày chút cũng không có.
Hơn nữa, trong biên quân có người dạy trận pháp, kết thành trận thế phòng ngự, có thể nói là phòng thủ kiên cố, mặc dù mã phỉ gấp mấy lần biên quân, cũng vẫn không chiếm được ưu thế.
Mà ở Bắc Cương, quân sĩ số lượng nhiều, chỉ cần có người xông ra báo tin, như vậy rất nhanh sẽ có quân địa phương đi trợ giúp.
- Nếu quả thật bị mã phỉ đoạt đi rất nhiều muối ăn, đầu bản quan đồng dạng không bảo đảm.
Mục Hiên giờ phút này định liệu trước.
----------oOo----------