Hiện giờ, lợi ích giữa Thành Quốc Công phủ và Cảnh phủ liên quan chặt chẽ với nhau, phương hướng phát triển trong tương lai của xưởng in Thông kim Bác cổ về thoại bản, báo chí hay các nghiên cứu đều không ngoài mưu tính và thiết kế của Giang Long, nếu như Cảnh phủ gặp phiền toái thì Thành Quốc Công sẽ ra tay tương trợ.
Không có Giang Long, Thành Quốc Công phủ sẽ bị chặt đứt hết các con đường tài chánh.
Mặc kệ muốn làm gì thì làm, không có tiền thì tuyệt đối không được.
Nhưng mỗi tộc siêu cấp lớn thì nhân khẩu rất nhiều, rất hao tốn, nên rất coi trọng tài chính.
Cho nên, dù là hoàng thượng cũng khó có thể cắt đứt tài chính của một gia tộc siêu cấp.
Nếu chỉ một câu nói mà đoạn mất tài lộ của người thì cũng giống như giết cha mẹ người.
Tiễn bước Sài Thế Vinh, Giang Long đi một mình vào phòng, lát sau đi ra, trong tay cầm một bao giấy chứa thuốc nổ.
Bao giấy lớn có, nhỏ có, lớn thì đủ để nổ tung một cái cửa thành.
Nhỏ thì có thể nổ nát vụn xe ngựa.
Tìm được cảnh lão phu nhân, Giang Long chỉ rõ về cách sử dụng.
Bởi vì, lần trước Phương Bàn thích sát Hoài vương, thì có người thấy Phương Bàn ôm vò rượu, nên Giang Long không giấu thuốc nổ vào trong hũ rượu nữa.
Để tránh hoài nghi của mọi người.
Mặt khác, Giang Long lại nói với Cảnh lão phu nhân, khi sử dụng thuốc nổ, tốt nhất là bên trong để thêm ám khí, diện tích sát thương sẽ rộng hơn.
Cảnh lão phu nhân biết khi Phương Bàn ám sát Hoài Vương từng dùng chiêu này.
Lúc đó, rất nhiều người xông đến gần Phương Bàn đều bị ám khí gây hại, cũng có người bị ám khí đam chết tại chỗ.
Gật đầu đồng ý.
- Ngày mai, cháu bắt đầu hành trình đến vùng đất nhậm chức rồi, tối nay hãy về phòng nghỉ ngơi với Nhã nhi nhé, đừng nói nhiều.
Cảnh lão phu nhân dặn dò vài lời sau cùng.
Giang Long bất đắc dĩ, hơi chút do dự, cuối cùng đồng ý.
Đưa chân rời khỏi tiểu viện của Cảnh lão phu nhân, liền có nha hoàn chạy đến bẩm là Ngọc Sai và Bảo Bình làm ở nông trại nghe rõ sự tình liền hốt hoảng trở về rồi.
Giang Long đau đầu, muốn nghĩ ra cái gì để trấn an hai người này.
Trong mắt Ngọc Sai và Bảo Bình, Giang Long rất quan trọng, nhất định sẽ chọn ra một người để đi theo nhậm chức.
Để chăm sóc Giang Long trong sinh hoạt hằng ngày.
Mặc dù, Giang Long có chủ ý, nhưng không thể mang theo một nữ thân, nếu thế, Ngọc Sai và Bảo Bình sẽ đau lòng khóc sướt mướt, hắn đúng là khó xử.
Nước mắt mỹ nhân, đúng là vũ khí bén nhọn để đối phó nam nhân.
- Các nàng giờ này ở đâu?
Giang Long hỏi.
Nha hoàn trả lời:
-Ở trong tiểu viện của tiểu thiếu gia.
Nói xong, nghĩ một lát lại bổ sung thêm:
-Thiếu phu nhân cũng ở trong đó.
- Ừ, ngươi…. đi gặp thiếu phu nhân đi…
Trong lòng Giang Long kích động, dặn nhỏ vài câu.
Rồi tự mình đi an ủi hai người nữ, dù có thể thu phục nhưng sẽ rất đau đầu, có thể nhờ Lâm Nhã khuyên bảo hai người nữ đó trước.
Nha hoàn sau khi nghe liền hốt hoảng chạy đi.
Giang Long chậm rãi bước, tính toán chậm một chút sẽ đi qua, đến lúc đó Lâm Nhã khuyên bảo hai người họ thành công.
Nhưng chưa đi được vài bước, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng hồng xinh đẹp.
- Giang Long, có thể dời gót nói vài câu được không?
Đại Lệ Ti vận một chiếc áo dài, thêu nhiều loại hoa quý nói.
Trong lòng Giang Long rất hiếu kỳ Đại Lệ Ti tìm mình lúc này không biết có chuyện gì, quan sát Đại Lệ Ti một lát rồi trả lời:
-Đương nhiên là được.
Đại Lệ Ti xua tay nhẹ nhẹ, ý nói lão bà luôn theo sau nàng lui xuống.
Lão bà nhìn Giang Long một cái rồi im lặng bỏ đi.
Đại Lệ Ti đi trước dẫn đường, thong thả chậm rãi đi sau, không lâu sau, hai người đến hậu hoa viên.
- Giang Long, lần này ngươi đi nhậm chức xứ xa, ác hiểm lạ thường, ngươi biết không?
Đại Lệ Ti bước nhẹ trên cây cầu nổi thông với hậu hoa viên, rốt cuộc cũng mở miệng.
Giang Long chắp tay sau lưng nói:
-Biết.
-Không, ngươi không biết.
Đại Lệ Ti đứng lại, lắc đầu nhẹ nhẹ, nhìn xuống hồ nước:
-Ngươi chỉ biết minh thương, nhưng lại không biết ám tiễn ở sau lưng.
-Lần trước ở chùa, bọn người kia hành thích ta?
Giang Long nói ra để dò xét.
- Trừ bọn họ ra, còn có rất nhiều, năm đó, Cảnh lão Hầu gia và Cảnh tiểu Hầu gia uy chấn Nam Man và Bắc Cương, trải qua biết bao trận chiến, máu tươi lây dính trên tay nhiều lắm.
Đại Lệ Ti dừng một chút rồi trả lời.
- Dị tộc xuất binh xâm chiếm, khiêu khích, phạm vào lãnh thổ của ta, chẳng lẽ chúng ta không thể phản kháng sao? Bách tính biên quan đáng bị giết sao?
Giang Long lắc đầu nhẹ, khi nói những lời này, thần sắc không có lộ ra những căm thù, tức giận.
- Đại sự quốc gia chúng ta đừng nghiên cứu thảo luận nữa!.
-Ta chỉ hiếu kỳ, ngươi cũng đều biết cái gì?
- Ngươi chỉ biết dị tộc Nam Man và Bắc Cương luôn luôn rình rập xâm phạm biên giới Đại tề, nhưng ngươi lại không biết cuộc sống dân chúng ở nơi dị tộc đó có bao nhiêu khổ sở không?
Đại Lệ Ti, nói ra vẻ như bị kích động.
- Trong rừng Nam Man có độc chướng, mùa đông ở Bắc Cương thì có thể đóng băng con người!
Những cái này còn nhẹ, đáng sợ nhất là cứ vài năm, lại bị hạn hán, lúc đó, cỏ và nước trên thảo nguyên vô cùng thốn thiếu, súc vật có thể đói mà chết, dân du mục thì không có áo mặc, không có thức ăn lót dạ, trong cái cảnh cùng cực như thế, họ muốn sống sót, không đi cướp, thì biết làm sao đây?
-Lý lẽ của cường đạo.
Giang Long ôn tồn nói bốn chữ này.
Những chuyện này vốn không thể đi biện bạch, mà cũng không có cách nào để biện bạch.
Không có gì ăn, không kiếm được gì thì phải chết!
Bây giờ lựa chọn sao đây?
Vật tranh nhau để trời chọn!
- Dựa vào gì để dân chúng Đại Tề có thể sinh hoạt trong mưa thuận gió hòa? Mà bách tính dị tộc ở Nam Man và Bắc Cương chỉ có thể sinh tồn trong khổ hàn, vì sinh tồn mà phải dẫy giụa với cay đắng?
Đại Lệ Ti nói vẻ thảm thiết.
Giang Long lắc đầu:
-Những chuyện này, không đến lượt chúng ta đau lòng.
Đôi mắt Giang Long tỏ vẻ bình thản, không chút dao động, Đại Lệ Ti muốn nói trong lòng nhiều hơn, rồi cũng thong thả, bình tĩnh lại.
Rồi than nhẹ:
-Đúng rồi, chuyện này không đến lượt chúng ta đau lòng, nhưng mà ta nói rất hợp tình hợp lý không thừa nhận cũng không được, bản thân không có ăn, nhưng muốn sống tiếp thì phải đi chiếm đoạt của người khác, không cần lý lẽ.
Hơn nữa, các tộc trưởng tộc Bắc Cương, cũng không riêng gì bởi vì không sống nổi mới đi xâm chiếm biên quan Đại Tề.
Dã tâm! Tư tâm!
Tay nắm quyền lực, dã tâm càng mạnh, muốn thống nhất thiên hạ!
Chỉ cần là con người thì ai mà không có dã tâm.
Có tư tâm thì liền bị tham muốn lôi kéo, trong tay lại có chút ít lính, tự nhiên sẽ dẫn đến cướp bóc, dẹp bỏ tình lý.
- Bắc Cương và Nam Man có thể cùng nhập vào Đại Tề.
Ánh mắt Giang Long lóe lên.
Thống nhất toàn bộ, tuy hai mà một, Bắc Cương và Nam Man cùng bị thiên tai, triều đình sẽ chu cấp vật tư.
Đại Lệ Ti đột nhiên cười thầm, nhìn chằm vào mặt Giang Long mà hỏi:
-Ngươi thật sự nghĩ như thế, thì có hưởng được thái bình không?
Giang Long xoay người đi, né tránh ánh mắt của Đại Lệ Ti, không nói gì thêm.
Dù cho Bắc Cương và Nam Man cùng nhập vào Đại Tề, trong thời gian dài, bách tính Đại Tề, cũng không chấp nhận làm người một nhà với dị tộc.
Một là tự nhận ra cảm giác ưu việt của xuất thân thiê triều.
Hai là qua lại có thù hằn nhiều lắm.
Lại nữa, bất kể là ai nắm quyền, ai làm hoàng thượng, đối với Bắc Cương và Nam Man đều đề phòng cảnh giác.
Sẽ không để cho thế lực của Nam Man và Bắc Cương lớn dần.
Bằng không, một khi tạo phản, thì giang sơn này sẽ không vững.
Dù cho cuối cùng bình định thành công, giang sơn cũng ở trong chiến hỏa, tan nát không còn gì.
Vì thế, đối với dị tộc Nam Man và Bắc Cương, khó tránh việc sử dụng một loại chính sách rất tàn độc…khống chế nhân khẩu, giảm đinh!
Đương nhiên, cũng không phải không có biện pháp tốt để giải quyết.
Tỷ như vũ khí triều đình phải nhiều và tốt thì không sợ tạo phản.
Những vấn đề này rất nghiêm trọng, rất phức tạp, Giang Long không muốn nghĩ nhiều.
- Lần này ngươi đi nhậm chức ở huyện Linh Thông, thật sự rất nguy hiểm!
Đại Lệ Ti quay lại đề tài,do dự một lát rồi đề nghị:
-Có thể không đi được không?.
-Không thể
Giang Long kiên quyết.
- Vậy dẫn ta theo cùng được không?
Sắc mặt Đại Lệ Ti khó hiểu.
Giang Long sửng sốt.
- Ngươi biết rõ là rất nguy hiểm, sao lại muốn cùng ta đi đến nơi nhậm chức?
- Sinh tồn!
Đại Lệ Ti hít một hơi thật sâu, trong lòng như bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn ra phuơng xa, lộ ra cái cổ trắng tinh, chậm rãi nói:
- Ta xuất thân cao quý, không kém gì ngươi, nhưng trong gia đình ta, hay là nói trong tộc, nữ nhân được inh ra, chính là để lợi dụng.
Ta theo cha và học được một đạo lý mà ngươi nhất định không bao giờ tưởng tượng được.
- Hả?
Giang Long bị khơi ra một ít tò mò.
- Có thù oán với ai thì đem con gái hư gả cho người đó!
Đại Lệ Ti nói nhẹ nhưng lại toát ra một sự lạnh buốt khiến người khác run sợ.
Hai mắt Giang Long híp lại.
Phụ thân của Đại Lệ Ti, cùng với sư phụ lừa đảo kiếp trước của hắn hiểu được liều mạng rồi.
- Đại tỷ của ta đẹp gấp ba lần so với ta…
Thần Sắc Đại Lệ Ti đột nhiên mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm.
Đứng ở sau nghe âm thanh hơi nhỏ, Giang Long nghe không rõ, lại cũng không muốn hỏi nhiều.
Khi giọt lệ châu chảy từ khóe mắt, Đại Lệ Ti bỗng nhiên sực tỉnh.
Nhanh chóng từ biệt, lấy khăn tay ra chùi nhẹ đôi mắt.
Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng choàng qua vai nàng.
Thân thể yểu điệu Đại Lệ Ti lay động liền muốn mau chóng rời đi.
Giang Long lơ đễnh, thu tay lại.
Không khí giữa hai người lúc nãy bỗng chìm hẳn xuống.
Lúc sau, Giang Long nói lời đả phá:
-Phụ thân của ngươi đem ngươi gả cho bạn tốt của ta là có mục đích gì?
-Nhà bạn tốt của ngươi có nhiều tiền, lại nữa, hiện giờ chẳng phải ta đang ở trong Cảnh phủ sao?
Đại Lệ Ti cố gắng muốn bản thân giữ bình tĩnh, nhưng chạm phải ánh mắt của Giang Long nhìn qua, liền cảm thấy trên người có một chút không được tự nhiên.
Dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn Giang Long nữa.
-Như vậy nhà ta, có đồ vật gì đó mà bị phụ thân ngươi để ý?
- Ngươi không biết rõ nhà của mình, mà ngay cả Lão phu nhân gả vào Cẩm Giang Hầu phủ, thay chồng dạy con suốt mấy chục năm trời, cũng vì năm đó hoàng thượng ban hôn, thì bị Cảnh lão hầu gia hoài nghi, phòng bị, nên không hoàn toàn hiểu rõ trong Cảnh phủ!
Đại Lệ Ti đột nhiên thôt ra những lời kinh sợ.
- Vậy ngươi có thể giới thiệu cho ta mộtchút được không?
Khóe miệng Đại Lệ Ti nhếch lên và cười nói:
-Hôm nay ta chủ động tìm ngươi, là muốn giao dịch, trở thành đồng bọn kinh doanh đấy. Tin tức này rất quan trọng, ngươi lấy gì để đổi đây?
-Thật khiến cho người đau lòng.
- Hả?
Đại Lệ Ti khó hiểu.
-Ta cho rằng ngươi bị tài hoa của ta thuyết phục, muốn lao vào lòng ta.
Đại Lệ Ti đỏ mặt, cắn vào môi một cái thật mạnh.
Đồng thời trong lòng phiền muộn, khoảng mười ngày trước, Cảnh Giang Long vẫn chỉ là một người thiếu niênnhìn thấy mình, sẽ mặt đỏ tai hồng, lắp bắp non nớt, lam sao trng thời gian ngắn lại chuyển biến nhanh như vậy?
Bây giờ thì miệng lưỡi ba hoa, lại dám đùa cợt với mình, lại một chút có vẻ đỏ mặt cũng không có.
Hoàn hồn trở lại, Đại Lệ Ti sằng giọng:
-Của ngươi tự ta cảm thấy không quá tốt!
Giang Long cười ha hả.
Nhưng trong hai con mắt, liền sáng lên.
Người phụ nữ này đúng là không có chỗ nào mà không có cô ta.
Của ngươi tự ta cảm thấy không quá tốt… nói kiểu đó, là do Giang Long mang tới. Binh thường, hắn khi nói chuyện với Lâm Nhã, Ngọc Sai, Ngọc Bảo thì tinh thần rất thoải mái, không có một chút hoài nghi, đề phòng.
Nhưng Đại Lệ Ti ở Cảnh phủ, đã hiểu rồi.
Mà lúc này, trong đôi mắt Đại lệ Ti có chút suy tư.
----------oOo----------