Đại Quốc Tặc

Chương 172: Phá long trảm

- Xin nhờ tiền bối lo lắng dạy bảo!

Giang Long là Tiểu thiếu gia Cảnh phủ, lẽ ra muốn sai bảo ai trong phủ làm gì, chỉ cần phân phó là được, nhưng lúc này Giang Long lại xoay người lại vẻ mặt cung kính bái thật sâu với lão già gầy gò.

Lão già gầy gò hài lòng gật gật đầu:

- Dù ngươi không nói, gặp được hạt giống tốt như thế này, ta cũng sẽ dốc lòng dạy bảo.

- Đa tạ tiền bối.

Bản lĩnh của Tần Vũ tiến bộ thì lực lượng hộ vệ bên cạnh Giang Long sẽ càng mạnh mẽ.

- Ta không thu đứa nhỏ này làm đồ đệ, ngươi cũng đã biết vì sao?

Lão già gầy gò đột nhiên đặt câu hỏi.

Giang Long sửng sốt, lấy bản lĩnh của lão, hẳn không phải là hạng người vô danh, hơn nữa trước kia rất có thể đã từng thu không ít đồ đệ, liền hỏi thử:

- Chắc là có vấn đề gì kiêng kị?

- Ngươi thực sự rất thông minh giống như đồn đãi!

Lão giả vuốt râu cười khẽ:

- Ông nội của ngươi Cảnh Thành Hùng là đệ tử thân truyền của lão phu!

Giang Long giật mình kinh hãi, lập tức lại tới thi lễ một cái nữa với lão già gầy gò.

Cảnh Thành Hùng lại là đệ tử thân truyền của vị lão già này?

Vậy vị lão già này tuổi hẳn là hơn bảy mươi tuổi đi?

Ngày xưa sống đến sáu mươi bảy mươi tuổi rất hiếm thấy, nhưng thấy vị lão già này tinh thần vẫn rất sang sủa linh hoạt.

Vừa rồi khi quất Tần Vũ, rất gọn gàng, lực đạo cũng rất lớn.

Đồng thời, Giang Long cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao lão giả không thu Tần Vũ làm đệ tử, nếu thu, chẳng phải Tần Vũ là và Cảnh Thành Hùng cùng một bối phận rồi sao?

Thời đại này danh phận thầy trò rất được coi trọng, một ngày làm sư phụ thì trọn đời như cha!

Lão giả này nếu thật thu Tần Vũ làm đệ tử, như vậy sau này Giang Long phải xưng hô với Tần Vũ như thế nào?

- Còn chưa thỉnh giáo danh tính của tiền bối?

Lão già gầy gò lắc đầu:

- Lão già ta đã rất lâu rồi không sử dụng tên thật, về sau ngươi cứ gọi ta là Giang lão là được.

- Vâng!

Nếu lão già họ Giang, vậy cũng cùng họ vớiGiang Long.

- Ta gọi ngươi, không phải là vì nói cho ngươi biết thân phận của ta, mà là để biết Cảnh phủ có kho binh khí, trong đó có thanh đại đao khá tốt, có thể đưa cho Tần Vũ, còn có yếu quyết dùng đao nữa.

- Tại vấn đề nhanh, muốn nhanh hơn, ngoài việc lực lượng lớn, lực bộc phát đủ ra thì vật cưỡi cũng vô cùng quan trọng

- Trong phủ có ngựa tốt, ngươi chọn một con, không đúng, ngựa tốt tính khí đa phần đều táo bạo, sẽ không dễ dàng phục người.

- Ngươi mang Tần Vũ đi chọn một con.

Lão già gầy gò dứt lời, liền không để ý tới Giang Long nữa, chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phòng.

Đến khi Giang lão vào trong phòng, Giang Long mới mang Tần Vũ đi khỏi.

Đi khỏi cửa tiểu viện, không cần Giang Long hỏi, Tần Vũ mặt đầy hưng phấn nhanh chóng nói về quá trình nhận thức Giang lão.

Vài ngày trước Tần Vũ đang tập luyện tạ đá, không ngờ bị Giang lão nhìn thấy.

Giang lão thấy Tần Vũ sức lực khá lớn, có chút cảm thấy hứng thú tiến tới kiểm tra, kết quả phát hiện sức bật thân thể Tần Vũ vô cùng tràn đầy.

Lúc này mới có tâm thu Tần Vũ làm đệ tử.

Nhưng khi hiểu rõ thân phận của Tần Vũ, Giang lão lại đổi chủ ý.

Vài ngày sau, Giang Long tự mình dạy đao pháp cho Tần Vũ.

Giang Long từng nghe người ta nói, năm đó trong tay Cảnh Thành Hùng cầm một thanh đại đao ở các bộ lạc nam man chém giết máu chảy thành sông, hơn nữa phong cách thủ đoạn vô cùng thiết huyết mới tạo nên uy danh Sát Đầu tướng quân.

Hoá ra cũng là đệ tử của Giang lão.

Chẳng qua nếu bàn về giá trị vũ lực, theo như người ngoài bàn luận, dường như Cảnh Hiền thanh xuất vu lam, con giỏi hơn cha, trong tay cầm Tử Kim Bàn Long thương còn lợi hại hơn Cảnh Thành Hùng cầm đạo đao một chút

Giang Long mang theo Tần Vũ tìm được Cảnh lão phu nhân, nói chuyện muốn vào kho binh khí nhìn một chút, tiện thể tìm mấy thanh vũ khí thuận tay.

Cảnh lão phu nhân đang ở trong phật đường tụng kinh, vẻ mặt an tường.

Nghe được hai chữ binh khí, liền nhướn mày.

Phật đường là nơi an tĩnh tường hòa, binh khí thì lại là chủ sát phạt.

- Cháu còn muốn chọn hai con ngựa thật tốt.

Giang Long lại nói.

- Ừ, ngươi tự mình đi chọn lựa đi.

Cảnh lão phu nhân gỡ xuống một chuỗi chìa khóa bên người.

Năm đó Cảnh Thành Hùng và Cảnh Hiền đều đam mê binh khí cùng ngựa tốt, cho nên trong phủ cất chứa không ít danh khí, nói đến giá trị những binh khí và ngựa tốt này tuyệt đối đều có thể bán ra giá trên trời, cho nên chìa khóa mới có thể được Cảnh lão phu nhân mang theo bên người.

Giang Long giơ tay nhận lấy, hai tay hợp thành chữ thập thi lễ với tượng Phật, lúc này mới lui ra.

Ra khỏi phật đường, hai người đi thẳng đến kho binh khí.

Đi tới cửa kho binh khí, có hộ vệ đang đứng gác, thấy Giang Long tự nhiên không dám ngăn trở, tùy ý để Giang Long cầm chìa khóa mở cánh cửa trầm trọng của kho binh khí ra.

Kho binh khí mỗi ngày đều phải quét dọn, những binh khí trong đó mỗi ngày cũng phải chà lau một lần, cho nên trong kho rất sạch sẽ, Giang Long giương mắt nhìn lên, chỉ thấy gần như toàn bộ kho binh khí đã sắp bị mười tám loại vũ khí lấp đầy.

Đao, thương, kiếm, kích, búa...

Giang Long đi qua, vươn tay nhẹ nhàng sờ qua, cảm thấy rất tốt.

Tần Vũ đi sau khi đi vào, đều chỉ nhìn đại đao, nhìn cây nào thích, liền đi tới cầm lên áng chừng sức nặng của nó có thuận tay hay không.

Nhưng đã chọn lấy vài cái đều quá nhẹ, để cho gã rất thất vọng.

Giang Long thì lại đưa mắt nhìn về một dãy hàng trường thương sắc nhọn lóe ra hàn quang, ở kiếp trước hắn tập luyện chính là Hình Ý thương pháp.

Chỉ có điều những cây trường thương ở trong này cũng không cây nào vừa ý Giang Long cả.

Một hộ vệ trông coi kho binh khí thấy thế, do dự một chút rồi mới xoay người tiến lên nói:

- Lão phu nhân đem chìa khóa nội kho cũng đưa cho Tiểu thiếu gia, sao Tiểu thiếu gia không đi vào tìm kiếm?

- Nội kho?

Giang Long cũng không có hỏi kĩ càng Cảnh lão phu nhân.

Hộ vệ giơ tay nhận lấy chùm chìa khóa, đi tới một vách tường gần đó ở bên trong, nhấc ra một chiếc rìu lớn, bức tường đằng sau che dấu một cái lỗ đút chìa khóa, người hộ vệ này lấy ra một chiếc chìa khóa ngắn nhất cắm vào, xoay theo chiều kim đồng hồ, chợt nghe thấy thanh âm ken két vang lên.

Vách tường bắt đầu từ từ chuyển động.

Hóa ra là một căn phòng ngầm.

Mở cửa xong, hộ vệ xoay người mời Giang Long tiến vào.

Giang Long mang theo Tần Vũ đi vào, phía dưới còn có một cái tầng hầm ngầm.

Đốt lửa lên, Giang Long đi ở phía trước, mới vừa tiến vào tầng hầm, hắn liền nhìn thấy một thanh trường thương kim quang lóng lánh.

Hai mắt lập tức đột nhiên sáng ngời.

Bước nhanh tới, đem trường thương cầm trong tay, trước tiên ước lượng sức nặng thì cảm thấy hơi nặng một chút.

Nhưng đây không phải khuyết điểm, hắn vẫn kiên trì rèn luyện, lực lượng cũng đang dần tăng trưởng rất nhiều, chờ thêm mấy tháng, có thể vừa vặn thích hợp.

Sau đó đem mũi thương đâm xuống mặt đất, một tay nén cán thương xuống phía dưới, thử một chút độ co dãn của cán thương.

Cao thủ dùng thương chân chính, nắm cán thương chấn động một cái, mũi thương lập tức không ngừng lay động như đầu rắn.

Khiến cho đối thủ không thể thấy rõ ràng mũi thương rốt cuộc ở nơi nào.

Không thể phòng ngự hữu hiệu.

Thương, gian hoạt nhất trong trăm loại binh khí, công kích bất ngờ, giết địch không kịp sẵn sàng.

Tuy rằng mũi thương lay động, nhưng khi cao thủ xuất chiêu, độ chính xác cũng giống như rắn độc tấn công con mồi, sẽ không lỡ tay.

Nhưng muốn lay động mũi thương, độ co dãn của cán thương rất trọng yếu.

Nếu như rất cứng, như vậy sẽ không thể làm cho mũi thương lay động như rắn độc gật đầu.

Ngoại trừ độ co dãn thì chất liệu cũng rất trọng yếu.

Trường thương bình thường cán thương đều làm bằng gỗ, độ co dãn của gỗ bình thường đều tốt hơn, nhưng trong chiến trường, cũng không ai dám dùng cán thương bằng gỗ cả.

Bằng không gặp được đối thủ dùng đại đao, hay các loại vũ khí hạng nặng khác, người ta đánh tới, ngươi dùng cán thương bằng gỗ đi phòng thủ, vậy khẳng định chịu được một chút liền gãy.

Giang Long cầm trường thương, trong tay truyền đến cảm giác mát lạnh, có thể thấy được cán thương được làm bằng một loại kim loại nào đó không biết tên.

Nhìn đi nhìn lại, Giang Long vô cùng vừa lòng.

Liền chọn cây trường thương này!

- Tiểu thiếu gia, cây thương này giá trị xa xỉ, phài cầm lão phu nhân lên tiếng mới được.

Người hộ vệ dẫn đường thấy thế vội vàng nói.

- Vậy ngươi liền đi báo cho Lão phu nhân một tiếng đi.

- Vâng!

Tên hộ vệ này liền cắm cây đuốc cầm trong tay lên trên vách tường bên cạnh, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này Tần Vũ vẫn còn đang chọn lựa, Giang Long đánh giá mọi nơi xung quanh, mới phát hiện binh khí trong nội kho được đặt dựa theo một trình tự nhất định.

Trường thương mà hắn chọn đặt trên cao hàng thứ hai.

Mà hàng thứ nhất, thì chỉ có một thanh binh khí, là một cây Phương thiên họa kích.

Người tập võ đều biết rằng luyện Phương Thiên họa kích là khó khăn nhất.

Nó có cấu tạo phức tạp, khiến cho nó có thể bổ, có thể đâm, có thể chém, có thể quét, có thể đẩy, có thể chọc, có thể kéo... Có thể nói là hội tụ tất cả phương thức công kích của mười tám món binh khí.

Có nhiều phương thức công kích, tự nhiên là có thể xuất chiêu quỷ dị, làm người ta khó lòng phòng bị!

Tuy nhiều phương thức công kích là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm, phức tạp như vậy, muốn học giỏi kích pháp, sẽ không có đơn giản như vậy.

Hơn nữa đầu Phương thiên hóa họa kích có cấu tạo phức tạp, tinh vi, khiến đầu nhọn không thể chống chọi cùng đối thủ, bằng không sẽ rất dễ dàng bị đánh gãy.

Nó cần người dùng cũng phải có kỹ xảo rất cao mới xử dụng được.

Tiến tới tò mò cầm lấy Phương thiên họa kích nhìn xem, quả nhiên rất không tầm thường.

Bất luận chất liệu hay công nghệ chế tạo ra, đều cũng tốt hơn một chút so với trường thương mà hắn lựa chọn.

Nhưng tốt nhất, không nhất định là thích hợp nhất, kiếp trước Giang Long tập luyện chính là Hình Ý thương pháp, hơn nữa cũng chỉ biết loại thương pháp này, kiếp này tự nhiên vẫn sẽ lựa chọn dùng trường thương, mà không phải dùng Phương Thiên hóa kích.

Buông Phương thiên họa kích cầm trong tay ra, Giang Long nghiêng đầu, vẫn thấy Tần Vũ còn đang chọn lựa.

Trong nội thất, chủ yếu là đại đao cùng trường thương chiếm đa số.

Giang Long đi đến hàng thứ hai, cầm lấy một thanh đại đao cán dài, tay lập tức trầm xuống, hắn liền gọi Tần Vũ qua:

- Ngươi xem cây đại đao này được không.

- Được.

Tần Vũ thả thanh đại đao trong tay ra, liền đi tới trước nhận lấy, vừa mới cầm vào tay, cặp mắt của gã lập tức sáng rõ, không tự giác khen:

- Đao tốt!

Sau đó dựa theo phương pháp mà Giang lão dạy, gã thử một chút sức nặng, độ co dãn, cùng với trình độ sắc bén của lưỡi đao vân vân, cuối cùng quyết định chọn thanh đao này.

Hai người chọn xong, vị hộ vệ kia cũng đã trở lại:

- Lão phu nhân nói Tiểu thiếu gia chọn vũ khí xong thì tới phật đường.

- Ừ.

Giang Long chậm rãi nhìn thoáng qua tất cả vũ khí trong nội thất, rồi mới cầm thanh trường thương lên, mang theo Tần Vũ vẻ mặt vui vẻ đi ra ngoài.

Sau khi vào phật đường, Cảnh lão phu nhân nhìn trường thương trong tay Giang Long nói:

- Trong nội thất vũ khí đều do ông nội cùng cha của cháu cực khổ trăm cay nghìn đắng, tiêu phí số tiền lớn mới mua được, hơn nữa trong vũ khí nội thất, cũng đều có tên riêng của chúng nó.

Giống như vũ khí của cha cháu, gọi là Tử Kim Bàn Long Thương.

Giang Long nghe vậy cẩn thận xem lại cán thương, quả nhiên ở chỗ gần đầu thương phát hiện vài chữ nhỏ, Phá Long!

- Cây thương này không phân cao thấp cùng với thanh Tử Kim Bàn Long Thương trong tay cha cháu, năm đó bởi vì cha cháu thích màu tím, lúc đó mới chọn thanh thương kia.

Cảnh lão phu nhân lại nói.

Phá Long thương?

Giang Long nhẹ nhàng vuốt ve, cái tên này thật sự rất oai phong.

Lúc này Tần Vũ đến đưa thanh đại đao đang cầm trong tay cho Giang Long xem.

Phía dưới lưỡi đao, chỗ gần với chuôi đao, có vài cái chữ to, Trảm Nhạc!

Tên của cây đao này, cũng rất là khí phách, Giang Long đọc cho Tần Vũ nghe, Tần Vũ cao hứng nhếch môi cười ngây ngô.

Cảnh lão phu nhân liếc nhìn Tần Vũ một cái, đột nhiên trầm giọng nói:

- Phấn hồng tặng giai nhân, anh hùng xứng thần binh, lai lịch hai món vũ khí này đều không tầm thường, trong triều không biết bao nhiêu người muốn có chúng, chỉ là ta không bán, bọn họ cũng không có cách nào.

- Nhưng nếu hai món vũ khí này ở trong tay các ngươi bị người khác nhìn ra, sợ là sẽ có người có ý xấu.

- Bà nội nói rất đúng.

Giang Long gật đầu:

- Trước khi có khả năng bảo vệ hai thanh thần binh này, chúng ta sẽ không để cho người ngoài phát hiện.

Có thể dùng vải bố che lại, đem vũ khí để vào đó.

Dưới tình huống bình thường không cần dùng chúng, chỉ khi đến lúc nguy cấp, mới lấy ra xử dụng.

Thần binh lợi khí, có thể làm cho thực lực của người luyện võ tăng thêm một tầng.

---------oOo----------