Nghe được Giang Long phân phó, đám hộ vệ Cảnh phủ mới buông tay đặt trên chuôi đao.
- Giang Long hiền đệ!
Sài Thế Vinh cưỡi ở trên lưng ngựa, nhìn thấy Giang Long ở phía trước, còn cách rất xa, liền phất tay ra hiệu.
Giang Long cũng giơ tay lên đáp lại.
Sau lưng Sài Thế Vinh có mười mấy người cưỡi ngựa bay nhanh đi theo, có bảy tám người ăn mặc kiểu hộ vệ, còn có một đại hán thân hình khôi ngô mặt đen nhìn rất rõ, Giang Long nhận ra được, chính là Hồng Thiết Trụ thích rượu thịt mà không thích mỹ nữ.
- Phu quân.
Lâm Nhã do dự mở miệng.
Niên đại này khá coi trọng cố kỵ giữa nam nữ, chú ý tứ nam nữ bảy tuổi không ngồi cùng.
Lần trước đi dã ngoại đạp thanh du ngoạn cũng thôi, nhưng lần này lại là ở bên trong nông trang.
Giang Long hiểu được ý tứ của Lâm Nhã, nhưng nghĩ đến Đỗ Quyên hiện tại hẳn là còn chưa đắc thủ, liền cười nói:
- Sài huynh nàng cũng biết, Hồng Thiết Trụ khi ở rừng hạnh nàng cũng gặp qua rồi, không có gì lớn, cùng với ta nghênh đón khách quý đi.
- Vâng.
Lâm Nhã nhu thuận lên tiếng trả lời.
Chỉ chốc lát, đám người Sài Thế Vinh đã đi tới trước mắt.
Sài Thế Vinh không đợi ngựa dừng lại, đã xoay người nhảy xuống, động tác như nước chảy mây trôi, gọn gàng mà linh hoạt.
- Kỹ thuật cưỡi ngựa của Sài huynh thật tốt.
Giang Long vỗ tay mở miệng khen.
- Nói như thế nào ta cũng xuất thân võ tướng thế gia.
Sài Thế Vinh sang sảng cười ha hả, ưỡn ngực tuyệt không khiêm tốn:
- Tương lai nói không chừng, ta còn muốn thay triều đình trấn thủ biên cương, có cơ hội ra trận giết địch đó.
- Nếu quả như thật có một ngày như vậy, Sài huynh cũng phải cẩn thận an toàn mới tốt.
Giang Long lên trước vài bước nghênh đón nói.
- Chiết kích trầm sa, da ngựa bọc thây, mới là số mệnh cuối cùng của tướng sĩ nhiệt huyết! Đây không phải lần trước đệ nói với ta sao?
Sài Thế Vinh lúc này tươi cười như ánh mặt trời.
Nói xong chạy tới phụ cận, chắp tay thi lễ với Lâm Nhã:
- Đệ muội cũng ở đây.
- Bái kiến Sài đại ca.
Lâm Nhã lễ phép phúc thân thi lễ.
- Ha ha, đệ muội không cần khách khí như thế.
Sài Thế Vinh nói xong, tiến lên ôm bờ vai của Giang Long, không phải không có hâm mộ nhỏ giọng nói:
- Giang Long hiền đệ thật sự là quá phúc khí, ôi, dung mạo tẩu tử đệ còn chưa bằng một phần mười đệ muội a.
- Ta nhớ kỹ.
Giang Long không có hảo ý nói:
- Đợi có cơ hội đi quý phủ làm khách, ta sẽ không để cho huynh thất vọng, nhất định sẽ đem câu này nói cho tẩu tử đấy.
- Này, đệ chính là làm huynh đệ như vậy sao?
Sài Thế Vinh kêu lên một tiếng kỳ quái.
- Trước kia huynh không biết sao?
Giang Long cố ý giả bộ một bộ dáng kinh ngạc.
- Tính ta sợ đệ rồi.
Sài Thế Vinh rơi vào đường cùng, đành phải chắp tay xin khoan dung.
Đám người Lâm Nhã, Bảo Bình, cùng với Ngọc Sai nghe vậy liền cười vui một trận.
Lúc này Hồng Thiết Trụ giống như cột sắt đen nhảy xuống ngựa, một trận bụi mù nổi lên, sải bước đi tới, thanh âm to, khóe miệng toét ra, lộ ra một miệng đầy răng trắng:
- Giang Long lão đệ.
- Thiết Trụ đại ca.
Giang Long ôm quyền, con mắt hơi đổi:
- Mấy ngày này Sài huynh có sắp xếp thị nữ chăn ấm cho ngươi?
Lời nầy vừa nói ra, khuôn mặt ngăm đen của Hồng Thiết Trụ nháy mắt phát triển thành màu đỏ, thần sắc rất là nhăn nhó.
- Ha ha!
Sài Thế Vinh thì trực tiếp cười đến gãy lưng rồi:
- Đương nhiên là có, hơn nữa ta còn đặc biệt tìm một nữ tử thân gia trong sạch cho y, vốn định để y thu nhận, về sau cũng tiện giúp y làm cơm, giặt giũ quần áo, nhưng ai nghĩ tới đêm hôm đó y chết sống cũng không chịu cùng người ta lên giường ngủ, cuối cùng bị ép quá, không ngờ y ôm chăn chạy đến trong viện qua mộtđêm.
Phốc!
Giang Long vốn chỉ định tùy ý trêu ghẹo một câu, lại không nghĩ Hồng Thiết Trụ có thể làm ra sự tình đến như vậy.
Trực tiếp cười phì ra.
Mà ngay cả bên người chúng nữ cũng đều che miệng cười trộm.
Hồng Thiết Trụ thì chỉ cười ngây ngô vò đầu.
Mà mấy người đi theo phía sau Hồng Thiết Trụ tới, cũng đều cười to.
Giang Long liếc nhìn trên người mấy người một cái, phát giác trên người mấy người không ngờ đều cũng có vài phần khí sát phạt, cảm thấy lập tức sáng tỏ.
Mấy người này chắc là mấy người bằng hữu Phàn Nhân nhờ mình cứu viện rồi.
Sau khi cười xong, Sài Thế Vinh đang muốn giới thiệu mấy người, nhưng mấy nam tử thân hình cường tráng đã là đồng loạt hướng tới Giang Long quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói:
- Bái kiến Cảnh tiểu thiếu gia!
Giang Long sửng sốt, hiển nhiên không ngờ mấy người sẽ thi đại lễ đối với mình.
Nếu không có đoán sai, mấy người kia hẳn là đều hiệu lực trong quân, là tướng lĩnh trong quân, nếu thật là luận thân phận địa vị, hiện tại Cảnh phủ bị đoạt hầu tước, chính mình tính ra cũng chỉ dân chúng thấp cổ bé họng, hẳn là thi lễ với mấy người kia mới đúng.
Tuy nhiên phản ứng của hắn nhanh chóng, lập tức tiến lên giơ tay đỡ:
- Mau mau đứng lên, làm như vậy sao được?
- Tất cả mọi người là bằng hữu, mấy người các ngươi cần gì như thế?
Sài Thế Vinh cũng mở miệng nói.
Sau khi những người kia được đỡ dậy, vẫn đang không buông tay buông chân, ở trước mặt Giang Long vẫn vô cùng cung kính.
Một người trong đó xoay người ôm quyền nói:
- Cảnh tiểu thiếu gia là truyền hậu nhân của Cảnh Hiền Hầu gia, lần này lại xuất thủ cứu tính mệnh chúng ta, lý nên nhận cúi đầu của chúng ta.
- Đúng vậy a.
Người còn lại lập tức nói phụ họa.
- Vị này chính là Hà Hoán, Hà tướng quân, chức quan ngũ phẩm Du Kỵ tướng quân.
Sài Thế Vinh mở miệng giới thiệu:
- Nếu là biên quan có chiến sự, khi nhiều nhất dưới tay Hà tướng quân có thể có hơn vạn quân sĩ.
Giang Long khách khí ôm quyền.
Hà Hoán có vẻ hơi xấu hổ, liên tục xua tay:
- Sài công tử chớ chê cười mạt tướng, du kích tướng quân chó má gì chứ, còn không phải bị người bắt lấy nhược điểm, một chút liền bị nhốt đánh vào lao ngục? Nếu không có Phàn Nhân huynh đệ tìm tới Sài công tử và Cảnh tiểu thiếu gia, nhị vị lại hết sức xuất thủ tương trợ, mạt tướng lần này cho dù không bị tịch thu tài sản, xử trảm, cũng nhất định khó giữ được đầu!
- Đúng vậy a!
Mấy người còn lại mở miệng phụ họa.
Giang Long nghe vậy bất giác buồn cười.
Hà Hoán này thật không hổ là nhậm chức trong quân đội ở biên cương, nơi đó dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, tướng sĩ càng thêm thô tục không chịu nổi, thân là Du Kỵ tướng quân, Hà Hoán cũng miệng đầy thô tục.
Tuy nhiên nho tướng chân chính có bản lãnh, toàn bộ Đại Tề có thể có mấy người?
Biên cương còn phải dựa vào người như Hà Hoán cứng rắn, mạnh mẽ thô kệch mới có thể thủ được.
Đổi lại cái đám văn sưu sưu, da mặt trắng nõn tới đó, không phải lý luận suông, thì chính là chưa đợi kẻ thù đến gần, đã bị hù bỏ lại thành trì tè ra quần chạy trốn.
Tiếp theo Sài Thế Vinh lại giới thiệu với Giang Long bốn người còn lại, đều cùng người có chức quan.
Tả Lai Phong, Chiêu vũ Giáo úy, quan lục phẩm thượng, không cao lớn, nhưng thân thể cực kỳ cường tráng, một đầu tán loạn tóc đen, tướng mạo tục tằn.
Tần Hội Sư, Chấn uy Giáo úy, chức lục phẩm thượng, thân cao bậc trung, hơi gầy, tướng mạo khá bình thường, nhưng đốt ngón tay dị thường thô to, vừa thấy cũng là cao to lực lưỡng đấy.
Điền Liên Thắng, Chấn uy Phó úy, quan lục phẩm, còn có quan thất phẩm thượng, Dực huy Giáo úy Quách Mạt Hoành, đều là người thấp bé, thân thủ nhanh nhẹn gọn gàng.
Giang Long khách khí ôm quyền nhất nhất chào năm người.
Tiếp theo, lại giới thiệu Lâm Nhã cho mấy người quen biết.
Năm người này tựa hồ đối với Giang Long có chút cung kính, theo xưng hô có thể nghe ra một phần.
Kêu Phàn Nhân là Phàn huynh đệ, xưng hô Sài Thế Vinh là Sài công tử, nhưng kêu Giang Long là Cảnh tiểu thiếu gia.
Đối mặt Lâm Nhã, cũng thủ lễ gọi là Thiếu phu nhân.
Hơn nữa ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm dưới chân.
Có lẽ là bởi vì phụ thân nguyên thân ở Bắc Cương uy danh quá thịnh đi, trong lòng Giang Long nghĩ như vậy.
- Hiền đệ lần này tới nông trang là có chuyện làm?
Sài Thế Vinh tò mò hỏi:
- Ta phái vài tôi tớ đi quý phủ, nhưng mỗi lần người gác cổng quý phủ đều nói đệ còn không có trở về. Lại trải qua một phen hỏi thăm, mới biết được mấy ngày nay đệ vẫn ở nơi này.
Giang Long cười đem chuyện muốn làm chăn nuôi, giúp tá điền làm giàu, chế tác phân bón, cùng một ít động tác mấy ngày nay ở trong nông trang, cùng với muốn xây nhà máy in đều nói ra.
- Hóa ra hiền đệ tới nơi này là để lịch lãm rèn luyện.
Sài Thế Vinh giật mình hiểu được.
- Ừ.
Giang Long gật đầu.
Hà Hoán thì vẻ mặt bội phục nói:
- Cảnh tiểu thiếu gia và năm đó Cảnh Hiền Hầu gia giống nhau, đều là sinh ra một bộ thiện tâm, năm đó khi Cảnh Hiền Hầu gia trấn thủ Bắc Cương, cũng mạnh mẽ cổ vũ nông canh, khai khẩn thổ địa, hy vọng dân chúng có thể làm giàu.
- Đúng vậy a, năm đó Cảnh Hiền Hầu gia trấn giữ Bắc Cương là lúc, mặc dù chỉ có dị tộc nhỏ xâm lấn đoạt lương thực cũng sẽ phái ra kỵ binh bao vây chặn đánh đấy, nếu là không đuổi theo được, liền dẫn đầu thừa nhận trách phạt, làm sao giống hiện tại!
Nói xong lời cuối cùng, Tả Lai Phong hừ lạnh một tiếng.
Rất hiển nhiên, Bắc Cương bây giờ và năm đó khi Cảnh Hiền trấn thủ Bắc Cương, tình hình không hề đồng dạng.
Quách Mạt Hoành trợn trắng mắt mỉm cười nói:
- Còn không phải đều là người do Thái tử tốt của chúng ta phái đi Bắc Cương quản lý chính vụ náo loạn sao?
- Đúng vậy a.
Điền Liên Thắng thở dài.
- Tốt lắm tốt lắm, chúng ta bây giờ là ở kinh thành, các ngươi cũng đừng nghĩ những sự tình phiền não kia nữa.
Sài Thế Vinh nói đánh gãy:
- Không bằng chúng ta tìm một tửu lâu thống thống khoái khoái uống một bữa?
- Tốt!
Tần Hội Sư lập tức mở miệng ứng hoà.
Bắc Cương là vùng đất lạnh giá, tướng lĩnh quân sĩ ở đó nhậm chức, không ai không thích uống rượu.
Nhất là mùa đông, mỗi ngày nếu không uống mấy ngụm cho ấm áp thân mình, thật đúng là chịu không nổi thời tiết cực lạnh băng hàn kia.
- Đệ cùng đi chứ.
Vì cho một người thêm nhiều một chút thời gian, Giang Long cũng dẫn theo Lâm Nhã cùng nhau đi.
Hộ vệ Cảnh phủ đi tới một chiếc xe ngựa, Giang Long và Lâm Nhã, cùng với Bảo Bình, Ngọc Sai đều ngồi xuống, những người khác đều cưỡi ngựa, cùng nhau đi về hướng huyện Ninh Viễn.
Khi biết được tin tức Giang Long và Lâm Nhã đi huyện Ninh Viễn, Đỗ Quyên thở phào nhẹ nhỏm.
Day day cổ tay, cũng không cần liều mạng dò xét.
Hiện tại thời gian cũng đủ.
Một lúc lâu sau, ả đã chép xong một phần.
Ngẫm nghĩ một chút, lại xách bút mở giấy ra bắt đầu chép tiếp phần thứ hai.
Đến trưa, cuối cùng ả cũng đã sao chép xong, đem bản gốc trả lại chỗ cũ, trở lại phòng ngủ của mình.
Thật cẩn thận giấu đi một phần, sau đó đem một phần khác đặt vào trong ngực, đi ra khỏi cửa phòng.
Chỉ chốc lát, ả tìm lý do đem một bà tử tướng mạo thật thà chất phác đang vẩy nước quét nhà gọi ra tiểu viện.
- Đây là ngươi tự mình chép hay sao?
Đợi đi ra khỏi tiểu viện, lúc chỉ còn lại có hai người, khuôn mặt trì độn khờ của bà tử kia nháy mắt đã biến mất.
Kỳ thực bà tử này có một đôi mắt tam giác, môi rất mỏng, khi ánh mắt lóe ra, sẽ cho người khác một loại cảm giác âm độc khắc nghiệt.
Đỗ Quyên không phủ nhận:
- Nếu đưa bản gốc cho bà, đến lúc đó Cảnh Giang Long muốn lấyt về thì làm sao bây giờ? Nếu Lâm Nhã trả lời nói nhất thời sơ suất vứt mất, Cảnh Giang Long có thể không tức giận? Nói không chừng về sau cũng sẽ không lấy thêm bản thảo cho Lâm Nhã xem.
- Ngươi nói cũng có đạo lý.
Bà tử gật gật đầu:
- Ta vốn định mặc kệ giữa Lâm Nhã và Cảnh Giang Long xảy ra chuyện gì tình đều tốt, so với hiện tại giữa hai người bọn họ như là một bãi nước lặng thì tốt hơn, ngươi đã chép một phần, liền theo ngươi nói xử lý đi.
- Sắc mặt của bà có vẻ như hơi khó coi.
Đỗ Quyên đột nhiên nói.
Bà tử nhíu mày, bản năng lấy tay khẽ vuốt vị trí bụng:
- Có thể là ngày hôm qua ban đêm lạnh, bị phong hàn, qua mấy ngày sẽ không sao.
- Có muốn hay không ta tìm thầy thuốc đến xem cho bà một chút?
Đỗ Quyên thử dò xét.
- Không cần.
Bà tử nhẹ nhàng khoát tay áo:
- Tự ta biết bắt mạch.
Bỗng nhiên Đỗ Quyên cảm thấy căng thẳng.
Về sau nếu là tình hình không đúng, muốn phó bà tử này, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa!
Bà tử thân thể không thoải mái, cho nên cũng không phát hiện đáy mắt Đỗ Quyên lóe lên hàn quang.