Sau thi cuối kỳ sẽ là kỳ nghỉ, cho nên những quán ăn bước vào giai đoạn hồi quang phản chiếu, nhiều sinh viên nhân cơ hội này đánh chén một phen, người quan hệ rộng mời đi KTV, mời ăn cơm suốt.
Tới quán thịt dê thì chỗ trong nhà đã hết, mọi người đành ngồi lấn ra ngoài hè, một bàn tất nhiên là không đủ, chủ quán ghép ba cái bàn lớn lại mới miễn cưỡng đủ chỗ cho đại quân của Tô Xán.
- Oa, mỹ nữ ớt cay Trình Thông Thông của lớp số 7 cũng có mặt kìa, quả nhiên chỉ có thể diện Tô Xán mới đủ lớn.
Hai tên ăn chực đi theo Vương Đông Kiện kích động thì thầm với nhau, mắt nhìn chằm chằm Trình Thông Thông sắn tay áo, chẳng hề kiểu cách cầm thực đơn gọi món, một cô gái toàn thân hàng hiệu xuất hiện ở quán sinh viên thế này, làm họ vinh dự, Trình Thông Thông được liệt vào hàng vòng tròn quý tộc, rất có tiếng, lời khen cũng nhiều.
Vương Đông Kiện chỉ mong hai tên này nói nhỏ một chút, người ta nghe thấy thì bẽ mặt, đám này không biết Tô Xán rất được lòng chị em, cùng nhóm mỹ nữ 302 đi ăn với nhau suốt.
Còn Đường Vũ không còn gì để lưu luyến với bàn tán gì nữa, ai có khả năng đi tranh đoạt với Tô Xán, đám nam sinh vì nhiều nguyên do phải tiếp xúc với Đường Vũ cũng rất cẩn thận, chẳng may bị người ta hiểu lầm có ý đồ gì, truyền tới tai Tô Xán không phải chuốc họa vào thân à?
Mấy cô bạn Đường Vũ thì khỏi nói rồi, ăn của Tô Xán thành quen, thích gì là gọi, rất tự nhiên, mấy nữ sinh khác rất rụt rè, ít nhất bề ngoài tỏ ra thục nữ, thi thoảng mới trả lời đám nam sinh, song không khí vẫn đủ náo nhiệt.
Không có bạn gái của Lý Hàn, không rõ vì sao, tình cảm giữa Trần Giai và Lý Hàn phát triển tốt, nhưng không hòa nhập được vòng tròn của bọn họ.
Tô Xán vốn nghĩ rằng thân phận mình bị bộc lộ, cuộc sống bình thường thế này sẽ càng càng rời xa mình, xem ra trước kia hơi lo bò trắng răng rồi, hay là nói số mình quá tốt quen đám bạn quá đặc biệt. Có điều cũng biết cùng với việc đi sâu vào sự nghiệp, những hoạt động đại học thế này sẽ ngày càng ít, nhưng đi bước nào biết bước đấy, không quan trọng là đi tới đâu, mà ở bên cạnh có ai.
Nghĩ tới đó Tô Xán nhìn sang Đường Vũ ở bên, ánh hoàng hôn vàng bao phủ khắp thành phố làm khuôn mặt cô ngời sáng, Đường Vũ đang cùng mấy cô bạn nói chuyện, nhận ra ánh mắt Tô Xán, quay đầu lại mỉm cười với y, gắp cho y miếng sườn rán, dịu dàng nói:
- Ăn nhiều chút, thời gian qua anh vất vả rồi.
- Ừ, em cũng thế.
Tình cảm hai bên đã vào giai đoạn rất ổn định, không nhiều xúc cảm như trước, càng thêm êm đềm ấm áp, biểu lộ tình cảm với nhau ở trước mặt người khác cũng không phải ngần ngại gì.
Tô Xán biết một màn ở Mỹ La hôm đó là nhờ bữa cơm với ông bà ngoại Đường Vũ, bây giờ kẻ muốn giở trò đằng sau lưng Tô Xán phải cân nhắc rất nhiều, chắc chắn đã làm loạn bố trí không ít kẻ.
Chiêm Hóa hẳn là không dám hành động lỗ mãng nữa, những kẻ trắng trợn làm khó Tô Xán bây giờ sẽ tiền vào trạng thái ẩn nấp, ngầm quan sát. Nguy hiểm chưa hẳn đã qua, chỉ cần có sơ hở, đám người này sẽ nhảy vào cắn xé, ít nhất không gặp phải phiền toái liên miên không đáng có nữa.
Đây là thời kỳ yên bình hiếm có.
Hai ông bà cụ đã tranh thủ đủ thời gian cho công ty non trẻ của Tô Xán, đây là giai đoạn phát triển quý báu, phải nhân lúc gió thuận mà tiến tới, mấy hạng mục phải thực thi rồi.
Nhóm hạng mục đầu tiên quyết định ở Thượng Hải và Bắc Kinh, chia làm hai tổ, một tổ năm người do Kiều Thụ Hâm dẫn đầu bắc thượng, chia ra công chiếm ba trường đại học lớn ở Bắc Kinh, kiến lập nên nhóm trường đại học đầu tiên chấp nhận Facebook TQ, nhóm còn lại tấn công Thượng Hải.
Sách lược của Facebook TQ không đi theo con đường trải bom trên truyền thông như công ty khác, mà kết hợp kinh nghiệm từ thời Truyền thông Ba La mới thành lập, làm báo quảng cáo lan tỏa trong giới sinh viên, cùng với con đường của Facebook Mỹ.
Cách thức này tiết kiệm được tài chính hơn, đi sâu hơn và đặt nền móng vững chắc hơn, lại không đánh động cảnh giác của đối thủ cực mạnh như Yahoo.
Đó là nguyên nhân thất bại của mạng chinaren, một trong số trang web theo kiểu mạng xã hội lớn nhất của TQ, chỉ vẻn vẹn một năm rưỡi đã có 5 triệu người dùng, nhưng không thể kháng cự nổi khi Yahoo phản kích, chưa bồi dưỡng được nhóm người dùng trung thành nên chạy đua vũ trang trên quảng bá truyền thông, tiêu hao quá lớn tiền bạc, nhận đầu tư hỗn loạn, bị thao túng dẫn tới mất chất, thương hiệu đi xuống, làm không gì có thể vực dậy nổi.
Cái chết của chinaren là bài học đắt giá về giá trị thương hiệu cũng như tiếp nhận đầu tư.
Tô Xán bắt đầu từ việc công chiếm trường đại học, để có thêm nhiều người dùng trung thành, nắm được sinh viên đại học sẽ có rất nhiều thứ, nhưng điểm yếu rõ ràng, phải đủ sức sống đến khi cái cây cho quả chín.
Trước tiên bắt đầu từ đại học, khi sinh viên thấy mạng xã hội thành một phần cuộc sống của mình, khi đó nhân làn sóng này mở cửa thu nạp thành viên bên ngoài.
Khói bay mù mịt, nhiệt độ tăng thêm mấy phần, thịt dê nướng trên giá cháy xèo xèo, tỏa hương thơm phức, ngửi đã làm người ta muốn ăn.
Cái phố ăn vặt này của ĐH Thượng Hải rất nổi tiếng, những sinh viên trường bên cũng chuyên môn qua đây cải thiện cơm nước, vì thế thu nạp khách bốn phương, người qua lại nườm nượp, nữ sinh chất lượng xuất hiện nhiều, thế là lại càng làm nhiều người thêm động lực tới đây.
Tô Xán là tỷ phú, y đã mời khách mà không ăn cho thả cửa chỉ thiệt mình, nên không ai khách khí, ai tiếp xúc với Tô Xán nhiều cũng biết trong sinh hoạt, y lành tính, không câu nệ tiểu tiết, dễ bắt nạt, nên kéo cả bạn bè mình theo.
Sắp tới kỳ nghỉ làm mọi người nhớ nhà, thi thoảng lại cảm khái vì một năm học vèo cái đã qua đi.
Bọn họ có nhiều thứ bàn luận, ví như trong kỳ nghỉ dài hai tháng này làm sao dùng cho hết, những cô gái nhà giàu như Trình Thông Thông không cần suy nghĩ xa, chẳng qua là đi đâu mua sắm và du lịch ở chỗ nào. Nguyễn Tư Âu thì cùng nhóm bạn thân về Hàng Châu sống ngày tháng điên khùng, Đồng Đông vì duy trì bầu ngực đáng kiêu ngạo lại không khiến bộ phận khác tăng mỡ định ra kế hoạch ăn uống luyện tập chi tiết.
Tiêu Húc sắp phải về nhà đối diện với người cha kỹ sữ công trình có kính cận nặng nặng không kém gì hắn. Lý Hàn về quê Giang Tây, cùng nhóm bạn lục tục từ thành phố về chơi bóng rổ ở cái sân tự làm. Khổ nhất là Trương Tiểu Kiều, về nhà ngày ngày gặp mặt cha hắn là cơn ác mộng.
Cuộc sống mỗi người dần tiến tới giống như dây leo bám đầy khu hành chính, hoặc như con ốc sên góc tường, cũng giống như mặt trời mọc phía đông rồi lặn phía tây, quá trình tuy chậm, nhưng từng bước tiến lên, không thể ngăn cản.
Bên cạnh đột nhiên có tiếng cười rộ lên, mọi người nhìn nơi phát ra âm thanh đó, là quán ăn bên cạnh bọn họ, có chừng bảy tám nam tử tụ tập, ngồi ngắm nhìn mấy cô gái xinh đẹp phía bọn họ, nói gì đó rồi lại cười rộ lên.
Mấy nữ sinh nhíu mày, chẳng có gì khó đoán điều thô bỉ mà đám nam sinh này nói với nhau. Tiêu Húc khá mẫn cảm với thành phần này, trong mắt hắn những kẻ tính cách ngông nghênh đều là bại hoại nhân cách vặn vẹo.
Nhưng không biết những cô gái mặc dù nhíu mày tỏ vẻ khó chịu vì bị quấy nhiễu, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý vì người khác nghị luận.
- Có hai đứa năm thứ hai, còn kia là Tiền Phong năm thứ ba, tên đó đáng ghét lắm, toàn lấy thân phận học trưởng hội sinh viên đón sinh viên mới, lừa gạt tình cảm sinh viên mới vào trường. Năm ngoái làm một nữ sinh mang thai, được thân thích vận động cho nên chỉ bị trường cảnh cáo, tai tiếng thối hoắc bay từ khu bắc sang khu nam rồi.
Đồng Đồng nhận ra mấy người trong số đó nên thì thầm nói: