Diệp Huy Thường dẫn Tô Xán đi tới, nói với người trung niên mặt hiền lành trên bốn mươi tuổi:
- Chú Lưu, giới thiệu cho chú một người, đây là Tô Xán, một trong số người sáng lập Facebook, là bạn thân thiết của Vương Uy Uy.
- A, là cậu sao, Tô Xán, cậu là Hoa Kiều hay người Trung Quốc?
Lưu Chấn Sinh đứng dậy nhiệt tình bắt tay, mùa xuân vừa rồi facebook tìm đầu tư khiến toàn bộ giới đầu tư nam bắc California sục sôi, mọi con mắt đổ về một hướng, tên tuổi facebook nhờ đó mà được quảng cáo miễn phí, tin rằng nhiều người ở đây nghe tới cái tên facebook phải dựng tai lên nghe.
- Tôi sinh ra và lớn lên ở Tây Xuyên, cha mẹ còn chưa một lần tới nước ngoài.
Tô Xán đưa tay ra bắt tay hắn ông ta:
Người đeo kính bên cạnh thấy Lưu Chấn Sinh đã đem toàn bộ sự chú ý đặt lên người Tô Xán thì có vẻ không bằng lòng, nhưng cũng thức thời rời đi.
- Tôi có quấy rầy mọi người không?
Tô Xán nhìn theo nam tử đó:
- Không có gì, một sinh viên xuất thân khoa âm nhạc ĐH Thanh Hoa, có lập công ty âm nhạc, đang thiếu tiền, tìm kiếm đầu tư, thật đúng là, không tìm hiểu xem tôi đầu tư cái gì đã tìm tới, còn phải cám ơn cậu khiến tôi thoát được cậu ta, mấy người đó thật là phiền.
Âm nhạc? Nghe tới đó ký ức Tô Xán trở nên sống động, nhớ rồi là ông bầu trong mấy cuộc thi ca hát, người đẹp, xảy ra rất nhiều scandal tai tiếng với diễn viễn người mẫu, chường mặt lên báo suốt, có điều lúc này chắc chưa đạt đến tầm đó, nên không có nhiều vây quanh lắm, hóa ra chỉ có thế, Tô Xán hơi thất vọng, cả Chương Tử Di cũng từng có tai tiếng với ông ta, Tô Xán còn từng hâm mộ không thôi, nhưng nếu y có ý đó đã đầu tư trực tiếp vào Chương Tử Di cho rồi, đi đường vòng gì cho mất công.
Diệp Huy Thường có người quen gọi, thế là bỏ lại hai nam nhân nói chuyện với nhau, Tô Xán không nói chuyện nhiều với Lưu Chấn Sinh bao lâu thì có người tới, Tô Xán cũng kiếm cớ rời đi.
Không nghĩ nam sinh đeo kính kia từ đâu đi tới vỗ vai Tô Xán, đưa ra một tấm danh thiếp:
- Xin chào, tôi là Triệu Hạo, cậu là người sáng lập mạng gì đó đúng không, trẻ quá đi.
Vừa rồi hắn thấy Lưu Chấn Sinh cũng nhiệt tình với chàng trai này như thế, chắc chắn là nhân vật không tầm thường rồi, chỉ cần thế là đủ, hiện công ty đang sinh tử tồn vong, ai cũng có thể là cọng cỏ cứu mạng của hắn.
Tô Xán cũng không phật ý, người này lúc nãy tìm Lưu Chấn Sinh, giờ lại bắt chuyện với mình, đại khái đang ở giai đoạn nằm dưới đáy sự nghiệp, Tô Xán có chút đồng bệnh tương lân, đó là di chứng lịch sử, nên nhận lấy danh thiếp:
- Tô Xán, nghe nói anh tốt nghiệp ĐH Thanh Hoa?
- Nhiều năm năm rồi, a, nói vậy cậu cũng là học đệ trong trường hả?
Triệu Hạo mắt sáng hẳn lên:
- Không, tôi học ĐH Thượng Hải.
- À...
Triệu Hạo hơi lúng túng có lẽ không biết mở đầu thế nào:
- Ra là thế.
Tô Xán nghĩ tới hắn là người ĐH Thanh Hoa, lòng máy động, chủ động lên tiếng:
- Vừa rồi quấy nhiễu anh và giám đốc Lưu nói chuyện.
Hai bên ngồi xuống ghế sô pha, khung gỗ kiểu cổ, nhưng đệm rất thoải mái, Triệu Hạo bảy phần cay đắng, ba phần hi vọng nói:
- Không hề gì, hiện tôi có một công ty âm nhạc, người nổi tiếng trong giới âm nhạc tôi đều biết, toàn là anh em cùng nhau đi chơi quán bar cả, lần trước tôi đầu tư album âm nhạc, biết album Sói Già không? Là nó đấy, phát hành xong bán tốt lắm, nhưng mà ngày một đi xuống, bây giờ tài chính khó khăn, đúng lúc tôi có linh cảm, là cái này, tôi muốn làm nhạc số, với xu thế phát triển bây giờ, thế nào nó cũng là thứ được lưu hành.
Nói rồi lấy ra một bản tài liệu chuẩn bị sẵn đưa cho Tô Xán:
- Tôi dám chắc lần này sẽ thành công, nhưng mà không có đầu tư thì vô ích thôi....
Tô Xán lật qua tài liệu hắn chuẩn bị, phải nói là rất tốt, chưa kể ý tưởng nhạc số sau này khi thiết bị di động thịnh hành, là ngành kiếm khá, chủ yếu là vấn đề đoàn đội thế nào, Tô Xán nghĩ mình chỉ cần định hướng một chút, vụ này khả năng thành công rất cao.
Nghe Triệu Hạo trình bày ý tưởng của mình thì hai mắt sáng lên, hoa chân múa tay rất phấn khích, khác hẳn vẻ u ám trước đó, Tô Xán cũng bị thuyết phục:
- Năm 1998 người sáng lập Sun nói với hai chàng trai trẻ, tôi không hiểu các cậu nói gì, nhưng tôi cho các cậu 200.000 USD trước, nửa năm sau cho tôi biết các cậu làm gì. Tôi cũng muốn học ông ấy, tôi sẽ đầu tư cho anh 5 triệu anh thấy sao? Tôi nghĩ câu này của tôi còn kinh điển hơn.
Triệu Hạo há hốc mồm, đang ngây người thì có bốn thanh niên đi tới, một trong đó vỗ vai:
- Lão Triệu, tình hình thế nào rồi, có gì khả quan hơn không?
- Đây là Tô Xán, mọi người đừng thấy cậu ấy trẻ mà nhầm, cậu ấy là người sáng lập ra mạng xã hội book rất, rất là hot đấy.
Triệu Hạo cực kỳ kích động, giới thiệu bốn người bạn vừa đi tới, thực ra hắn vẫn chưa biết cái mạng xã hội kia là cái gì, chỉ lo công ty mình có còn nhìn thấy ngày mai không.
Mấy người này đều là bạn của Triệu Hạo, cùng tốt nghiệp Thanh Hoa, trẻ nhất 29 tuổi, nhiều tuổi nhất là 35 tuổi, đây có thể nói ở độ tuổi đỉnh cao tinh lực, cũng như thấu hiểu xã hội.
Triệu Hạo kiến thức hạn hẹp, nhưng người khác thì không, một trong số đó gạt hắn ra, kích động đi tới nhìn Tô Xán một lượt:
- Là facebook sao?
Tô Xán gật đầu xác nhận:
- Đúng là facebook.
Một người tên Tôn Chí Nghĩa nhìn Tô Xán như nhìn thú lạ:
- Cậu chính là người Hoa trong tin đồn à? Là một trong số người anh em của Mark?
- Anh em của … Mark?
Tin rằng không mấy ai thoải mái khi nghe cách gọi này, Tô Xán cười méo miệng:
- Tôi là Tô Xán.
- Tôi cũng làm một trang web tên là Trung Hoa Bác Võng, rất muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu.
Tôn Chí Nghĩa xoa tay:
- Trung Hoa Bác Võng?
Tô Xán chấn kinh, đây là trang web cho các blogger nổi tiếng, tất nhiên không thể so với loại quái vật như Cina, nhưng rất có tiếng, Tô Xán trước kia mò vào đó đọc tin đồn, không nói đâu xa, bi kịch của Đường Vũ do một blogger trong cái trang web này đăng tin chi tiết.
- A, cậu cũng nghe tới rồi? Hiện giờ trang web của tôi mới thử nghiệm tính năng hạn chế …
Người khác xác nhận thân phận Tô Xán rồi tranh nhau lên giới thiệu, một người nữa là Dương Kỳ Đông, sáng lập ra "Quang Tấn thông tin", cái tên hoàn toàn xa lạ với Tô Xán, nhưng tiếp đó nghiệp vụ của nó làm Tô Xán bất ngờ, công ty này đăng ký địa điểm ở thung lũng Silicon, mới đầu được đầu tư 200.000 USD, chủ yếu tập trung kỹ thuật xử lý tin hiệu, khai thác băng thông rộng. Đây là cái bánh lớn trong tương lai.
- Điện thoại di động dùng nền tảng java đã là một xu thế, tôi và đoàn đội của mình chuẩn bị phát triển game trên hệ thống java...
Triệu Hạo thấy mấy người bạn nói hết phần của mình, lúc đầu còn lịch sự, về sau thấy Tô Xán tìm hiểu sâu hơn với mấy người kia, nóng ruột xen vào:
- Tô Xán, cậu đừng quên lời nói với tôi nhé.
- Anh yên tâm, hôm nay tôi tới đây với tư cách là một nhà đầu tư, tất nhiên tôi không quên lời hứa của mình, đồng thời tôi cũng hứng thú với hạng mục của các anh, chúng ta có thể hợp tác là tốt nhất.
Thân phận đồng sáng lập Facebook của Tô Xán đem tới cho y vô vàn nhiều điều tiện lợi, đám bạn của Triệu Hạo uốn hết ba tấc lưỡi tìm mọi cách Tô Xán mở túi tiền của mình.
Thanh Hoa, quả nhiên là Thanh Hoa, những công ty sáng nghiệp này, dù hiện giờ nhược tiểu, không được người ta coi trọng, nhưng đều là xu thế trong tương lai.
Tô Xán ứng phó từng người một, trong mắt y thì những người trước mắt không có tên, không có hình dáng, mà họ biến thành những cái bánh lớn bánh nhỏ.
Cái hội nghị này, xem ra đào trúng kho báu rồi.