Chuyến đi về này Lý Bằng Vũ lái xe, hành trình dài bốn tiếng bình an vô sự. Về tới Dung Thành, Đường Vũ từ chối lời mời nhiệt thành của Tô Xán tới nhà y ở, trở về nhà mình trước, Vương Bạc xuống địa phương khảo sát nghiên cứu, Lâm Lạc Nhiên mang hành lý tới biệt thự của Vương Bạc ở Hoa viên Dung Thành.
Còn Tô Xán vừa mới về tới nhà còn chỉ kịp thay quần áo, ném hành lý xuống, sau đó theo địa điểm chị cả Tằng Na nói trước đó, đi tham dự tiệc nhà.
Trước khi Tô Xán tới đã được Tằng Viên tiết lộ trước tiết mục chính của ngày hôm nay là trình diện bạn trai của Tằng Na, trò vui này Tô Xán tất nhiên không bỏ lỡ, y về Dung Thành ngày hôm nay cũng là có tính toán từ trước.
Tô Xán biết chuyện này qua lời kể của Vương Thanh, bạn trai của Tằng Na hiện giờ không phải là ai khác, chính là Đặng Tùng Kỳ, Tô Xán từng nhờ hắn viết nên bản sơ khởi của Facebook, sau đó Mark sửa thành bản chính thức dùng ở Mỹ.
Quá trình hai người này tới với nhau khá là gập ghềnh, Đặng Tùng Kỳ mới đầu theo đuổi Tằng Na, Tằng Na chỉ có một chút ấn tượng mà thôi. Khi Đặng Tùng Kỳ còn chưa kịp để lại ấn tượng gì sâu đậm, Tằng Na vì quan hệ thân thiết với Vương Thanh, nên gặp gỡ tiếp xúc với tầng cấp cao hơn hẳn sinh viên bình thường, tầm nhìn cao hơn, yêu cầu cao hơn, Đặng Tùng Kỳ gần như phai nhạt thành người bạn hết sức bình thường.
Về sau qua một buổi gặp mặt thương nghiệp, Tằng Na được Vương Thanh giới thiệu cho một học trưởng trong trường Đh Dung Thành, người này học nghiên cứu sinh, vừa điều hành công ty, tấn công Tằng Na rất dữ dội, Tằng Na siêu lòng, cuối cùng không rõ thế nào, người đó tố nghiệp nghiên cứu sinh lại chuẩn bị kết hôn với cô gái khác.
Tằng Na sa sút tinh thần một thời gian, ngay cả chuyện mở bệnh viện cũng không thiết tha gì nữa. Thời gian đó Đặng Tùng Kỳ nhờ vào sự bền bỉ của mình, lấy được tình cảm của Tằng Na.
Chuyện này Tằng Toàn Minh cực kỳ khó chịu, vì thời Tằng Na học cao trung đã viết thư mập mờ bày tỏ với Tằng Na rồi, không may bị ông biết được, từ khi đó hắn đã lọt vào danh sách đen. Khi hai người lên đại học từng đề phòng hai người, còn giận dỗi con gái.
Bạn trai trước của Tằng Na là Trương Cảnh, lúc đó Tằng Toàn Minh không cản trở, Trương Cảnh không tệ, trông đẹp trai sáng láng, lại có sự nghiệp, trong phạm vi có thể chấp nhận, chỉ thi thoảng nhắc nhở con gái đang học đại học, lấy học hành làm đầu.
Không ngờ kết quả lại là như thế.
Tô Xán tới nhà cậu cả thì thấy Tằng Na đang đứng ở cửa thấp thỏm chờ đợi, thấy mình chỉ nói một câu:
- Mọi người đang ở bên trong đấy.
Hoàn toàn không giống trước kia, cứ gặp Tô Xán là nói xa nói gần tới chuyện mở bệnh viện.
- Để em đợi cùng chị.
Chuyện này Tô Xán có thể nói là dạn dày kinh nghiệm lắm rồi, đối diện với Mục Tuyền một lần, bằng mười lần kinh nghiệm, cũng muốn xem tận mắt chị mình và Đặng Tùng Kỳ tới giai đoạn nào.
Tằng Na cũng không có tâm trạng để ý chuyện khác, thi thoảng nhón chân nhìn ra xa. Một lùng sau Đặng Tùng Kỳ từ trên một chiếc taxi đi xuống, tay sách nách mang một đống đồ quà cáp, toát mồ hôi nói:
- Xin lỗi, anh tới có muộn không, vừa rồi bị tắc đường.
Tằng Kha đi tới chỉnh lại quần áo cho hắn, không hài lòng nói:
- Sao trông giống như đi tiếp thị vậy?
Tô Xán dửng dưng đứng ngoài nhìn, trong lòng sớm cười rách cả miệng, trước kia mỗi lần mình giáp mặt Mục Tuyền cũng thế này đây, giờ nhìn người khác đau khổ đúng là một khoái cảm.
Thực ra giờ này Tô Xán đáng lẽ cũng phải tới nhà Đường Vũ cơ, nhưng có cái cớ này y chuồn mất biệt. Nói thật tuy chuyện Đường Vũ gặp tai nạn không phải lỗi của y, nhưng mà Tô Xán vẫn sợ gặp mặt Mục Tuyền.
Đại khái đoán ra được tình cảnh của hai người này, cậu cả y chẳng phải là chê nghèo thích giàu, nhưng kén rể tất nhiên không vừa lòng gia cảnh, thân phận của Đặng Tùng Kỳ, hắn còn lịch trình phấn đấu xa lắm.
Đặng Tùng Kỳ thấy Tô Xán đứng dựa lưng vào cột nhà, hơi lúng túng không biết nên chào hỏi ra sao, trước kia hai người có thời gian khá thân thiết, Tô Xán lại chỉ là học sinh cao trung, hắn có thể lên mặt đàn anh, nhưng giờ cho hắn mười lá gan cũng không dám:
- Tô thiếu gia, lâu rồi không gặp, không phải bây giờ cậu rất bận rộn sao?
Hắn học chuyên ngành thương mại điện tử, nếu không biết Tô Xán là ai nữa thì coi như thứ học được cũng vô ích.
Tô Xán mỉm cười, không chút khách sáo nói:
- Anh muốn dùng cách này để hóa giải khẩn trương trong lòng hả, bỏ đi, hôm nay tôi đứng về phía cậu tôi, đánh giá anh giá tương lai có hợp tiêu chuẩn không?
Đặng Tùng Kỳ khó khăn lắm mới lấy được dũng khí liền xìu xuống, Tằng Na trừng mắt tàn bạo với Tô Xán. Tô Xán bây giờ coi như hiểu tí xíu cảm giác người làm cha mẹ rồi, mặc dù y khá có thiện cảm với Đặng Tùng Kỳ, nhưng bảo người này khả năng trở thành anh rể mình, là chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của chị mình, y bất giác dùng ánh mắt khắt khe hơn đánh giá.
Chuyện giúp chị mình mở bệnh viện hoàn toàn không thành vấn đề với Tô Xán, y không nói tới chuyện này nữa là để nguội nhiệt tình của Tằng Na thôi, không muốn chị mình chỉ vì hứng thú nhất thời mà làm hỏng việc. Lấy con mắt nhà đầu tư, Tằng Na còn chưa đủ điều kiện, y sẽ không vô trách nhiệm chỉ ném tiền cho chị mình rồi bỏ đó, tới lúc, Tô Xán ắt tìm Tằng Na bàn chuyện nghiêm túc. Điều này Tô Xán đã bàn bạc với Vương Thanh rồi, có Vương Thanh kèm cặp chuyện thương nghiệp, vấn đề này không lo. Cho dù Tằng Na không có thiên phú kinh doanh, Tô Xán có thể thuê người quản lý bệnh viện, để chị mình phụ trách chuyên môn.
Tóm lại tương lai Tằng Na rất rộng mở bình thản, Tô Xán muốn anh rể mình phải xứng đáng, đương nhiên y không lấy tiêu chuẩn tiền bạc ra đánh giá, chị y không cần lo tới chuyện tiền bạc nữa.
Vào tới nhà Đặng Tùng Kỳ càng thêm rúm ró tội nghiệp, đưa quà thôi mà hai tay run lẩy bẩy, mãi mới nói trọn một câu ngắn. Tằng Toàn Minh lời hắn đi, có cái cớ Tô Xán từ Tết đến giờ mới tới chơi, cứ hỏi Tô Xán hết chuyện này tới chuyện khác, cuộc sống ở Hoàng Thành.
Trò chuyện một lúc mọi người đi ra quán lẩu ăn, trên bàn, Tằng Viên nói hơi lớn với Tô Xán:
- Anh Tùng Kỳ tốt lắm, trước kia em tới Đh Công nghệ tìm anh ấy, còn đưa em và bạn bè đi ăn cơm. Anh Tô Xán, anh cứ bận suốt, muốn cùng anh đi chơi một lần cũng không được.
Ôi bà chị đáng thương của mình, còn dùng cả chiêu thô thiển này nữa, Tô Xán đoán được kết cục bi thảm rồi.
- Mày xem cái thành tích của mày, không nghĩ tới chuyện học tập còn suốt ngày đi kiếm chỗ chơi? Tới tháng 7 này là sơ khảo rồi, những trường trọng điểm như Nhị Thập Thất Trung, Dục Đức thì mày không hi vọng gì rồi, ít ra phải phấn đấu vào trường nào kha khá chứ.
Quả nhiên Tằng Triệu Đinh nói tới chuyện này là tức giận:
- Cha mày đây muối mặt phải đi gặp hiệu trưởng Phụ Đại nói khó, mời người ta ăn cơm, người ta vẫn nói thành tích thi cử của mày phải tương đối một chút người ta mới nhận, mày lại thiếu tới 200 điểm...dù cô mày ra mặt cũng chẳng giúp nổi. Thế mà mày còn nghĩ tới chuyện tới chỗ anh mày chơi bời...
Đặng Tùng Kỳ mặt nóng rát, Tằng Na im thin thít không dám nói gì cả.
Tằng Viên mặt dày, nói:
- Con chỉ cần tốt nghiệp trường làng nhàng là được, anh Tô Xán có công ty lớn như thế, còn sợ không có chỗ nào cho con sao?
- Ừ, công ty nào chẳng cần lao công quét dọn đúng không, mày tới đó bêu mặt anh mày à.
Có Tằng Viên lãnh hỏa lực, nên Đặng Tùng Kỳ đỡ căng thẳng hơn nhiều.
Doãn Thục Anh đứng về phía con gái, đối xử với Đặng Tùng Kỳ rất nhiệt tình, luôn miệng Tiểu Đặng, Tiểu Đặng. Cậu cả Tằng Toàn Minh không nghiêm mặt, chỉ đơn giản là lờ hắn đi mà thôi.
- Tiểu Đặng, cha mẹ cháu có khỏe không?
Đằng Tùng Kỳ thành thực nói:
- Mẹ cháu nghỉ hưu, ở nhà chăm sóc cha cháu.
Cha Đằng Tùng Kỳ trước kia đi lính bị thương, nghỉ hưu mất sức sớm, gia cảnh còn dưới mức bình thường.
Doãn Thục Anh lại nói:
- Nghe Na Na nói, cháu hơn nó một khóa, đã tốt nghiệp, tìm được việc rồi, làm ở khu công nghệ cao phía tây?
- Dạ, cháu làm ở công ty khoa kỹ Đồng Hưng, phụ trách lập kế hoạch.
Hiện giờ vấn đề tìm việc làm ở Dung Thành hết sức nghiêm ngặt, nên Đằng Tùng Kỳ có được công việc rõ ràng là tốt, Doãn Thục Anh đang cố giúp bọn họ.
Không ngờ Tằng Toàn Minh im lặng nãy giờ ném ra một câu:
- Mấy cái công ty ở khu công nghệ cao đó toàn mấy trăm tối đa vài triệu, chẳng biết mấy công ty sống sót nổi, tập trung toàn một đám ảo tưởng với nhau.
Không khí tức thì lạnh cứng.
Tô Xán gật đầu, cái này phải công nhận cậu cả nói có phần đúng, bây giờ mở công ty dễ như không, lại đang có phong trào sáng nghiệp với khoa kỹ, nhiều nơi mù quáng, chỉ vì thành tích tốt khuyến khích sáng nghiệp lung tung, kết quả số công ty sống sót rất ít.
Doãn Thục Anh bất mãn nói:
- Trên đời này có cái gì là mãi mãi, thời gian còn dài, ai nói trước được cái gì, nhìn cơ quan của ông đi, bao nhiêu người trước kia hô phong hoán vũ, giờ thì song quy, mất chức, họa cho cả con cái. Ai nói trước được cuộc đời mình sẽ thế nào? Bao nhiêu quốc xĩ trước kia làm ăn phơi phới ra đó, mọi người đều nghĩ mình ôm cái bát sắt rồi, giờ thế nào, bán đồng nát cũng chẳng ai thèm mua.
Tô Xán lại gật đầu, cái này y cũng rất tán đồng, tài phú, danh dự, địa vị, chẳng có cái gì là mãi mãi, cái Tô Xán đánh giá cao là sự phấn đấu, điều này Đặng Tùng Kỳ cần thời gian chứng tỏ cho nên y kệ chị mình nháy mắt lia lịa, cứ ngồi chuyên tâm ăn uống. Ở Hoàng Thành y làm chuyện tư vấn hôn nhân mệt rồi, làm người tốt mệt rồi, hôm nay làm người xấu một phen.
Tằng Toàn Minh không nói nữa, chỉ hừ một tiếng, ai cũng biết đây là biểu hiện của ông khi đuối lý, Doãn Thục Anh đang định thừa thế tiến tới thì vẻ mặt đột nhiên trở nêm xám xịt.
Thì ra ở đầu bên kia đại sảnh có một nhóm nam nữ ồn ào đi vào, Tằng Na thấy mặt mẹ mình đột nhiên khác thường thì quay lại nhìn, tức thì người khẽ run lên.
Tô Xán ước chừng đoán ra được một chút, khẽ huých vai Tằng Viên hỏi nhỏ:
- Ai thế?
Tằng Viên chỉ một đôi nam nữ tình tứ khoác tay nhau, nam tử lúc đó đang nói chuyện với giám đốc nhà hàng, đáp:
- Trương Cảnh.