Tô Xán sáng sớm hôm sau nói muốn ra ngoài không về ăn trưa, Lâm Lạc Nhiên còn cho rằng hiện giờ không khí Hoàng Thành ngột ngạt áp ức, làm người ta không thở nổi, nên ra ngoại ô cho thoáng khí nên đòi đi theo, Đường Vũ khỏi nói cũng biết là cũng đi cùng, nhưng Lý Bằng Vũ lại lái xe thẳng một tới khu công nghiệp.
Đó là nhà máy nhỏ, ở cửa có bốn năm trung niên nam tử mặc véc tây đợi sẵn, người đứng đầu tuổi thực trên 40, nhưng mặt mày tang thương, trong cứ như gần sáu chục, nhiệt tình mời bọn họ vào nhà máy.
Đó là Lý Cẩm Thịnh, giám đốc nhà máy Cẩm Thịnh, kích động nói:
- Tô công tử chuyên môn tới đây, là sự ủng hộ lớn với Cẩm Thịnh chúng tôi.
- Nhà máy chúng tôi là cơ sở sản xuất ván gỗ ở Hoàng Thành, đồ phế thải nông lâm mỗi tấn giá trên 200 đồng, ví như vụn gỗ, mùn cưa. Cha tôi là vua than Chiết Nam, sau khi tới Tứ Xuyên bắt đầu nghề này, tôi từ năm mười sáu tuổi đã theo cha tôi chạy khắp rừng núi trong nước, bằng vào kỹ thuật tổ truyền chặt gỗ đốt than. Khi đó tôi ở Hạ Hải mở xưởng cưa, đâu từ chục triệu, đại khái là năm 96, mọi người gọi tôi là người giàu nhất Hạ Hải, nhưng sau trận lũ năm 98, quốc gia ngăn núi trồng rừng, xưởng của tôi chưa hồi vốn đã bị chính sách đánh gục trong một đêm, không gượng dậy nổi, phải chạy tới Hoàng Thành này, lúc đó mới có chỗ đặt chân, lập lại nghiệp cũ...
Càng nói ông ta càng không kìm nổi xúc động, chua xót, nói tới vấn đề nghiệp chế than, trấn tĩnh lại:
- Rút kinh nghiệm đau thương, máy làm than của chúng tôi tận dụng vật liệu phế thải nông lâm làm nguyên liệu, cả quá trình không gây ra ô nhiễm. Công nghệ tái sản xuất vật liệu phế thải này còn có ưu điểm có thể lấy nhiệt thoát ra khi nung than làm phát điện, ngoài ra còn có sản phẩm phụ như nhựa cất gỗ, vẫn sản sinh được hiệu năng kinh tế.
Tô Xán gật đầu:
- Cụ thể hơn nhân viên khảo sát sẽ mau chóng tới nhà máy của các vị, nếu như phương án không vấn đề, tôi sẽ đầu tư tiền kỳ 5 triệu, dự kiến trong vòng 2 năm sẽ đầu tư 15 triệu vào Cẩm Thịnh. Phía chính sách tôi cũng giúp ông tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, đưa cơ chế than hóa của các vị thành tiêu chuẩn mới trong nghề này ở Hoàng Thành. Lão Lý, hi vọng ông tiếp tục phấn đấu, không chỉ thành người giàu nhất Hoàng Thành, còn thành vua than của tỉnh.
Lý Cẩm cảm động rơi nước mắt, Tô Xán coi như nửa đồng hương của ông ta, mấy năm nay sau khi sự nghiệp thất bại, tài sản tích góp tiêu gần hết, công nghệ mới này tuy ưu việt, ông ta không đủ vốn mở rộng để tạo thành quy mô, tạo ra ưu thế về giá, cuối cùng giờ đã thấy ánh sáng dưới đường hầm:
- Tôi cũng chẳng để ý tới người giàu nhất hay vua than gì đó, chỉ mong cái nghề gia truyền bao đời này không bị hủy trong tay tôi thôi.
Rời khỏi nhà máy, lòng mọi người cảm xúc ngổn ngang, nhất là hai cô gái bị câu chuyện của Lý Cẩm Thịnh làm cảm nhiễm, cuộc đời lên voi xuống chó nhưng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, nam nhân như thế mới đáng tôn trọng.
Lâm Lạc Nhiên còn giận dỗi nói:
- Mấy ngày qua ở lỳ trong nhà, còn tưởng lương tâm cậu thức tỉnh, đưa chúng tôi đi ngắm non xanh nước biếc, ăn chút đặc sản, kết quả tới đây, làm người ta thương cảm.. Tô Xán tội cậu không thể tha thứ.
Trên đường về đi qua nhà máy than hóa Thanh Sơn, lúc này chính quyền huyện Hoài Lâm tổ chức cuộc họp toàn thể nhân dân huyện, công bố kế hoạch đầu tư mở rộng sản xuất của Cẩm Thịnh, sẽ tiếp nhận phần lớn công nhân nghỉ việc ở Thanh Sơn, chủ tịch công đoàn trên hội nghị đại biểu người lao động tổ chức công khai ngoài khu đất trống trước nhà máy Thanh Sơn, nói:
- Hoàng Thành chúng ta xưa nay là thành phố lớn sản xuất than, không khí ô nhiễm, đâu đâu cũng thấy ống khói đốt than chọc thẳng lên trời, nhưng đại đa số xây dựng bừa bãi, hao tốn năng lượng, gây ô nhiễm lớn, quá trình sản xuất sinh ra nhiều chất độc hại ảnh hưởng nhiêm trọng tới sức khỏe con người. Mấy thôn xung quanh đây thanh niên đều bị viêm mũi, viêm phổi đều do đốt than mà ra, có ai không biết, người già không ở nổi trong thôn nữa, đi xa mà sống, đây là hậu quả lịch sử, chúng ta chấp nhận đã đành, nhưng còn con cháu chúng ta, những đứa trẻ sinh ra đã mắc bệnh hô hấp nghiêm trọng thì tương lai ở đâu, chúng ta làm việc không phải vì thế hệ sau này sao, chuyện chúng ta đang làm lại là ăn mất phúc của con cháu. Bây giờ cơ hội mới đang mở ra trước mắt...
Khiếm khuyết trong quy hoạch Hoàng Thành đã bị chỉ trích từ lâu, muốn triệt để tiêu trừ ẩn họa ô nhiễm này, thì ra tay từ cơ chế đốt than kiểu cũ này là tốt nhất, Tô Xán cùng Trương Thân, Diêu Tường đi chơi quanh thành phố đã chú ý tới Cẩm Thịnh rồi.
Gần đây quốc gia ngày càng nghiêm ngặt trong chính sách bảo vệ rừng, tiếp tục thế này, rất nhiều nhà máy than gỗ của Hoàng Thành sẽ phải ngừng sản xuất, hoặc là chuyển hướng sả xuất, thị trường than gốc trong tỉnh xa hơn là trong nước sẽ hình thành cục diện cung không đủ cầu. Hiện giờ nhu cầu than gỗ của ngành hóa công nghiệp là là 6 triệu tấn, nghành thực phẩm, ăn uống cần 6 triệu tấn. Xuất khẩu than gỗ sang Nhật Hàn là 6 triệu tấn. Thị trường này riêng xuất khẩu thôi đã tới vài tỷ, tất nhiên không thể dẹp bỏ, nếu không sẽ tạo ra chấn động xã hội, duy nhất chỉ còn cách chuyển hình. Kỹ thuật sản xuất than sạch tiên tiến của Cẩm Thịnh mở rộng, nói không chừng Hoàng Thành còn thành cơ sở sản xuất than lớn nhất trong nước chưa biết chừng.
Nếu Tô Lý Thành hoàn thành được việc chuyển biến này, nó sẽ là hào quang sáng chói nhất trong sự nghiệp không thể xóa bỏ.
Với Tô Xán mà nói đây là chuyện cuối cùng y có thể làm cho thành phố này trước khi sắp rời đi.
- Muốn thay đổi hiện trạng của Hoàng Thành thì phải giải quyết từ tận gốc, đó là luyện than. Sau khi điều tra kỹ càng, chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành công tác thu mua và sát nhập tương quan.
Lý Bằng Vũ vừa lái xe vừa giải thích cho hai cô gái, chủ yếu là Đường Vũ, với Lâm Lạc Nhiên không cần đi sâu vào chi tiết như vậy:
- Bộ phận hải ngoại của Đại Ba La đã tiến hành đăng ký công ty hữu hạn thực nghiệp Phượng Hoàng ở quần đảo Cayman.
Tô Xán nhìn hàng cây lùi lại vèo vèo bên đường, nói thêm:
- Hoàng Thành có tài nguyên than phong phú, có điều xưa nay chưa tận dụng hữu hiệu, mới đầu có thể nói là do nguyên nhân lịch sử, đây là khu thí điểm của tỉnh, chính sách thay đổi xoành xoạch, không thể tập trung nguồn lực. Về sau lại do thể chế khô cứng, vấn đề chất chồng không ai dám đụng vào. Ngay từ đầu tới Hoàng Thành, anh đã nghĩ, cái gì thay đổi có thể khiến người Hoàng Thành thấy hiệu quả rõ rệt nhất, có ý nghĩa nhất.
- Xem trên báo đưa tin, trong cuộc đánh giá con đường đẹp nhất tỉnh, Hoàng Thành ngay cả giải an ủi cũng không có, làm người dân phẫn nộ, chỉ trích đó là do ô nhiễm thành phố, hi sinh môi trường. Lúc này câu trả lời đã rõ rành rành.
- Anh định di chuyển bao nhiêu xí nghiệp than ở Hoàng Thành, còn phải nâng cấp dây chuyện mới, bao nhiêu tiền cho đủ.
Đường Vũ đi thẳng vào vấn đề mấu chốt.
- Anh chỉ can thiếp vào những xí nghiệp than gây ảnh hưởng xấu lớn nhất, trong kế hoạch thu mua tiền kỳ của Thực nghiệp Phượng Hoàng, ước chừng bỏ ra 15 triệu trong vòng hai năm mua nhà máy và mỏ. Còn về nâng cấp dây chuyền, đại khái là từ 3 - 10 triệu cho một dây chuyền hoàn chỉnh.
- Cậu có nhiều tiền như vậy sao?
Lâm Lạc Nhiên nghe Tô Xán nói mà có hơi váng đầu, không phải vì số tiền quá lớn, mà số tiền đó lại do Tô Xán bỏ ra.
- Facebook hiện giờ cần rất nhiều tiền.
Đường Vũ cũng nhíu mày, Facebook là sản nghiệp của Tô Xán, nói cách khác cũng là sản nghiệp của cô, Đường Vũ bây giờ đã bắt đầu suy nghĩ ở góc độ "bà Tô", từng bước tìm hiểu Facebook, nhắc nhở Tô Xán.
Tô Xán ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại nở nụ cười không cần lo lắng, rõ ràng cong đít đi vay còn làm ra vẻ nói:
- Khi không có tiền là một vấn đề, nhưng khi có tiền, nó cũng là vấn đề.
Câu trả lời vênh váo đáng ghét đó làm Lâm Lạc Nhiên chỉ muốn bóp cổ y.