Điền Điền hơi ngẩn người, dù Tô Xán nói nhẹ nhàng, nhưng cô hiểu mình nói gì cũng không thể thay đổi được nữa:
- Anh ấy là người quá coi trọng thể diện, nhiều thứ không nói ra ngoài được …
Nói được một nửa Điền Điền lắc đầu:
- Thôi, dù sao tôi cũng tuyên bố, đây là chuyện riêng của cậu và anh ấy, không liên quan tới tôi.
Tô Xán ngạc nhiên:
- Chẳng phải hai người...
- Trước sau gì cũng kết hôn?
Khuôn mặt Điền Điền không có biến hóa nhiều, ngồi xuống chiếc ghế đu, chân đưa ra đẩy khẽ:
- Nhưng không có nghĩa mọi thứ của tôi là của anh ấy đúng không? Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi, tôi có tư tưởng và lập trường riêng của mình. Mẹ tôi rất thích anh ấy, nhưng cha tôi lại thấy anh ấy lỗ mãng không đủ vững vàng. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi liền chấp nhận Hứa Đông theo đuổi, dù sao chúng tôi quen nhau từ nhỏ, biết rõ về nhau. Nếu không đồng ý anh ấy, chẳng biết khi đó mẹ tôi còn giới thiệu cho tôi những người đáng ghét nào nữa...
Điền Điền ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt mông lung:
- Đôi khi tôi nghĩ, cuộc đời mình có lẽ rồi sẽ thế, cơm no áo ấm, kết hôn với một người mình hiểu rõ, chăm chồng dạy con, thế mà thôi...
- Thế rất tốt, tôi cũng mong như thế, được kết hôn với cô gái mình yêu thương, rồi có đứa con, như vậy vả vả làm việc sẽ có ý nghĩa hơn.
Điền Điền cười hơi chua chát:
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, mình đã có điều kiện gia đình rất tốt, có bạn trai bao người hâm mộ, nếu không biết thỏa mãn sẽ bị sét đánh, tôi phải mang khuôn mặt thỏa mãn mỉm cười tiếp nhận tất cả. Rồi đến ngày kết hôn, có xe sang mở đường, có đám đông vây quanh, tôi phải nở nụ cười hạnh phúc trong đám đông đó, cậu cũng cho rằng như vậy?
- Tôi không dám phán định, tôi chỉ biết tình yêu là thứ xa xỉ, cần có điều kiện vật chất là cơ sở đã, có bánh mì có sữa thì người ta mới nghĩ tới tình yêu được. Có người cả đời theo đuổi thứ này cuối cùng lại khuất phục bởi một chiếc xe đắt tiền. Đừng nghĩ nhiều, những người có cuộc sống vật chất đầy đủ, chẳng bao giờ lo lắng ngày mai như chúng ta, không có tư cách than vãn quá nhiều, tôi nghĩ, tình cảm là thứ chúng ta có thể cùng nhau vun đắp, là nỗ lực cả hai bên..
Tô Xán nghĩ có lẽ đây là chứng rối loạn tiền hôn nhân mà người ta hay nói sao, đoán chừng Điền Điền cũng thế, càng đến gần hôn lễ đã được định trước, liền sinh ra nhiều băn khoăn và sợ hãi. Ân oán của mình với Hứa Đông là chuyện nhỏ, không phải vì thế mà Tô Xán phá đám chuyện của bọn họ, nhìn có vẻ Hứa gia đối xử với Điền Điền rất tốt, gả cho Hứa Đông sẽ có cuộc sống sung túc, nếu vì lời nói không thỏa đáng của mình, làm tân nương trong lúc tâm trạng mẫn cảm này chạy mất, Hứa Đông đấm ngực dập chân hay hộc máu tại chỗ thì Tô Xán cũng chẳng quan tâm, khiến cô gái đẹp như cái mầm họa này muốn đi tìm cuộc sống đầy kích thích sôi nổi gì đó, cuộc đời tốt đẹp hủy trong chớp mắt thì thành lỗi của mình rồi, thế nên Tô Xán nói cẩn thận.
Điền Điền không phải cô gái dễ thuyết phục, cũng không phải cô gái chỉ có vẻ đẹp bề ngoài, lập tức phản bác lời Tô Xán:
- Nhưng vật chất cũng có thể cùng nhau sáng tạo mà, tôi không nghĩ thiếu tình cảm có thể sống với nhau lâu dài, giống như cậu nói, phải có bánh mì có sữa, nhưng thứ đó hai người có thể lấy làm lý do phấn đấu đúng không? Nếu không có gì cả, chỉ cơ sở vật chất không, vậy mấy chục năm sau không phải quá nhàm chán sao?
Tô Xán vừa suy nghĩ lời Điền Điền nói, rất tự nhiên đi tới đẩy ghế đu cho Điền Điền:
- Ý nghĩ này gọi là tạo nghiệt, nếu như những người mà phải lo lắng nửa đời sau không biết được đảm bảo không biết được, có khi họ trực tiếp nhảy lầu không chừng.
Điền Điền không hiểu vì sao lại đi đem chuyện này nói với chàng trai còn kém tuổi mình, hơn nữa trước đó hai người quan hệ có thể nói không khác gì người lạ, nhưng cô cứ bất tri bất giác nói hết suy nghĩ trong lòng ra không chút đề phòng lúc nào mà không hay.
Nhìn khuôn mặt Tô Xán, Điền Điền đột nhiên nổi hứng trêu chọc y:
- Ừm, cậu nói đúng, vậy thì tôi nên chọn người có điều kiện tốt nhất đúng không, ví dụ cậu cũng không phải là lựa chọn tệ, điều kiện tốt, biết dỗ dành con gái.
Tô Xán rối rít xua tay:
- Không không, kém xa lắm, tôi không có tiền, cha tôi lương tháng có mấy nghìn, mẹ tôi đã bán đứt tuổi công tác rồi, về hưu không có lương, trong nhà lại phải nuôi tôi học đại học, chẳng biết ngày tháng năm nào mới mua được cho tôi cái xe như của bạn trai cô.
Điền Điền cười tủm tỉm:
- Không cần xe, tôi có xe, hai người dùng một cái là đủ rồi, cần gì hai cái. Đi trong thành phố tôi có thể ngồi ghế phụ cho cậu lái, tôi chỉ đường, nếu về Dung Thành đi xa chúng ta thay nhau lái.
Nha đầu điên, chơi đến nghiện rồi, nhập vai cũng quá sâu đi, Tô Xán đáp:
- Tôi không có nhà, nhà ở đều là của cha mẹ tôi được cơ quan phân phối.
- Rất nhiều người không muốn sống với cha mẹ chồng, nhưng tôi thì không ngại, hai nhà chúng ta lại đối diện nhau, không phải thuận tiện quá sao. Thực ra tôi rất hiếu thuận, không nỡ xa rời cha mẹ, như vậy là tốt nhất.
Như đoán được Tô Xán sắp nói gì, Điền Điền bổ xung:
- Nếu như cha cậu phải điều động đi nơi khác cũng không sao cả, đi tới đâu cũng được, gả gà theo gà, gả chó theo chó mà.
Tô Xán nuốt nước bọt, nếu là bất kỳ cô gái nào nói với y những lời này cũng không sao, đùa mà, nhưng một cô gái giống hệt Lâm Lạc Nhiên nói với mình, Tô Xán không khỏi cảm thấy hốt hoảng:
- Đh Thượng Hải rất nổi tiếng, nhưng tốt nghiệp xong không tìm được việc làm rất nhiều, có học trưởng của tôi bây giờ lương thác chưa tới 1.500 đồng, bỏ đi tiền bia thuốc lá, nộp cho gia đình chẳng được là bao.
- Thế là đủ rồi, tiết kiệm một chút là được mà, cùng lắm thì tới mua mới mua áo mới, không cần đắt, trông đẹp đẽ một chút là được. Còn về con cái, cũng không nên sinh sớm, vợ chồng chúng ta có nhiều không gian riêng với nhau hơn, đợi tiền lương tăng lên, nuôi được con rồi hẵng sinh cũng không muộn, tôi tin năng lực của cậu.
Tô Xán hít sâu một hơi, Điền Điền cũng mím chặt môi, cuối cùng cả hai đều không nhịn được phì cười.
- Cô cũng nhập vai quá đấy.
Tô Xán dở khóc dở cười nói:
- Cậu cũng thế thôi, tiểu nữ tử thấy sao học vậy, một người đi Audi A6, có cả vệ sĩ kè kè bên cạnh có giống sinh viên bình thường không? Trừ tiền lương của cha cậu là thật, những điều khác là giả chứ gì?
Điền Điền nở nụ cười thực sự tươi tắn, khuôn mặt bừng sáng như mặt trời xuyên mây, cô thấy toàn thân khoan khoái, ngay cả với cô bạn thân nhất là Trương Thiến, cô cũng chưa bao giờ nói hết ra tâm sự thầm kín này, xưa nay Điền Điền luôn là cô gái mẫu mực nghe lời cha mẹ:
- Tôi thì không giống thế, vừa rồi tôi nói đều là thật, nói không chừng gặp được chàng trai khiến tôi mất lý trí, rất có khả năng tôi sẽ làm thế.
- Vậy thì chàng trai đó sẽ là người rất rất may mắn và hạnh phúc.
Tô Xán trầm ngâm một lúc quyết định nói chân thành:
- Cám ơn đã khen, tôi nghĩ cô gái nào cưới được cậu cũng như thế.
Điền Điền cũng chẳng khiêm tốn:
- Thì ra chúng ta đều tuyệt vời cả.
Hai người lại cười đau bụng một hồi nữa, Điền Điền mới hỏi Tô Xán:
- Làm sao cậu có thể gọi một cú điện thoại đã đóng được tài khoản của Hứa Đông, rất nhiều người thắc mắt đấy.
- À, tôi có rất nhiều học trưởng làm việc ở Facebook, gặp phải sơ hở lớn như vậy, tôi tất nhiên phải gọi điện báo cho anh ấy, tiếp theo đó là do anh ấy tự làm.
- Cậu nghĩ tôi có tin lời này của cậu không?
- Chuyện này, sự thực là thế.
Tô Xán gãi đầu, cơ bản không phải y nói dối, chẳng qua là chưa nói hết sự thực mà thôi.