Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 232: Tai nạn xe (3)

Vương Uy Uy còn chưa về Dung Thành, dù sao Lâm Lạc Nhiên cũng tới Bắc Kinh sớm rồi, tối hôm trở về Tô Xán gọi điện cho hắn, tên này ở Bắc Kinh nhưng tình báo còn rõ hơn Tô Xán nhiều.

- Không chỉ Đường Vũ, còn rất nhiều người hỏi thăm cậu đấy, nhưng mà cậu lại đổi số điện thoại, làm người ta không liên hệ được, còn vòng vèo gọi điện cho tôi. Thử tưởng tượng một cô gái giọng hết sức ngọt ngào gọi điện cho cậu, lại để hỏi số điện thoại của người khác xem, đúng là sôi máu...

Vương Uy Uy nói thế thôi, chỗ hơn người của hắn là đối xử với bạn bè cực kỳ tốt, không bao giờ lên mặt con ông cháu cha, liên hệ với bạn bè cực kỳ chặt chẽ, nên hắn thành trạm trung chuyển tình báo, bất kỳ ai cũng có thể liên hệ với hắn, thanh danh cực cao, trong mắt Tô Xán, tên này có tương đối khí độ của người làm việc lớn rồi.

Tô Xán rung đùi nói:

- Đương nhiên, bây giờ tôi là người nổi tiếng rồi, cậu chưa tới trường tôi thôi... Chậc chậc..

Vương Uy Uy cười nhạt:

- Có mà tai tiếng ấy, từ thời Nhất Trung tới Nhị Thập Thất Trung cậu đều thối hoắc cả ra, riêng nắm tay Đường Vũ, cùng với ở Thượng Hải truyền ra chuyện xấu với Lạc Nhiên, đủ người khác không dám tranh cao thấp với cậu rồi...

- Cái gì, tôi và Lạc Nhiên làm sao?

Tô Xán suýt ngã xuống ghế, sao có tin đồn gì của mình và Lâm Lạc Nhiên chứ, nếu Vương Uy Uy biết thì Đường Vũ còn chẳng phải còn rõ hơn à, nghĩ đã run:

- Đùa thôi, cái đó là do tôi thêm vào, chưa gì đã hoảng lên rồi, dám làm không dám nhận...

May Vương Uy Uy luôn chừng mực chứ nếu là Lâm Trứu Vũ thì Tô Xán đã bị trêu cho không dám ngẩng mặt lên nữa:

- Có điều nói đi cũng phải nói lại, với sự nghiệp của cậu bây giờ đủ làm thần tượng cho giới trẻ trong nước rồi, nếu cậu lên TV một chuyến...

- Miễn, nếu tiền lệ này mở ra, ngày ngày có người tới đòi phỏng vấn thì còn thời gian làm cái gì nữa, không khéo tôi rút súng bắn giống Maradona.

Tô Xán nửa đùa nửa thật nói:

- Tên béo sao rồi, lâu rồi chả thấy hắn gọi điện gì cả.

Vương Uy Uy khựng lại, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trả lời, giọng không nghe ra điều gì khác thường:

- Biết cậu bận mà, hắn khỏe lắm, tôi còn có chuyện, cúp máy trước đây.

….

Tiểu khu Tứ Hải Di Gia nhà Đường Vũ, Mục Tuyền và ông Đường từ chối hết chuyện xã giao, không đi làm là cả ngày ở nhà, mặc dù thi thoảng cũng tới Thượng Hải thăm con gái, nhưng Đường Vũ về nhà, cả hai liền cứ ngăn cách với thế giới ở nhà chăm con.

Ông Đường rất phiền lòng, sắp tới trong giới tổ chức tiệc ở biệt thư riêng, rồi sinh nhật con cái, có cả mấy ông chủ địa ốc lớn có sản nghiệp khai trương, mấy lần nhắc khéo ông Đường dẫn Đường Vũ theo, nói là để đám tiểu bối làm quen với nhau, ý đồ khỏi nói cũng biết. Phía Mục Tuyền cũng không ít cán bộ đảng chính phủ tự cho rằng mình môn đăng hộ đối đi mở đường cho con trai.

Có bà ngoại chống lưng, bản thân Đường Vũ càng ngày càng thanh lệ xinh đẹp, tuổi tác cũng vừa vặn, nên tiến vào tầm mắt một số gia đình, đây không còn là chuyện như thời cao trung chỉ mong giới thiệu rồi đợi tương lai phát triển nữa, mà thực sự tới mức nói chuyện cưới gả được rồi.

Đôi khi chỉ vì một cái văn kiện đóng dấu đỏ có chút xíu lợi ích người ta còn tranh nhau vỡ đầu, nói gì tới chuyện này. Còn nghe đồn Đường Vũ đã có bạn trai, cái đó không có nhiều ý nghĩa.

Vì vậy Mục Tuyền buổi tối về nhà là tắt di động luôn, cho khỏi bực mình, đám người đó cứ kỳ nghỉ của Đường Vũ là lại tới làm phiền, Tết không biết còn bao nhiêu phong bao đỏ tới, các phương so kè nhau, Mục Tuyền sợ nhất có người đưa phong bao cả triệu. Đừng nói chuyện này không thể, lần trước sinh nhật 20 tuổi, có người tặng cho Đường Vũ cái xe oto mini, bảo đây là loại rất được các cô gái nước ngoài ưa chuộng, tất nhiên là bà ngăn lại.

Thế nên lần này Đường Vũ về nhà, cả nhà ba người hiếm có cơ hội ở với nhau nhiều như thế, cùng xem TV, cùng nấu ăn, nhất là Đường Vũ đã thay đổi rất nhiều, không chỉ biết nói lời ngon ngọt với ông Đường, còn hay bám mẹ học nấu ăn, hỏi cái nọ cái kia, làm vợ chồng Mục Tuyền sống nửa đời người được hưởng thụ niềm vui làm cha mẹ, vừa vui mừng lại càng không nỡ sau này con mình thành con người khác.

Ông Đường không chỉ một lần nói đem cái nhà này cho thuê, dù sao đây là nhà phúc lợi do cục tư pháp hùn vốn xây dựng, tuy khá có cấp bậc nhưng vẫn là một trong loại nhà giá rẻ, tiện nghi không đầy đủ, mà bây giờ chưa được chuyển nhượng, theo thông tư ra đời, phải sau 5 năm mới có toàn quyền mua bán chuyển nhượng, cho thuê thì vẫn được.

Còn nhà mới thì ông Đường đã nhắm rồi, một tòa biệt thự dưới Mục Mã Sơn, thuộc loại biệt thự sân golf, sáu phòng ở, hai phòng hoạt động, có vườn hoa trước sau tổng cộng tám trăm mét vuông, giá 7 triệu đồng, tách biệt thoải mái.

Nhưng Mục Tuyền phủ quyết, nói sống trong cái phòng lớn như thế không thoải mái, không có không khí cả nhà cùng ngồi ghế sô pha xem TV, mọi người đã không có cơ hội gặp nhau nhiều, giờ về tới nhà mỗi người một phòng lớn, cách nhau xa tăm tắp, có khác gì mỗi người một nơi, biệt thự ở Thượng Hải có hai trăm mét vuông đã đủ vắng rồi, nói gì tới cái này. Hơn nữa ở Dung Thành bà còn phải chú ý ảnh hưởng.

Trong nhà cơ bản Mục Tuyền làm chủ nên ông Đường đành bỏ ý nghĩ này.

Hôm đó Đường Vũ ở nhà, đột nhiên nói:

- Mẹ, mấy ngày nữa còn cùng bạn bè tới Hoàng Thành du lịch một chuyến.

Mục Tuyền đang nấu ăn, nhìn con gái chăm chú rửa rau, ngữ khí nghe không có chút khác thường nào, gật đầu:

- Ừ, cha Tô Xán vừa điều tới đó làm phó thị trưởng phải không?

- Dạ.

Đường Vũ đáp rất tự nhiên:

Mục Tuyền muốn nói gì lại thôi, nhìn con gái nảy nở ướt át thế kia cũng đoán được chuyện gì, cân nhắc tới lúc nên truyền đạt cho con gái ít kiến thức kinh nghiệm về nam nhân …

Khi bạn bè ở Dung Thành thông qua các loại liên hệ rủ Tô Xán đi tụ hội thì Tô Xán đã cùng mẹ đi tới Hoàng Thành.

Trương Thường Bình, con trai cục trưởng Trương Cát dù chạy vạy lo lót đủ đường, vẫn không tránh khỏi bị sử phạt giam giữ sáu tháng, đám còn lại do không trực tiếp gây tai nạn, thế nên không bị không bị truy cứu trách nhiệm tương quan.

Theo lẽ bình thường mà nói, loại hành vi tổ chức đua xe này, lại còn gây ra sự cố giao thông liên hoàn, dù là gián tiếp cũng không có khả năng không bị xử phạt, mặc dù có tên Trương Thường Bình xui xẻo làm ma thế mạng rồi, nhưng đám Hứa Đông Thăng ít nhất cũng phải bị xử phạt giao thông.

Vậy mà cuối cùng chuyện kết thúc êm thấm với đám Hứa Đông Thăng, cho dù Hứa Trường Thành tát con trai một cái ngã lăn ra đất truyền bá xôn xao ở Hoàng Thành, coi như lời xin lỗi gián tiếp tới Tô Lý Thành, xong không hề có xử phạt hành chính, loại xử phạt không đau không ngứa này cho thấy tầm ảnh hưởng của Hứa Trường Thành, cùng thủ đoạn của ông ta, đặt con trai ra ngoài sự kiện, không bị vết đen trên lý lịch, lại còn bề ngoài xử lý đủ thể diện.

Sau khi Tô Lý Thành có quyết định điều nhiệm chính thức làm phó thị trưởng kiêm thường ủy Dung Thành, ở trên văn kiện còn đặc biệt thêm một câu: Xếp hàng trong chính phủ sau thị trưởng Dương Vạn Lý và phó thị trưởng Chu Thiệu Phong. Câu này trông có vẻ là phân công bình thường, nhưng đại biểu ý kiến đại lão cao tầng tỉnh như Vương Bạc, nhiều người cả đời chẳng đợi được một câu có ý nghĩa thực tế như vậy.

Điều này tức là trong xếp hạng chính phủ, Tô Lý Thành đứng thứ ba, sâu xa hơn, định vị luôn vị trí của Tô Lý Thành trên thường ủy, sau bí thư thành ủy, thị trưởng, chủ tịch chính hiệp, thường vụ phó thị trưởng, bí thư kỷ ủy, xếp hàng thứ 6, làm vị trí vốn thuộc về Hứa Trường Thành bị đẩy về phía sau.

Hàng chữ này nói lên tiền đồ rộng lớn, một khi vị trí thị trưởng hay phó thị trưởng thường vụ để trống, Tô Lý Thành có thể thừa thế mà lên.

Rất nhiều phó thị trưởng ngồi đợi cả đời rồi, Tô Lý Thành vừa tới đã đá bay cơ hội của một số người, nhất là Hứa Trường Thành, trên quan trường làm gì có mối hận nào lớn hơn thế.