Trong cuộc sống nhiễu loạn u ám này cũng một tia nắng ấm, gần đây Tô Xán dậy rất đúng giờ chẳng cần đồng hồ báo thức, cứ 6h30 là bật dậy như cương thi, sau đó hớn hở đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, vui vẻ hô một câu “chào các anh em”, sau đó vơ túi sách, nhảy chân sáo ra phòng trong ba cặp mắt ghen tỵ.
Chạy nhanh xuống cầu thang, tới cổng KTX rẽ trái một cái, thấy một cô gái đứng bên cái cửa cũ kỹ, sơn khung kim loại sơn bong tróc của phòng trực, cô gái đó thường mặc cái váy trắng đơn giản, không ít người ra người vào nhưng thần thái vắng lặng xa xăm như hoàn toàn cách biệt với thế giới, chỉ khi Tô Xán xuống trên khuôn mặt lạnh lùng đó mới nở nụ cười át cả ánh nắng ban mai, khiến chàng trai nào không may nhìn thấy lạc mất hồn phách.
Chỉ có một người là không, Tô Xán đưa tay ra nhận lấy bánh bao nóng hổi và sữa đậu nành chuẩn bị sẵn cho mình, bọn họ vừa ăn sáng vừa bắt đầu hành trình một ngày của mình.
Chỉ có điều trên đường không thái bình, thường có nhóm nữ sinh kết bạn đi qua, nhìn bọn họ liền reo hò:
- Hạnh phúc quá đấy.
- Này, hai người kết hôn luôn đi.
Đó là các cô gái ở KTX số 17, chuyện tình cảm giữa hai bọn họ được những cô gái này biết rõ nhất, thường xuyên lấy hai người ra trêu đùa.
Còn người không quen biết thì chỉ chỏ:
- Nhìn kìa, đó là bạn gái của Tô Xán đấy.
Trước kia Tô Xán thường bị người ta gọi là bạn trai của Đường Vũ, bây giờ tình hình đảo ngược rồi, y không khỏi đắc ý.
Đi cùng Đường Vũ có một cái lợi không có người không quen biết tới bắt chuyện làm quen nữa, đại khái vẻ đẹp và khí chất lạnh lùng của Đường Vũ có sức uy hiếp khá lớn, làm nhiều người tự ti chùn bước.
Tô Xán vì thế mà không cần phải đội mũ lưỡi trai, đi đường cúi gằm mặt như tội phạm bị truy nã nữa, cô gái nhỏ này lúc nào cũng lành lạnh, có vẻ khô khan nhưng một hành động nho nhỏ này đủ làm tim Tô Xán tan chảy.
Đường Vũ thong thả bước đi, eo khẽ lay động như cánh liễu phất nhẹ trong gió xuân, đợi Tô Xán uống hết sữa đậu nành vứt vỏ vào thùng rác ở gần mới hỏi:
- Cái hội nghị thượng đỉnh kia là sao?
- Bên hợp tác là tập đoàn truyền thông GMG, lần tổ chức đầu tiên ở Amsterdam, đây là lần đầu tiên tới Thượng Hải, nói là giao lưu và học hỏi, thực ra nói cho cùng là để mở đường một số thương hiệu thôi, mở rộng thị trường, tăng cường liên hệ với chính phủ, hội thảo này sẽ có một số cơ cấu chính phủ liên quan tham dự. Nói thật là ý nghĩa còn không bằng cuộc họp hàng tuần của Feec, nhưng anh vẫn muốn đi xem sao.
- Vì mạng xã hội?
- Ừ, hiện nên có một cái mạng xã hội bản tiếng Trung rồi, nhiều người đang đợi xem anh đi quân cờ tiếp theo thế nào, không chỉ ở đây, mà ở Mỹ cũng thế. Dù gì là một đoàn đội, không thể để bọn họ cho rằng anh đơn thuần chỉ là nhà tư bản góp vốn, còn ở Trung Quốc phải chứng minh anh không phải là kẻ ăn may gặp thời, nhiệm vụ sắp tới không đơn giản.
Chính vì thế Tô Xán mới khắt khe trong việc lựa chọn người hợp tác lần này, Lưu Mộng Huy chưa khiến y yên tâm. Tô Xán không thành công sẽ là tổn hại lớn về uy tín, hơn nữa lần này hoàn toàn không có sự tiên tri nào giúp Tô Xán nữa, đây là lần thực sự kiểm nghiệm kiến thức đã học và năng lực bản thân.
Thất bại sẽ là đả kích lớn tới sự tự tin của Tô Xán, y chỉ có thể thành công, đám Lưu Mộng Huy không hiểu điều này.
Đường Vũ chỉ khẽ gật đầu biểu thị đã hiểu, hai người tiếp tục đi về phía trước, cho cái bánh bao nhỏ cuối cùng vào mồm, Tô Xán vẫn thấy thòm thèm, nhìn thân hình mạn diệu của Đường Vũ bên cạnh, tà ác nghĩ tới còn hai cái bánh bao nữa mà không được ăn, thầm nghĩ nếu cuộc sống ngày nào cũng thế này thì còn khó khăn gì là không thể khắc phục.
Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Tô Xán, Đường Vũ đỏ mặt, ngần ngừ một lúc hỏi:
- Có phải vì em không?
Tô Xán bị câu hỏi bất ngờ của Đường Vũ làm ngạc nhiên:
- Ý em là sao?
Đường Vũ đứng lại dưới bóng cây ngân hạnh ở gần ngã tư, cắn môi quay đầu sang, gió sớm thổi đung đưa mấy sợi tóc mềm mại cọ lên gò má trắng ngần láng mịn, đôi mắt như ẩn chứa tâm sự:
- Có phải là vì em, cho nên anh mới ở lại trường mà không đi theo đuổi sự nghiệp của mình không? Nếu là vậy, em muốn anh đi thực hiện ước mơ mình theo đuổi, làm thật tốt, để anh càng bay xa hơn.
Giọng cô nhanh hơn thường ngày, chỉ sợ mình chỉ có chút ngần ngừ sẽ không đủ dũng khí nói ra được.
Tô Xán đứng đối diện với Đường Vũ, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô:
- Ý em là, anh nên tạm nghỉ học, đi phát triển sự nghiệp của mình, còn em không có chút ý kiến nào, cho dù em phải ở lại đây ba năm rưỡi nữa?
Đường Vũ siết chặt tay, nhưng đôi mắt không có chút dao động nào, gật đầu, mỉm cười nhẹ:
- Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi.
Cô sao không muốn ngày ngày có thể ở bên Tô Xán, cùng nhau trải qua cuộc sống bình đạm mà hạnh phúc này, nhưng Đường Vũ thấy trói buộc Tô Xán ở bên cạnh là một chuyện bất công, trước kia cô có thể thuyết phục mình, bọn họ nên nắm tay nhau, có quỹ tích giống nhau.
Nhưng bây giờ cô không thể ích kỷ như vậy nữa.
Tô Xán có thiên phú như vậy, nên nay cao hơn, ở lại trường sẽ trói cuộc anh ấy, mình sẽ khiến anh ấy không thể thin triển hết tài hoa của mình, cứ ở trong trường Tô Xán còn bị hoài nghi chất vấn như trên forum trường.
Đường Vũ cũng nghĩ tới Lâm Lạc Nhiên, vì muốn giúp Tô Xán hòa giải với Đào Tử mà Lâm Lạc Nhiên nhờ tới anh họ Vương Uy Uy, chuyện này về sau Tô Xán chỉ kể qua loa, nhưng Lâm Lạc Nhiên trước đó gọi điện nói với cô, sau chuyện cũng kể lại tỉ mỉ cho cô tránh hiểu lầm.
Mình không bằng Lâm Lạc Nhiên sao? Chẳng trách Tô Xán thích cô ấy, nếu mình cứ ích kỷ thế này, liệu có một ngày anh ấy ghét mình không?
Nghĩ thế Đường Vũ rất đau lòng.
Không ngờ sự chuyện náo loạn này tác động tới cả Đường Vũ, làm cái bệnh thích nghĩ ngợi của nha đầu ngốc này lại tái phát rồi, Tô Xán đưa tay ra nắm lấy hai tay Đường Vũ, chậm rãi nói:
- Có một bộ tiểu thuyết Nhật Bản kể về một người lính đánh thuê về nước, đối diện với người con gái anh ta từng yêu tha thiết sau mười năm xa cách dài đằng đẵng. Nhưng cuối cùng bọn họ không gặp được nhau, chỉ cô gái đó đứng một mình trên con đường trống không mà hai người họ hẹn ước, chỉ có nước mắt chảy dài theo gò má in giấu tháng năm và một tờ giấy nguệch ngoạc, còn người lính đánh thuê kia lại bước vào cuộc chiến khác. Trong tất cả những bộ phim đều miêu tả người trải qua chiến tranh khao khát cuộc sống hóa bình thế nào, nhưng người lính đánh thuê kia không như vậy, mười năm lăn lộn chiến trường, làm anh ta sợ hãi cuộc sống bình đạm, anh ta sợ cái giường êm ấm, sợ cái gối thoải mái, sợ không khí tĩnh mịch, vì sự yên bình làm anh ta bất an. Chỉ có sàn đá cứng lạnh ngắt, vũ khí ôm chắc trong tay, tiếng bom đạn khắp nơi mới khiến anh ta yên tâm, bởi thế anh ta không thể đối diện với người mình yêu, tiếp tục cầm lấy vũ khí, biến thành cỗ máy chiến tranh tới khi chết.
Tô Xán dừng lại, hỏi:
- Em có còn muốn anh rời trường học này, còn em đợi ở đây bốn năm không?
Nghe xong câu chuyện Tô Xán kể, người Đường Vũ thoáng cứng đờ, trước đó cô không nghĩ tới điều này, cắn răng gật đầu, nhưng mắt đỏ hoe.
- Anh cũng có thể như người lính đánh thuê kia, lúc đó không còn đối diện với em được nữa.
- Anh có thể phát huy toàn bộ sở trường của mình, đương nhiên là tốt nhất.
Sống mũi Đường Vũ cay cay, giọng nghẹn ngào, cố kìm nén không cho nước mắt chảy ra, giọng thì quật cường ương bướng.