Ai ai cũng hi vọng có được bốn năm đại học thật đặc sắc phong phú, có ái tình, có nhiệt huyết, có giọt mồ hôi chiến thắng rơi ở sân bóng, có đêm cầm chai bia say khướt bên bạn bè, tham gia những cuộc tọa đàm giao lưu được mở mang tầm nhìn thấy được lý tưởng trong tầm tay, và có cô gái xinh đẹp ngồi sau xe đạp mép váy bay bay.
Còn thực tế năm thứ nhất tất cả đều rụt rè thấp thỏm, thấy ai cũng cẩn thẩn gọi học trường học tỷ, ra ngoài hỏi đường cũng phải khúm núm, trước mặt hội sinh viên hay clb lớn thì sợ sệt.
Tới năm thứ hai bắt đầu quen thuộc địa bàn, suốt ngày hò bạn gọi bè tới lui phố ăn vặt và quán nét, cùng cán bộ trước kia mình e sợ xưng huynh gọi đệ, tới trường học nhiều mỹ nữ nhất thành phố.
Năm thứ ba thăng cấp thành đóng cửa phòng đánh bài ăn tiền, thường xuyên uống rượu tán phét tới nửa đêm, không thì chơi game xuyên đêm suốt sáng. Nhiệt tình tham gia hoạt động chào đón sinh viên mới, đi lừa gạt học đệ học muội, mang cái danh sinh viên lớp lớn ưỡn ngực đi khắp trường.
Khi quen thuộc danh lam thắng cảnh của thành phố Thượng Hải, tổ chức hoạt động du ngoạn khắp nơi, cùng đám huynh đệ choàng vai bá cổ lớn tiếng reo hò dưới cảnh thành phố huy hoàng. Bất kể mới đầu ghét bỏ, không quen, hoặc si mê thành phố này thì năm thứ tư đều khao khát có được công việc tạm thời cắm trại lại nơi này, hâm mộ đám sinh viên năm đầu ngây ngô, coi thường sinh viên năm ba ưỡn ngực vênh váo bắt nạt học đệ học muội.
Thế đấy với đa phần mọi người, cuộc sống sinh viên tuy cảm xúc, nhưng không có sự kiện kinh tâm động phách, nhưng Tô Xán không biết vì sao, luôn là tâm điểm những chuyện kinh tâm động phách nhất.
- Đi thôi!
Tất cả âm thanh xung quanh ngừng lại, vì vậy tuy Tô Xán nói không lớn, nhưng qua micro truyền đi, được hầu hết mọi người nghe rõ ràng.
Trong khung cảnh lặng ngắt đó, Tô Xán kéo tay Tống Chân đi xuống khán đài, có mấy nam tử áo đen, đại khái trước đó đã nhận được lệnh ngăn không cho Tống Chân rời sân khấu, tuy tình hình mới có vẻ không giống với kế hoạch bàn tính trước, vẫn tiến tới, có điều tỏ vẻ ngần ngừ như đợi nhân vật ở trên ra lệnh khác.
- Xéo đi.
Tô Xán quát:
- Ai cho mày tự ý lên sân khấu, đã đánh người lại còn hung hăng ngang ngược.
Một tên miễn cưỡng kiếm được lý do sứt sẹo, vẫy đồng bọn xông lên, lễ đường náo loạn rồi, tới mức này bọn chúng bất chấp, cứ giữ Tống Chân lại đã.
Mấy tên này còn chưa tiếp cận được Tô Xán thì Lý Bằng Vũ cao ngót nghét mét chín xuất hiện từ đằng sau, thình lình mỗi tay túm một tên đập đầu vào nhau, thuận tay ném đi, hai tên tức thì bị loại khỏi vòng chiến, toàn bộ lễ đường vì cảnh này ồ lên đứng dậy, không khác gì ném quả lựu đạn vào đám đông, loạn hết cả lên.
- Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi, không thể chấp nhận được không thể chấp nhận được.
Không biết lãnh đạo nào trường chỉ tay về phía Tô Xán run run quát,, làm ông ta nổi giận, xảy ra chuyện lợi dụng diễn đàn hôm nay để hãm hại đối thủ cạnh tranh đã là ảnh hưởng khó lường tới danh dự của bên tổ chức cùng trường học, mấy lãnh đạo trường vừa an bài vài biện pháp để xoa dịu chuyện này, giờ Tô Xán đại náo như thế, hoàn toàn không có khả năng áp xuống nữa, lãnh đạo này tức tới tái mét mặt mày, mắt phun lửa nhìn Tô Xán.
Tô Xán nhân lúc hỗn loạn cùng Lý Bằng Vũ chạy theo con đường dùng cho khách quý, Tống Chân tay đen phiêu đãng, Đào Tình há hốc mồm, Trương Tiểu Kiều đứng dậy vỗ tay, liền có người học theo, tiếng vỗ tay huýt sao vang dội.
Ở hàng ghế thứ chín mười gì đó, không quá gần cũng không quá xa sân khấu, Cao Hằng giống rất nhiều sinh viên khác xung quanh đứng dậy vỗ tay, khuôn mặt không có vẻ phấn khích kích động như những người khác, chỉ có nụ cười nhè nhẹ.
Cùng Tô Xán rời khỏi lễ đường, chạy một quãng đường dài, đến khi lễ đường học viện kinh tế khuất sau hàng cây rậm rạp, Tống Chân không giữ được sự kiên cường mạnh mẽ trước đó nữa, nước mắt rơi xuống, càng khóc càng lớn, cuối cùng ngồi luôn xuống đất gục mặt vào giữa đầu gối khóc ngon lành.
Tô Xán không khuyên nhủ, đối với Tống Chân mà nói chuyện ngày hôm nay đối với cuộc đời cô đại tiểu thư luôn thuận buồm xuôi gió mà nói là đả kích không nhỏ, nhưng những đả kích này vừa vặn chỉ bắt đầu, Tống Chân từ lúc tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, sẽ phải đối diện với nó, dần dần tôi luyện bản thân kiên cường cứng rắn hơn.
Tống Chân không phải nghĩ không thông, chỉ là thấy hơi tủi thân mà thôi, khung cảnh khi nãy, bị muôn người nhìn với ánh mắt căm ghét, thậm chí thù hận, nghe những lời chửi bới độc ác, cô phải chịu áp lực không ai tưởng tượng được.
Đợi khi điều chỉnh xong tiếng nghẹn ngào, Tống Chân đứng dậy, nói với Tô Xán:
- Cho mượn vai một chút.
Tô Xán hơi ngớ ra, vừa rồi y kéo Tống Chân chạy một lèo, chẳng biết trong kia phản ứng ra sao, ít nhất dọc đường có người xì xầm bàn tán, giữa thanh thiên bạch nhật, để cô bé này ôm khóc một hồi thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan ức, có điều y phản ứng cũng nhanh, làm bộ hoảng sợ rụt người lại:
- Đây không phải đóng phim, tôi không dám trông đợi một cảnh máu chó như phim Hàn, cô chắc không phải muốn cắn tôi một cái phát tiết chứ.
Tống Chân phì cười, lấy tay lau đi nước mắt lẫn nước mũi đi, khịt một cái, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng không còn sự khổ sở vừa rồi, giọng dịu dàng nói:
- Cám ơn anh.
Tô Xán mỉm cười gật đầu.
Xung quanh cây ngô đồng lay động theo cơn gió cuối thu, những chiếc lá khô vàng rơi xuống từng mảng, đong đưa đáp xuống đất, một chàng trai cao ráo lưng thẳng tắp đối diện là cô cái tóc như dòng suối dính lên khuôn mặt chưa khô hết nước mắt, nhưng đẹp tới não nề. Trong cái ngày mùa thu ở Đh Thượng Hải đó, có rất nhiều nam nữ sóng vai nhau vui đùa đi qua, hoàn toàn chẳng biết tới vừa có chuyện long trời lở đất diễn ra.
Có điều cảnh trữ tình này định sẵn là khoảng lặng ngắn ngủi trước cơn bão mà thôi.
Rất nhanh Tống Chân được người của tập đoàn Sâm Xuyên đón đi, trong quá trình đó, diễn đàn học viện kinh tế vẫn diễn ra, nhưng vì sự kiện trước đó, không còn ai chú ý nội dung thảo luận nữa.
Cuối cùng kết thúc sớm hơn dự kiến, gần như người lên nói chuyện chỉ đọc và đọc, không ai hỏi gì, khi đám đông từ đại lễ đường tràn ra, bắt đầu xì xầm bàn tán, bộ dạng ai nấy kích động.
Mặt các vị lãnh đạo ai nấy âm trầm, chẳng thể trách bọn họ, ngay trong ngày hội trở lại trường, một diễn đàn dày công chuẩn bị, có tới hai vị phó hiệu trưởng tọa trấn, mức độ coi trọng không thể nghi ngờ, lại xảy ra chuyện lớn, thể diện bọn họ làm sao chịu nổi.
Ngay khi Tạ Tư Kiền chỉ trích Tống Chân trước mặt mọi người, rất nhiều nhân vật lớn đã bấm điện thoại gọi đi khắp nơi, diễn đàn này trừ học giả, nhà kinh tế học, nhà doanh nghiệp, có cả khách khứa truyền thông và chính phủ, chuyện lớn như vậy không giấu được, làm sao giảm thiểu ảnh hưởng tới mức thấp nhất là vấn đề lãnh đạo trường cân nhắc.
- Khi đó có người chỉ tích tập đoàn Sâm Xuyên lừa đảo quyên góp, còn Tô Xán đánh người rồi lên sân khấu phản bác.
Lục Xuyên Minh đang ở sân bay Hồng Kiều tiếp đoán khách, nghe báo cáo này, kệ mấy nhân viên trường, đi thẳng ra khỏi phòng tiếp đãi, tay cầm di động, chưa tiêu hóa nổi tin tức chấn động này, thấp giọng quát:
- Người trong viện khi đó làm cái gì, sao không ai đi ra quản trật tự, lại để nó phát triển tới mức đó.
- Chuyện diễn ra quá nhanh, không ai ngờ tới, đến khi phát hiện ra ý đồ của đối phương thì đối phương đã đưa ra chứng cứ rồi, sau đó hiện trường kích động, MC cố khuyên Tống Chân tránh đi, nhưng cô gái đó quật cường muốn giải thích. Sau đó không rõ vì sao Tô Xán đánh người, rồi đi lên sân khấu chỉ trích đó chỉ là cuộc quyên góp lấy tiếng vô nghĩa, phản kích đối phương cố ý mượn hội về trường của chúng ta ác ý đả kích tập đoàn Sâm Xuyên, cố tình đổ nước bẩn lên người đối thủ cạnh tranh. Hiệu phó Tôn đã đích thân chỉ đạo điều tra đầu đuôi sự việc, chẳng mấy chốc sẽ tới chỗ hiệu trưởng.
-... An bài một chút, tôi về ngay.
Để lại vài nhân viên trường phụ trách công tác tiếp đón khách quý sắp tới, Lục Xuyên Minh lên xe về trường, mặt nghiêm túc như tảng sắt, ông ta lấy sổ tay ra, tóm tắt lại sự kiện xảy ra từ đầu tới cuối, sau đó khoanh tròn hai chữ Tô Xán, lắc đầu cười khổ.
Đây đúng là đứa sinh viên làm người ta vừa yêu vừa hận.