Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 176: Tô Xán là người thế nào? (1)

Hôm sau Tô Xán dẫn Lý Bằng Vũ tới tòa nhà Mỹ La, thân hình cao lớn khôi ngô của hắn chớp mắt giết chết trái tim các cô gái văn phòng, gây nên sự xôn xao nho nhỏ.

Là trợ lý đặc biệt của Tô Xán, Lý Bằng Vũ sẽ chuyên môn phụ trách vì Tô Xán chỉnh lý tài liệu kỹ thuật đưa ra kiến nghị cho y, đồng thời xử lý ít công tác giấy tờ đơn giản. Tô Xán muốn rèn rũa hắn trở thành nhân vật toàn diện, có thể tự mình đảm nhận trọng trách, thành cánh tay đắc lực của y.

Đây cũng có thể xem như một tín hiệu gửi tới Vương Lâm hệ, bọn họ muốn dùng Tô Xán, tất nhiên phải hiểu rõ tương đối rõ về Tô Xán, phải có “lợi” trong đó, Tô Xán không nghi ngờ lời Lý Bằng Vũ nói với mình, nhưng kiến nghị của Lâm Trứu Vũ rất đáng phải suy ngẫm, chẳng qua hắn không muốn nói rõ để tổn thương tình cảm mà thôi.

Kiều Thụ Hâm ngày đầu tiên liền đem một số tài liệu source code của Facebook cho Lý Bằng Vũ làm quen, Lý Bằng Vũ cứ như gặp được chí bảo, cầm lấy nóng lòng mở xem tại chỗ.

Tô Xán nhìn qua, chỉ là một số phong cách và quy tắc lập trình, không hiểu sao lại khiến Lý Bằng Vũ vui mừng như thế, theo kinh nghiệm của y, điều này chỉ có trên mặt mấy tên phê thuốc phiện mà thôi. Tô Xán nheo mắt một lúc, chỉ cái bóng lưng như thiết tháp của Lý Bằng Vũ hỏi:

- Source code của Facebook TQ hấp dẫn thế sao?

Kiều Thụ Hâm cười:

- Mỗi một sản phẩm internet đều có dấu ấn của mình, giống như mỗi chương trình mang dấu ấn của tác giả vậy, trong mắt người ngoài chỉ là những con số khô khan hỗn loạn, nhưng trong mắt lập trình viên thì không khác gì nguyên liệu nấu ăn với đầu bếp, source code của chúng ta là nghệ thuật chân chính của giới lập trình viên đấy. Xem ra lần này cậu chọn đúng người rồi, không biết phải nói cậu tốt số hay là có tầm nhìn nữa.

Là một quân nhân kỹ thuật, lại còn bằng vào kỹ thuật lấy vào quân công, trình độ kỹ thuật của Lý Bằng Vũ vốn không cần nghi ngờ rồi, chỉ có điều so với hình tượng của hắn không hợp lắm, nếu ngồi đó là tên mặt choắt đeo kính to sụ như Tiêu Húc thì Tô Xán thấy dễ tiếp nhận hơn.

Lý Bằng Vũ ngày đầu tiên tới tầng 17 của tòa nhà Mỹ La liền biết mình tới chỗ rồi, không khí học thuật và kỹ thuật bao phủ khắp nơi như sức sống truyền vào hắn, khiến tên có biệt danh Côn Bằng này hưng phấn chưa từng có, hận không thể ngồi ngay vào máy tính làm việc.

Vì Lý Bằng Vũ là trợ lý chủ tịch kiêm luôn lái xe, cho nên sau khi ăn cơm trưa xong ở nhà ăn của Facebook TQ, Tô Xán đẫn hắn tới bãi đỗ xe, ném cho hắn chìa khóa.

Lý Bằng Vũ vuốt ve vỏ chiếc Bentley, cảm giác như hòa vào làm một với chiếc xe này, tặc lưỡi:

- Xe tốt, xe tốt, nếu Tiểu Nam Nam mà biết chắc chắn gào khóc đòi tới đây.

Tô Xán thấy sởn gai ốc, tên này biến thái quá đi, lúc nãy xem mấy con số thì như hút thuốc phiện, giờ sờ xe như vuốt ve da nữ nhân vậy.

Buổi sáng bàn giao công việc cho Lý Bằng Vũ, chiều Tô Xán trở về trường làm sinh viên chăm chỉ, đến tối Tô Xán nhận được điện thoại của Lâm Quang Đống cùng với tin tức bất ngờ:

- Mấy ngày trước tôi uống rượu với một phó tổng giám đốc một cự đầu truyền thông, loáng thoáng nghe được một chút, có kẻ muốn chơi Tống Chân, ông ta trước kia vốn là người văn phòng thành ủy, quan hệ với người thể chế rất vững, biết có người đang nhắm vào tập đoàn Sâm Xuyên, chỉ là không biết có phải do đối thủ cạnh tranh đứng sau lưng giật dây không, có điều kinh động tới ông ta thì có chút phân lượng, định lợi dụng tài nguyên truyền thông bao vây nha đầu Tống Chân đó.

Có người muốn lợi dụng truyền thông tấn công Tống Chân để nhắm vào tập đoàn Sâm Xuyên, cạnh tranh như thế là bình thường, Sâm Xuyên cũng có đối thủ, nhắm vào Tống Chân cũng rất hợp lý, mỹ nữ vốn là đề tài nhảy cảm, Tống Chân về nước chưa lâu, còn nhiều thứ lạ lẫm, đúng là điểm đột phá thích hợp.

- Có điều tập đoàn Sâm Xuyên cũng không phải là hữu danh vô thực, muốn chơi bọn họ không phải dễ dàng.

Lâm Quang Đống cũng biết tính Tô Xán hơi “trăng hoa” nên khéo léo nhắc:

- Tôi biết rồi, nhờ anh chú ý giúp tôi chuyện này.

Tống Chân tuy nói cùng y có quan hệ thương vụ qua lại, cũng có thể noi là bạn bè, nhưng chưa đủ lý do để y can dự vào việc này.

………

Sân ga T1 của sân bay Phổ Đông, phòng khách quý chuyên dụng của tập đoàn tài chính An Lập Tín, Chiêm Hóa đang nói chuyện điện thoại với Lưu Chấn Sinh:

- Giữa chúng ta còn phải nói những điều này sao... Hôm qua tôi nói chuyện điện thoại với chủ tịch Cao, tôi thấy ông ấy rất hài lòng với hành trình này.. Không cần lo, có gì mà chiếu cố không chu đáo... Được, đón người xong tôi sẽ liên hệ với anh.

Cúp điện thoại xong, Chiêm Hóa đứng sau cửa kính nhìn mặt trời lặn, khuôn mặt trầm tĩnh có chút nặng nề, không bình tĩnh như thường lệ, một lúc sau thấy được chiếc máy bay Boeing từ London bay tới đang hạ cánh xuống đường băng.

Nhân vật có thể khiến vị đại lão trong ngành địa vị không hề thua kém Chiêm Hóa gọi điện tới thăm hỏi hiện đang ở trên chiếc máy bay về nước kia.

Cao Hằng xuất hiện luôn lặng lẽ, nam tử vừa mới bước qua tuổi ba mươi này khiến những nhân vật trọng yếu cũng phải đánh giá cực cao. Với cấp bậc của hắn, đáng lẽ xuất hiện phải có chuyên cơ đưa đón, tới sân bay không nói vệ sĩ dứng khắp nơi, ít nhất cũng phải đóng cửa một lối đi riêng biệt để dành cho hắn.

Nhưng Cao Hằng chỉ là một hành khách bình thường trong chuyến bay này, bình thường tới mức không gần như không ai chú ý tới.

Trừ hai chiếc xe việt dã của Toyota đã chờ từ lâu ra thì không có thêm gì khác, không hề có cảnh tiền hô hậu ủng xuất hiện.

Có điều Chiêm Hóa cũng phải cho rằng nếu cho Cao Hằng thêm mười năm nữa, hắn sẽ thành tồn tại đỉnh cao của thế hệ này.

Đón tiếp diễn ra nhanh chóng, khách khứa lên xe chuẩn bị trước rồi rời đi, thậm chí Chiêm Hóa cũng không ra mặt, vì ở đất Thượng Hải này, ông ta đi tới đâu chẳng gây chú ý, nếu đích thân đón tiếp người ta không suy đoán thân phận những vị khách kia mới là lạ, Chiêm Hóa tới sân bay chỉ để tỏ một loại thái độ tôn trọng, hai nữa là phải đích thân chứng kiến ông ta mới yên tâm.

Trong phòng riêng của CLB tư ba tầng màu trắng ở đường Hoài Hải, đoàn người Cao Hằng, Chiêm Hóa ngồi xuống, bên canh Cao Hằng là nam tử trung niên chừng 50 tuổi, được gọi là chủ nhiệm La, báo danh xong phải khiến Chiêm Hóa ít nhiều đổi sắc mặt. La Canh cũng nhìn Chiêm Hóa mấy lượt cười:

- Sớm ngưỡng mộ đại danh chủ tịch Chiêm rồi.

- Chủ nhiệm La khách khí quá, bên ngoài chỉ nói quá lên thôi, Chiêm Hóa có bao nhiên cân lượng bản thân rõ hơn ai hết.

Chiêm Hóa khách sáo một phen:

- Tháng trước tôi tới Bắc Kinh, được chủ nhiệm Cao ra tận cửa đón tiếp, huống hồ với quan hệ của chúng ta, tôi tới đón Cao thiếu có gì mà làm phiền. Cao nhị thiếu gia còn hỏi tôi khi nào đi Tương Nam, đó là địa bàn anh ấy, tôi tới đó, nhưng không thể tay trắng trở về được, nếu không có vài hạng mục, tôi cũng không tiện ăn nói, cho nên gần đây đang đau đầu.

Cao Hằng cười nhẹ, khuôn mặt hơi gầy nhưng góc cạnh rõ ràng rất có sức hút:

- Anh cả và anh hai tôi rất coi trọng chủ tịch Chiêm, tôi nghĩ với khả năng của anh không cần lo nhiều.

- Nếu vậy thì tôi phải cố hết sức để không phụ lòng họ.

Chiêm Hóa gật đầu:

Ba người ngồi nói chuyện, thảo luận vấn đề chỉ điểm tới là dừng, không đi sâu, người ngoài nghe thấy cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.

Câu chuyện dần dà đi tới tổn thất vừa rồi ở Thượng Hải, Cao Hằng đặt cốc trà xuống, tay theo thói quen gõ nhịp lên bàn, hứng thủ hói:

- Người tên Tô Xán đó rốt cuộc thế nào?