Đúng là chuyên gia tình yêu kiểu Đường Vũ, phân tích đầy tính lý trí, rất phù hợp phong cách cô.
Tô Xán cảm thấy Đường Vũ phân tích rất hợp lý, dù y nghe có cảm giác cứ kỳ kỳ nhưng cũng không có lý do nào để phản bác được:
- Anh thấy Tư Âu cũng có cảm tình với Tiểu Kiểu, hai người họ hợp nhau như vậy, còn vấn đề gì nữa?
- Lý thuyết là thế, nhưng thực tế còn nhiều vấn đề khác.
Đường Vũ thở dài, có lẽ cô thấy mình không nên tỏ ra vui vẻ trong trường hợp thế này, nhưng mà diễn không đạt lắm, đuôi mắt cứ không tự chủ được mà cong lên:
- Tư Âu mấy lần phát tín hiệu rồi, nhưng Tiểu Kiều không có phản ứng gì. Cậu ấy lo quan hệ hai phòng chúng ta đang thân thiết như vậy, nếu cậu ấy và Tư Âu công khai tình cảm, rốt cuộc không tới được với nhau thì sau này mọi người khó nhìn mặt nhau, ảnh hưởng những người khác, như Đồng Đồng và Lý Hàn chỉ vì một thời gian có thiện cảm với nhau và bây giờ đối diện đã lung túng như vậy.
Tô Xán gật đầu, câu này có vẻ cũng hợp lý, Trương Tiểu Kiều cũng giống Đường Vũ ở mặt này, không có bạn bè, thế nên khi lên đại học có được mấy người bạn thì rất quý trọng:
- Còn gì nữa?
- Lý do nữa là cha Tiểu Kiều luôn muốn cậu ấy đi du học, Tiểu Kiều không muốn nhưng chuyện này cậu ấy khó trái ý cha mình. Cậu ấy sợ đang yêu nhau mà cậu ấy lại đi mấy năm, làm tổn thương Tư Âu. Tiều Kiều là chàng trai rất có trách nhiệm, cậu ấy không muốn yêu
Lần này Đường Vũ mới là thở dài thực sự:
Vấn đề này mới thực sự là nan giải đây, thanh quan khó quản việc nhà, Tô Xán trầm ngâm một lúc không có cách gì:
- Vậy em bảo Tiểu Kiều ra sao?
Đường Vũ lắc đầu:
- Em chỉ phân tích tính cách của hai bọn họ nói cho Tiểu Kiều biết thôi, quyết định thế nào thì cậu ấy phỉ tự đưa ra.
Tạm thời cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
Hai người rời khỏi đường chính, đi vào con đường nhỏ vắng hơn, nơi này chỉ có ít quầy sách báo và quán hàng nhỏ được phép mở trong trường, trời sẩm tối, từng cơn gió tối đã mang theo chút hơi lạnh, mép váy Đường Vũ dưới ánh đèn đường bị gió thổi bây lất phất, dán lên cặp mông tròn trịa, làm Tô Xán nhìn mà nhộn nhạo, chỉ muốn đưa tay ra cảm thụ xúc cảm mỹ diệu ở đó.
Đúng lúc này Đường Vũ xoay người lại, đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt dài chớp chớp, bất thình lình hỏi:
- Lạc Nhiên gọi điện bảo em chú ý cô gái tên Tống Chân... cô ta là ai?
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Tô Xán bị câu hỏi bất ngờ của Đường Vũ làm sững người, không phải vì y có gì với Tống Chân mà là có gì với Lâm Lạc Nhiên, thoáng cái lấy lại trấn tĩnh, cười khổ:
- Trước kia anh đã kể với em rồi còn gì, anh quen cô ấy trong lần sang Mỹ huy động vốn cho Facebook, hôm nhập trường em cũng thấy cô ấy rồi.
- Có vấn đề nhé.
Đường Vũ hai mắt lấp lánh sáng nhìn Tô Xán:
- Vì sao phiên bản anh nói và bản em nghe được lại không giống nhau.
- Ai bảo em nghe nha đầu điên Lâm Lạc Nhiên đó nói linh tinh, chuyện chỉ có thế thôi.
Tô Xán nghiến răng nghiến lợi nha đầu Lâm Lạc Nhiên đó bảo mình không nói, rồi không biết lại đi thì thầm cái gì vào tai Đường Vũ, suýt nữa làm mình rơi vào cảnh tình ngay lý gian, mặc dù không "ngay" lắm song tưởng tưởng cảnh nha đầu đó ôm bụng cười ngặt ngoẽo vì bẫy được mình Tô Xán rất muốn đánh đít nha đầu đó:
- Từ nay trở đi, phàm là chuyện như thế phải nghe phiên bản của anh.
Đường Vũ phì cười, chỉ sạp báo bên cạnh:
- Cô ấy là Tống Chân đúng không?
Tô Xán nhìn theo tay Đường Vũ, đó là cuốn tạp chí thời trang nam giới, trang bìa chính là Tống Chân, mặc quần bút chì màu da cam khoe cặp chân tỷ lệ vàng, đeo cái kính đen lớn, tóc túm lên trên đầu, để vài sợi lua tua tinh nghịch lất phất. Bối cảnh là bãi cỏ vùng ngoại ô, một chiếc Lamborghini, đặc biệt là dưới ánh mặt trời cô gái này tay chống hông, tay chống đầu gối, lưng uốn cong, mông căng tròn vểnh lên, vừa cá tính vừa gợi cảm, vẻ mặt quyến rũ, vị nữ nhân mười phần.
Bên trên là tiêu đề khốn kiếp ( Tống Chân, nam nhân nào có thể cưỡng lại được?).
Tiêu đề mang kiêu ngạo đặc biệt của Tống Chân, Tô Xán biết hẳn đây là một trong số động tác tạo thế của gia tộc Tống Chân, cô gái này đi Mỹ học bốn năm năm liền, về nước tiếp nhận chuyện kinh doanh, cần giữ tỉ lệ lộ diện nhất định trước công chung.
Hơn nữa điều này cũng phù hợp với mơ ước làm người mẫu của Tống Chân, đúng là một công đôi việc.
- Đúng là cô ấy, thời cao trung có quãng thời gian làm người mẫu, sau đó vị gia đình chiêu an quay về sự nghiệp kinh doanh, không ngờ vì Triệu Hạo có quan hệ làm ăn với cô ấy, nên bọn anh gặp nhau mấy lần.
Tô Xán phải giải thích vừa đủ, chỉ sợ càng bôi càng đen nên chỉ nói đến thế, bày ra thái độ cây ngay không sợ chết đứng:
Đường Vũ chăm chú nhìn trang bìa tờ báo, đôi mắt luôn như hồ băng kia hơi co lại một chút, sau đó cái cằm nho nhỏ hơi hướng lên trên, giống như con thú nhỏ kiêu hãnh đang thách thức đối thủ.
Tô Xán cảm thấy tức cười, nha đầu này khơi lên tính hiếu thắng rồi.
- Cho tôi một tờ.
Đường Vũ đưa bàn tay trắng trẻo ra cầm lấy tờ tạp chí, sau đó mở ví lấy năm đồng đưa cho chủ sạp báo, quay đầu lại cười với Tô Xán, giọng tỉnh bơ như không:
- Cái ấm đun nước nóng ở phòng em cần kê một chút, cuốn tạp chí này độ dầy vừa phải.
Đường Vũ, em lừa trẻ con à?
Nha đầu tham gia hoạt động hội sinh viên thấy hoa quả thừa còn mang về phòng ăn, lại chịu bỏ 5 đồng ra mua một cuốn tạp chí in màu về lót ấm? Tùy tiện lấy đống quảng cáo tuyên truyền của hội sinh viên về cũng dư thừa rồi.
Rõ ràng là có lý do u ám lại còn nói đàng hoàng, càng ngày càng xấu bụng.
Đường Vũ liếc Tô Xán một cái đầy thâm ý, tay ôm sách, tay mềm mại mát lạnh đan vào năm ngón tay Tô Xán:
- Chúng ta về thôi.
Tô Xán nhìn dáng vẻ như con cáo con tinh nghịch đáng yêu đó, không kìm được vòng tay ôm lấy eo Đường Vũ kéo vào lòng:
- Vợ ơi... hôn một cái.
- Tô Xán... Buông em ra, ở đây có rất nhiều người.
Đường Vũ kinh hoàng đưa tay đánh liên tục lên ngực Tô Xán, tuy đây không phải con đường chính, nhưng cũng có người qua người lại.
Có người ngọc trong lòng, Tô Xán nào chịu buông tay dễ dàng? Toét miệng cười trâng tráo vô sỉ:
- Sợ cái gì, trai chưa vợ gái chưa chồng, ai chẳng biết chúng ta yêu nhau, lại chẳng phải vụng trộm gì.
Nói xong, Tô Xán nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm đầy ham muốn, dứt khoát cúi đầu xuống hôn lên đó.
- Ưmm!...
Đường Vũ mở to đôi mắt đẹp, tờ báo rơi xuống đất, giơ cả tay vỗ liên tục vào vai Tô Xán, đầu cố gắng ngửa ra sau né tránh, nhưng bất kể cô ngửa ra sau thế nào, Tô Xán vẫn bám chặt lấy không buông.
Tô Xán chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi, dục vọng kích thích hừng hực, tay bế bổng Đường Vũ lên, đi sâu vào trong hàng cây. Đặt thân thể mềm mại của Đường Vũ xuống bãi cõ, nhìn váy áo dán lên người phác họa đường cong lả lướt, nằm sầm xuống, áp môi lên cánh môi Đường Vũ.
Đường Vũ lần này không phản kháng, hàm răng trắng mở ra, cho cái lưỡi đói khát tiềng vào xục sạo, hàng mi dài rung rinh, hoàn toàn buông thả tận hưởng …
Dưới hàng cây ngô đồng rậm rạp lá, bãi cỏ mà ánh sáng mặt trời dù đằng đông hay đằng tây cũng khó chiếu tới, ngay cả ánh đèn từ lầu tự học hay cột đèn đường cũng chịu thua, có rất nhiều đôi tình lữ ôm nhau tựa như quên trời đất, cảnh tượng mà Đường Vũ có thời vô tình nhìn thấy cũng đỏ mặt cúi đầu đi nhanh qua, không ngờ có một ngày cô lại trở thành một trong số đó.