*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài cảnh thành phố lên đèn, cách cửa sổ nhà hàng có thể thấy khách sạn năm sao sáng rực phía trước, cửa sổ sáng bóng phản chiếu bóng người chén qua chén lại đằng sau.
Từ vị trí của Tô Xán không thấy được Lâm Lạc Nhiên, thế nhưng y không phải đợi lâu, chút hi vọng người trùng tên cũng nhanh chóng tan biến.
Cặp chân dài đều đặn khoe trọn vẹn bởi chiếc quần vải đen bó sát, chiếc giày cao gót hở mõm màu đen, làm vóc dáng vốn cao ráo càng thêm tha thướt. Bên trên là áo khoác trắng tinh tế ôm sát cơ thể, cổ áo chữ V khoét sâu, mặc trong là áo thun bó màu đen, hai màu tương phản làm người ta càng chủ ý mảng da ngực trắng mịn, cùng hai đồi ngực đầy kiêu hãnh nhô cao. Mái tóc nhuộm hung để vắt chéo buông xóa bên vai phải, khuôn mặt xinh đẹp dần dần trút bỏ sự non nơn của thiếu nữ chuyển hướng thành thục cực kỳ thu hút, đôi mắt to dưới hàng mi dài, trông vừa dịu dàng lại ẩn chứa sắc thái không an phận làm trái tim nam nhân ngứa ngáy.
Lâm Lạc Nhiên không ngờ hẹn bạn đi ăn cơm cũng gặp Tô Xán.
Người bạn bên cạnh Lâm Lạc Nhiên rõ ràng nhận ra thân thể Lâm Lạc Nhiên hơi khựng lại, Lâm Lạc Nhiên giây phút đó mất hẳn sự ung dung thường thấy, chẳng có cảnh máu chó hai người nhìn nhau qua kính cửa rồi mỉm cười hiểm ngầm với nhau.
Ngược lại Lâm Lạc Nhiên vừa từ cầu thang đi lên, thiếu chút nữa muốn quay trở lại, ngày hôm đó lỡ miệng hỏi Tô Xán một câu như vậy, cô hối hận không thôi, có điều nhìn thấy Trần Thần nắm tay Tô Xán, con ngươi co lại, ánh mắt sắc như hai lưỡi dao quét qua quét qua mặt hai người, cảm giác lúc đó không khác gì con mèo bị cướp mất cá vậy.
Tô Xán cũng không khá hơn, từ lần Lâm Lạc Nhiên không khác gì bày tỏ tình cảm với y đó, hai người chưa từng gặp lại, liên lạc với nhau chỉ qua tin nhắn, hỏi thăm tình hình rất bình thường, nhưng mỗi tin nhắn của Lâm Lạc Nhiên dù chỉ vẻn vẹn mấy chữ, y đều bất giác suy đoán thâm ý trong đó.
Nhiều khi chỉ một câu trả lời khác với thường ngày thôi cũng xem thật kỹ, suy tư lung tung, rất giống thời sơ trung, chỉ một ánh mắt, nụ cười tình cờ cô gái cùng lớp khiến trái tim non nớt ảo tưởng nghĩ người ta thích mình.
Thế nên vừa rồi ánh mắt Lâm Lạc Nhiên chỉ hơi liếc qua một chút thôi, Tô Xán đều có thể cảm nhận được, ánh mắt đó, nói sao đây, làm Tô Xán cảm giác như bị bắt gian tại giường vậy.
Lâm Lạc Nhiên đang ghen, cực ghen, Tô Xán dám khẳng định điều đó.
Nam tử ngồi gần Tô Xán đã rời chỗ đón, người này tên là Thái Hằng, tính cách khá sôi nổi, hăm hở đi tới chỗ Lâm Lạc Nhiên:
- Lâm đại tiểu thư tới muộn nhé, nãy giờ đợi mòn mỏi tới giờ còn chưa gọi cơm.
Cũng có người thì thầm hỏi:
- Lâm Lạc Nhiên? Là Lâm Lạc Nhiên của ĐH Thượng Hải phải không, đại mỹ nữ nổi danh của của khoa mậu dịch quốc tế, mấy người bạn của tôi thường nhắc tới cô bé này.
Trần Thần vừa rồi cũng nhạy cảm nhận ra ánh mắt Lâm Lạc Nhiên nhìn mình, không nghĩ vì Tô Xán còn tưởng vì Thái Hằng ngồi cạnh mình, hơi khó chịu nói với người đối diện:
- David, hôm nay tôi phải từ chỗ bữa cơm bên phía giám đốc ĐTH đấy, vậy mà anh bắt tôi đợi vì cô bé này đấy hả, đám nam nhân các anh cũng có mới nới cũ quá đấy.
Nam tử tên David thực ra là người Trung Quốc trăm phần trăm, nhưng tiện việc kinh doanh nên lấy cái tên nước ngoài, không có gì lạ, người ở thành phố giao lưu với nước ngoài nhiều đều thế, phổ biến nhất là Hong Kong.
David cũng là người từng trải, rất rõ sự ganh đua giữa các cô gái không phải trò đùa, rõ ràng vừa rồi Trần Thần một hai lấy lòng chàng tỷ phú trẻ, chẳng tha thiết cơm nước, giờ kêu đói, nhưng không thể hiện ra, cười nịnh:
- Thực sự xin lỗi, là tôi có chút chuyện làm ăn bị kẹt, cần nhờ tới cha cô ấy, nên ủy khuất mọi người một chút. Trần mỹ nữ hiếm có thời gian như vậy, được, hôm nay tôi mời khách là được.
Nói thế chẳng hóa con bé đó là nhân vật chính hôm nay à? Trần Thần chỉ Tô Xán:
- Miễn đi, hôm nay Tống Chân mời khách, cần gì tới anh!Trước mặt Tống Chân, anh không có cơ hội lên tiếng.
Thật ra bữa cơm hôm nay cũng không phải ai mời ai cả, bọn họ là nhóm chơi với nhau, hẹn cùng nhau ăn cơm trước rồi, sau đó vì bất ngờ phát hiện ra thân phận Tô Xán mới nhờ Tống Chân rủ Tô Xán đi thôi, không nghĩ bây giờ lại có thêm khách không mời, Trần Thần vì đả kích đám David, đem lý do bữa cơm này quy kết là Tống Chân muốn mời cơm Tô Xán, biến số còn lại thành khách phụ hết.
David chỉ cười gượng, không muốn tranh cãi, mà trước mặt Tống đại tiểu thư của tập đoàn Sâm Xuyên, hắn đúng là “không có cơ hội lên tiếng.”
Cùng là phụ nữ với nhau, Tống Chân thừa hiểu ý đồ của Trần Thần, trừng mắt với Trần Thần, nhưng không làm mất mặt bạn mình. Chỉ lo tên phong lưu Tô Xán kia lại tưởng mình bày thế trận lớn thế này chỉ đề mời y, không khiến y hiểu lầm gì chứ?
Tô Xán lúc này không tâm trạng nào để ý tới xung quanh, bàn tay cũng nhân cơ hội rút khỏi tay Trần Thần, thấy ánh mắt vừa nãy của Lâm Lạc Nhiên, lòng có cảm giác không lành.
Quả nhiên Lâm Lạc Nhiên đi thẳng tới bên cạnh Tô Xán, phóng khoáng mà không mất ưu nhã, ngồi xuống bên cạnh Tô Xán, giọng nũng nịu:
- Honey, sớm biết anh sẽ tới đây thì buổi chiều em đã không đi tập yoga mà tới thẳng trường anh để đi cùng rồi...
Honey, cái từ không khác gì “darling”, “dear” đó, làm Thái Hằng đang một lòng săn đón người đẹp trước tiên là sửng sốt, sau đó chẳng khác gì gà nhúng nước, một câu nói là thiên đường của người ta nhưng lại là địa ngục của hắn. Mặc dù không khoa trương tới mức đó, nhưng nhìn cảnh ngọt ngào của Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên rõ ràng có cảm tưởng kiến lập trên sự đau khổ của Thái Hằng.
Lý Chi, Trần Nhạc Đông những người khá hiểu thân phận của Tô Xán thì thấy bình thường, mặc dù bộ dạng như mèo con lấy lòng chủ đó Lâm Lạc Nhiên làm lòng họ hơi ghen tỵ, nhưng với thân phận của Tô Xán, có bạn gái các phương diện siêu thoát phạm ví bình thường là đương nhiên.
Tống Chân hơi thoáng chút giật mình, nhưng chỉ là khoảnh khắc nhỏ khó phát giác mà thôi, bề ngoài vẫn giữ nụ cười nhẹ, giọng điệu, thần thái của cô gái này rõ ràng là với người yêu, không phải bạn gái của Tô Xán là Đường Vũ à? Càng kiên định ý nghĩ Tô Xán là tên lăng nhăng.
Trần Thần cũng há hốc mồm, cảm thấy nản chí vô cùng, dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Lạc Nhiên xuất sắc hơn mình nhiều, tuy không phải thực sự có ý gì với Tô Xán, nhưng xem ra hôm nay không có khả năng nói chuyện phỏng vấn kia rồi:
- Mọi người tới cả rồi, vậy chúng ta gọi thức ăn thôi, tôi đói ngấu rồi đây này.
Tống Chân gật đầu, tự động đứng ra làm chủ bữa cơm hôm nay, gọi phục vụ tới:
- Thịt gà kho tiêu, khoai tây thịt bò, sườn xào chua ngọt …
Lâm Lạc Nhiên đợi Tống Chân gọi xong, nói với phục vụ:
- Thêm sườn rán cháy cạnh nữa, không tẩm bột, Tô Xán thích ăn món đó.
Bữa cơm bắt đầu, không khí xung quanh cũng là lạ, Lâm Lạc Nhiên cẩn thận chăm sóc Tô Xán, giúp y đeo khăn ăn, giúp y gắp thức ăn, ôn nhu săn sóc không khác gì cô vợ nhỏ.
Mặc dù đã qua quen với tư duy thiên mã hành không của Lâm Lạc Nhiên rồi, nhưng vẫn không chịu nổi một tiếng "honey", nhất là sự ôn nhu của Lâm Lạc Nhiên càng làm y nổi da gà.
Đến khi Lâm Lạc Nhiên gắp cho y miếng sườn rán thứ ba, Tô Xán không chịu nổi sự hành hạ này, hỏi:
- Thế này là sao?
Lâm Lạc Nhiên nhìn Tống Chân và Trần Thần, hạ thấp giọng chỉ hai người nghe được:
- Hôm nay nhiều nữ nhân như vậy, lại còn xinh đẹp nữa... Tôi hi sinh danh tiết để đề phòng cậu phạm sai lầm, cậu phải cám ơn tôi mới đúng.
Hai người bọn họ trên bàn ăn thì thầm to nhỏ, từ góc độ người ngoài, rõ ràng bộ dạng đôi tình lữ chìm vào trong thế giới riêng của mình, ít nhiều làm nam tử khác thấy tim co giật.
Lâm Lạc Nhiên