Trên bình diện ĐH Thượng Hải lúc này phải có 80% số người biết tên Tô Xán, nếu ở KTX số 13 và 17 sẽ có trên 90% số người biết mặt Tô Xán, nếu ở khu nam sẽ có 60% biết mặt, còn ở khu bắc này, số người nhận ra Tô Xán không quá 10%.
- Người kia là ai? Sao lại ngồi ở ghế khách quý?
Lộ Vi phụ trách đối ngoại ban thể dục hội sinh viên, trợ lý học viện nghệ thuật, phó chi bộ đoàn, nhíu mày nhìn Tô Xán.
Cô nhận ra nam sinh này, nếu chỉ một lần ở thư viên có lẽ là quên ngay thôi, nhưng sau đó ít ngày chính kẻ này lại tranh lên cái xe taxi mà cô gọi trước, cái mặt đáng ghét đó làm sao cô quên được, trực tiếp liệt Tô Xán vào thành phần bất hảo. Lộ Vi là cô gái có biên độ tình cảm dao động lớn, có thể hiền hòa nói chuyện với người mới quen, có thể trách mắng người khác không chút nương tình, dù sao là mỹ nữ hàng đầu mà, tất nhiên được vô số người o bế, khó tính chút là phải thôi.
Lúc này nhìn Tô Xán ngồi nghênh ngang ở hàng đầu, trong lòng lập tức khó chịu.
Một người bạn bên cạnh thấy Lộ Vi mặt lạnh như sương băng, nói:
- Không biết nữa, mình cũng đang thắc mắc, vừa xong bận rộn phía kia xong thì thấy cậu ta ngồi xuống đó rồi, không biết tự giác gì cả, chỗ đó đâu phải ai cũng ngồi được, có lẽ là phụ đạo viên nào đó ngồi tạm chăng?
- Phụ đạo viên gì, có phụ đạo viên nào ở học viện này mà mình không biết, hội sinh viên làm ăn kiểu gì thế?
Lộ Vi hừ một tiếng, nói với một vị phó chủ nhiệm trong khoa chừng bốn mươi:
- Thầy đợi chút, em sẽ an bài.
Vị phó chủ nhiệm kia vừa tới lễ đường, nhưng phát hiện hàng đầu không còn chỗ ngồi nữa, tâm tình đang hào hứng bị giảm sút rất nhiều, nếu không phải dẫn đường là Lộ Vi cực kỳ xinh đẹp, đoán chừng mặt ông ta đã sầm xuống rồi.
Tô Xán nhìn thấy Lộ Vi đi về phía mình, mỹ nữ thế này gặp một lần là nhớ, nên Tô Xán nhận ra cô gái này ngay, có điều không biết tên mà thôi.
Vừa tới nơi, Lộ Vi đã chất vấn:
- Cậu năm thứ mấy? Sao lại ngồi ở đây, không ai quản à, hội sinh viên đâu rồi?
Trương Bất Phàm hội trưởng hội sinh viên học viện an bài chỗ ngồi cho Tô Xán xong đã đi chỗ khác rồi, hắn không chỉ phụ trách tổ chức, còn là MC nữa rất bận rộn, một số người khác thì không thể quản được, họ biết địa vị cô gái này trong khoa không phải vừa.
Tô Xán nhún vai:
- Cô không phải người hội sinh viên à?
Lộ Vi bị hỏi vặn lại càng bực bội, sẵng giọng:
- Cậu đừng có quanh co với tôi, tôi hỏi sao cậu lại ngồi đây, cậu ở lớp nào?
Cô gái này Tô Xán đã gặp hai lần, một ở thư viện khi đọc cuốn sách đặc biệt, lần thứ hai bị y cướp taxi, tới nay chưa quên, hứng thủ lên, cố tình nói:
- Nghiêm khắc mà nói tôi không phải người học viện này, nhưng được học viện an bài ở đây.
Y từng lãnh giáo sự chua ngoa của cô gái này rồi, không lạ gì.
- Không thuộc học viện này?
Lộ Vi mày dựng lên:
- Đám người hội sinh viên này làm ăn kiểu gì không biết.
Lộ Vi sống mũi cao, đeo kính không gọng thanh lịch, mái tóc đuôi sam dài, thả một lọn xuống mặt vừa điều đà vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ, mặc chiếc áo sơ mi nữ cách điệu màu trắng ngắn tay, cổ ren bó eo, chiếc quần xám ông đứng thẳng khoe đôi chân dài thong thả.
Ý nghĩ đầu tiên của Tô Xán là “tiếc là không mặc váy”, mắt liếc qua một cái.
Vốn nhạy cảm với Tô Xán nên dù mắt y nhìn lướt đùi mình vẫn nhận ra ngay, trừng mắt lên:
- Cậu nhìn cái gì?
Tô Xán ung dung đáp:
- Phương thức nói chuyện thể hiện sự tôn trọng là phải nhìn thẳng vào người mình đang nói, đúng không?
Lộ Vi không chỉ xinh đẹp, mà khí chất rất tốt, trước kia ở thư viện, Tô Xán cũng bị loại khí chất gần giống Đường Vũ này thu hút, chỉ tiếc cô gái này tự phá hỏng khí chất của mình, không được như Đường Vũ bất kể là bình thường lạnh lùng, hay thi thoảng tinh nghịch ương bướng thì vẫn là khí chất độc nhất vô nhị ấy. Bù lại cặp chân dài kia gỡ điểm rất nhiều.
Là một trong hai mỹ nữ đứng đầu khu bắc, Lộ Vi gặp quá nhiều loại người thấy mỹ nữ là sinh ra tơ tưởng linh tinh, khiến cô rất phản cảm. Đặc biệt là loại người đã làm sai còn múa mép bao biện, giống đám cô hồn dã quỹ chỉ có thể lượn lờ ở thư viện nhìn trộm nữ sinh ra vào.
Cái vẻ mặt nhởn nhơ của Tô Xán làm Tương Vi tức muốn điên:
- Đừng có lẻo mép với tôi, cậu trả lời mau, hôm nay ai bảo cậu ngồi đây, ai phụ trách.
Tô Xán ngơ ngác chỉ mình:
- Ý cô là bảo tôi đi?
- Chứ cậu còn muốn tôi mang trà rót nước hầu hạ sao, đại gia?
Mấy cô gái phòng Đường Vũ ngồi hàng ghế thứ ba nghe thấy hết, cười ngặt ngoẽo, hiếm khi nào Tô Xán luôn được lòng các chị em lại bị một cô gái gây khó dễ trước mặt người khác, trông cái mặt ấm ức đó rất buồn cười.
- Được, được, tôi đi, không cho ngồi thì đi thôi.
Tô Xán vốn định thêm câu "nha đầu, mang trà", nhưng thấy cô gái này mắt tóe lửa, dừng lại đúng lúc, chẳng may cô ta điên lên cho một cái tát hay đá một cái thì thành đùa quá tự chuốc nhục vào mình.
Tất nhiên Tô Xán không đi luôn, mà tới chỗ Đường Vũ, giọng ngả ngớn:
- Mỹ nữ, ngồi nhích vào cho anh ngồi ké với được không?
Đường Vũ lườm Tô Xán một cái, ngồi lui vào trong cho Tô Xán ngồi.
Hành động này làm ít chàng trai không biết chuyện há hốc mồm, biết dễ dàng như thế mình đã tới rồi, quả nhiên các cụ nói cấm có sai bao giờ, thằng mặt dày đúng là vô địch.
Tô Xán vừa ngồi xuống, Trình Thông Thông cách Đường Vũ nói:
- Tô Xán, đó là Lộ Vi, đóa hồng có gai không dễ chọc đâu.
Tô Xán chỉ cười, nắm lấy tay Đường Vũ, vị trí đó đúng là không thoải mái chút nào, chỉ có ở bên cạnh Đường Vũ, khí chất của cô làm lòng y lắng dịu, mọi náo nhiệt xung quanh như cách tuyệt, chỉ còn cô gái bên cạnh này.
Lộ Vi dẫn vị phó chủ nhiêm kia tới chỗ Tô Xán vừa ngồi, ánh mắt vô tình lướt qua chỗ Tô Xán, thấy y đang nắm tay cô gái xinh đẹp xuất trần, mồm há ra, một cô gái xinh đẹp như thế trong trường mức độ được hoan nghênh không kém gì mình.
Lòng lập tức cảnh giác.
Tiếp đó Lộ Vi thấy cô gái ngồi bên cạnh con cóc ghẻ kia đang hơi hếch cái cằm xinh đẹp lên, dùng ánh mắt lạnh như băng, sắc như đao nhìn mình.
Như không khí lạnh từ Siberia lướt qua người, Lộ Vi rùng mình, cô chưa bao giờ gặp cô gái nào ánh mắt dễ sợ như thế, giống như bị xuyên thấu nội tâm.
………
Cùng thời điểm đó trong căn phòng tồi tàn, cửa sổ nhỏ lắp kính dầy cũ kỹ, cái đèn sợi đốt kiểu cũ phát ra thứ ánh sáng mờ mờ, một mặt tường treo tấm vải dày nhung đỏ sậm, một nhóm người ngồi quây quanh cái bàn bầu dục, trong góc phòng có nam tử ngồi một mình khoanh tay, hai mắt khép hờ.
Không khí hơi kỳ lạ.
Trương Á Kỳ thở dài:
- Tô Xán lại không tới rồi, thôi kệ cậu ta, chúng ta bắt đầu họp thôi.
- Từ sau lễ kết nạp tới giờ cậu ta không thèm tham dự cuộc họp nào cả, cậu ta coi clb là trò đùa hay sao, muốn tới thì tới không tới thì thôi?
Cô gái tên Ninh Linh ngồi khoanh dựa vào ghế, giọng bực tức:
- Hội trưởng, tôi thấy anh dung dưỡng Tô Xán quá mức rồi đấy, phải có biện pháp gì đi chứ? Tự tung tự tác thế à?
Trương Binh dúi điếu thuốc hút dở vào gạt tàn:
- Tôi đã nói rồi, cậu ta không hợp với cái clb này.
- Đủ rồi, tôi nghĩ cậu ấy có chút hiểu lầm về chúng ta thôi, dù sao khởi đầu hai bên không tốt, chúng ta lại dùng thủ đoạn ép cậu ấy gia nhập clb, người tài bao giờ cũng có cá tính.
Trương Á Kỳ nói tới việc họ gây sức ép cho khoa để Tô Xán phải gia nhập Feec, hắn vội vàng như vậy là cần Tô Xán cho sự kiện không nữa sẽ diễn ra:
- Mộng Huy, cậu có dự án muốn hợp tác với Tô Xán, nhân cớ đó tìm Tô Xán nói chuyện một chút.
Thấy Lưu Mộng Huy gật đầu, Trương Á Kỳ vỗ tay:
- Tốt, giờ chúng ta chính thức họp.