Tháng 10, Thời tiết bắt đầu chuyển từ mùa thu gió mát chuyển sang mùa thi thoảng có những cơn gió lạnh thổi tới, cần phải thêm quần áo rồi. Những cô gái mùa hè ăn mặc mát mẻ đã bắt đầu phải thêm vào phụ kiện chống lạnh, trong trường bắt đầu lưu hành trào lưu tất lụa, làm đám nam sinh bỗng cảm thấy thời tiết quay về mùa hè nóng nực.
Bây giờ Tô Xán quen với thân phận người nổi tiếng rồi, người xung quanh cũng quen có một chàng tỷ phú sống bên cạnh mình, cảm giác không có gì khác biệt lắm, ăn mặc thi thoảng cũng rất luộm thuộm, đi học cũng ngủ gật như bất kỳ ai, gần gũi mà thân thiết, phản ứng của mọi người với y dần quay lại như cũ, ít nhất bề ngoài là thế.
Chỉ còn một nan đề mà thôi, bất kể là Lý Hàn và Trần Giai đi tham gia vũ hội clb múa ba-lê, hay hoạt động hội người yêu thích nhiếp ảnh mà Tiêu Húc tham gia, hoặc là Trương Tiểu Kiều tính cách lãnh đạm được nữ sinh bắt chuyện nhiều hơn, cùng các loại lời mới hoạt động của trường cứ đổ tới ngày một nhiều, dù Tô Xán rất ít tham gia hoạt động này, nhưng nhiệt tình của người khác chẳng giảm.
Tới tháng 10 căn nhà của Tô Xán mua ở ngoại than được thông báo hoàn thiện xong, có thể tới nhận nhà.
Thư thông báo giao nhà thông qua hình thức bưu điện gửi tới phòng 602 của Tô Xán, trước kia Tô Xán đạp xe đạp đi mua nhà đã làm mấy cô gái bán nhà ngạc nhiên rồi, làm xong thủ tục mua căn nhà hạng sang, lại còn ghi địa chỉ liên hệ phòng 602 khu KTX số 17 Đh Thượng Hải, bọn họ tưởng bị trêu đùa.
Lúc đó Tô Xán dư tiền, một phần biết đó là khu nhà về sau nổi tiếng toàn Thượng Hải, gọi là khu Manhattan của Thượng Hải, nên mua chủ yếu với tâm lý đầu cơ tí chút, nhưng tới nơi thấy chỗ này giữa khu đô thị náo nhiệt, lại phong cảnh cực tốt, u tĩnh, hợp với tính cách của mình, dự định lấy nó làm đại bản doanh ở Thượng Hải, có tiền rồi không hưởng thụ cũng phí.
Nhu cầu có không gian riêng càng trở nên cấp thiết hơn khi y và Đường Vũ đã đột phá bước cuối cùng, biệt thự ở Tuyết Hải Dật Cư tuy tốt nhưng không thích hợp, ông Đường chả hiểu sao có vợ đẹp thế mà cứ bay qua Thượng Hải suốt làm phiền y.
Cái phong bì chữ mạ vàng đã không phải là thứ gì lạ lùng với phòng 602 nữa, Tô Xán thường xuyên nhận được thư mời tham dự hội nghị hay bữa tiệc long trọng nào đó, người ta chủ động gửi tặng thẻ hội viên vàng, hội viên bạc, đại bộ phận bị Tô Xán ném vào thùng rác, mấy thẻ hội viên kia y không cần, cho đám Lý Hàn cũng chẳng tiêu phí nổi, cho nên với phòng 602 mà nói, rất nhiều thứ không ít nhân sĩ thành công thèm muốn, với họ mà nói chỉ là rác mà thôi.
Bởi vì Tô Xán đôi khi còn xem tài liệu ở phòng, cho nên mua luôn một cái máy hủy tài liệu, thế là phòng 602 bây giờ chẳng còn giống một căn phòng KTX truyền thống nữa, mà giống văn phòng nhỏ trong công ty.
Tô Xán nghiệm thu nhà xong không tiết lộ với Đường Vũ, đợi trang trí hoàn thiện xong, cho Đường Vũ một bất ngờ nho nhỏ.
Vì Tô Xán thi thoảng lại chạy tới chỗ nhà mới, cho nên thời gian trốn học tất nhiên là nhiều thêm, thế nhưng với 2 thân phận bây giờ của Tô Xán, các giáo viên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, cho dù một số khó chịu, nhưng thành tích Tô Xán không tệ, không thể trách móc gì được y, quan trọng hơn nữa khi Tô Xán ở trường thái độ rất tốt, hoàn toàn đặt mình ở vị trí sinh viên, rất tôn trọng giáo viên.
Chiếc Bentley cuối cùng cũng được thực hiện đúng chức năng của mình, không còn là thứ thi thoảng được Lâm Quang Đống dùng ở các trường hợp thương nghiệp nữa. Hiện đỗ trong bãi đỗ xe một công ty nước ngoài gần Đh Thượng Hải.
Tuy phải đi bộ hơi xa một chút, nhưng nếu để ở trong trường thì quá phô trương, tuy tin đồn phòng 602 bây giờ có máy pha cà phê, máy giặt, máy in, bình nước nóng..v..v..v... Truyền đi khắp trường, gây tranh cãi không nhỏ, nhưng dù sao người ta không thấy còn đỡ, nếu Tô Xán còn nghênh ngang lái xe đắt tiền đi đi về về trong trường, e rằng kích thích thần kinh một số không nhỏ, khơi lên dân phẫn, nhà trường vì dẹp yên lòng dân dễ thu lại đặc quyền cho y lắm.
Một buổi chiều nhàn nhã, trong cái thời tiết làm người ta ngái ngủ, sau khi học xong tiết đầu Kinh tế học Phương Tây, Tô Xán dọn dẹp sách vở về phòng, lấy chìa khóa xe rồi rời trường.
Vừa mới lái xe đi chưa được bao lâu, Lâm Lạc Nhiên gọi điện tới, giọng nũng nịu:
- Lâu rồi không gặp, nhớ cậu chết đi được, mau mau tới đây.
Thái độ của Lâm Lạc Nhiên với Tô Xán không còn là mơ mơ hồ hồ, nửa nọ nửa kia nữa, mà là rõ ràng rồi, Tô Xán không hiểu vì sao, y không hề chống cự lại tình cảm đó, thậm chí có chút đắc ý, hưởng thụ.
Là nam nhân sức đề kháng ở mặt này vốn rất yếu, hơn nữa Lâm Lạc Nhiên ưu tú như vậy, còn chưa bao giờ tỏ ý định xen vào giữa chuyện của y và Đường Vũ, Tô Xán như tự mê hoặc mình bị động tiếp thụ tình cảm của Lâm Lạc Nhiên.
Giọng Lâm Lạc Nhiên rất có ma lực, vừa trọng vừa ngọt rung rung màng tai, làm tâm tình Tô Xán cũng như bầu trời xanh trong vắt kia, chẳng suy nghĩ, mỉm cười nói:
- Được, mình tới ngay.
Từng ánh mặt trời chiếu vào phòng trà kiểu Châu Âu đặt đầy bồn hoa ở ngoài tường, đó là một trong những quán nhỏ khá có tiếng ở cổng tây ĐH Thượng Hải, mang nét hài hòa của cảnh trí Giang Nam kết hợp với kiến trúc hiện đại Châu Âu.
Cái cửa vào nho nhỏ, cô chủ quán trẻ ngực nở eo thon làm đám súc sinh trong trường thèm chảy nước dãi dùng hai thứ tiếng Anh - Trung viết thực đơn trong ngày lên một tấm bảng đen, trong cảnh trí căn nhà hai tầng thấp thoáng nhìn thấy bóng dãng những cô gái xinh đẹp ăn mặc cầu kỳ.
Rất nhiều cô gái tới đây cầm cuốn sách nhỏ ngồi trong góc yên tĩnh lặng lẽ đọc, hoặc hẹn một vài cô bạn thân thiết, tới tán gẫu chuyện bí mật của nhân vật phong vân nào đó trong trường, cười khúc khích chia sẻ với nhau vài câu chuyện thú vị, ánh mắt bạo dạn nhìn anh chàng giao KFC đẹp trai đi qua, làm chàng trai đỏ mặt.
Tô Xán biết được nơi này lần đầu từ miệng Trương Tiểu Kiều, thời gian khá lâu rồi, mấy tháng sau khi nhập học, nghe nói thiếu phụ củ quán tốt nghiệp chính quy ĐH Thượng Hải, chẳng hiểu sao lại cam tâm mở một cái quán trà nho nhỏ, tới nay có vẻ vẫn độc thân, gây ra nhiều lần suy đoán.
Quán trà này không hẳn cấm nam sinh, nhưng nhìn thực đơn thì thấy rõ ràng nơi này không hoan nghênh nam sinh ghé thăm, ở đây có tôn chỉ ba không, không bia, không rượu, không thuốc lá.
Tiêu Húc mấy lần xúi bẩy Tô Xán tới đây, kể là hắn đi thám thính rồi, rất nhiều nữ sinh có khí chất thích tới đó hoạt động, Tô Xán thì biết Trình Thông Thông là khách quen ở đây, mà đám anh em trong phòng y mà nói, thú thực lắm lúc cái mặt quá thô bỉ, không biết che giấu gì cả. Cho nên trước mặt Đường Vũ, y hết sức đường hoàng từ chối.
Lâm Lạc Nhiên thường chạy khắp nơi, bạn bè thì bốn phương, nên thi thoảng tới ĐH Thượng Hải cũng bình thường.
Chiếc Bentley rẽ gấp chuyển hướng, đi tới cổng tây ĐH Thượng Hải, Tô Xán không tới đây nhiều, nơi này không tấp nập như cổng chính trường nơi có con phố ăn vặt trứ danh, nhưng đối diện lại có công viên nhỏ cùng hồ nước, một hàng cây xanh rì rậm rạp, mang tới vẻ thanh tĩnh.
Tô Xán vốn định lướt nhẹ đỗ trước quán thật phong độ, nhưng mà do ít đi, tay hơi ngượng, nếu chẳng phải công năng tuyệt hảo của Bentley thì y phóng lên lề rồi, phải tiến tới tiến lui mới đỗ ngay ngắn được, chẳng biết có ai thấy không nhưng mặt y đỏ rực rồi.
Đẩy cánh cửa gỗ sơn trắng đi vào, Tô Xán được vài cặp mặt chú ý, dù sao nam sinh tới đây không phải nhiều, đi một mình không ít, nhưng ánh mắt Tô Xán chỉ nhìn vào vị trí gần cửa sổ, nơi có chậu tán vĩ quỳ (Chrysalidocarpus lutescens - Cau cảnh) mọc rậm rạp.