Tô Xán không cho rằng bữa cơm làm cha mẹ phấn khích này dễ ăn, vả lại bị chú ý quá mức cũng không tốt, mặc dù bọn họ giành chiến thắng, phương án giảm cổ phần quốc hữu do Quách Giang Thiếu ra sức thúc đẩy bị bác bỏ, Đại Dung thoát khỏi nguy khó, Vương Bạc có được danh vọng lớn. Tô Xán lo liệu có khiến cha mình bị ấn tượng quá giỏi lộng quyền không?
Chỉ là một lãnh đạo quốc xĩ, nếu quá giỏi lộng quyền, năng lượng quá lớn không phải điều tốt. Chum chỉ để chứa cá nhỏ, nếu chẳng may có một con cá kình trong đó, liệu có người đổ nước trong chum ra, thay nước mới, cho những con cá khác vào?
Ăn một bữa cơm cũng phải đau đầu, quan trường đúng là không phải chỗ tốt đẹp, vào đó không biến thái thì cũng thành biến thái.
Cha mẹ y tiếp tục thay quần áo, tới khi Tô Xán hô lớn nếu không đi ngay có lẽ ngày mai cha ở nhà luôn không phải đi làm nữa, bị mẹ đánh một cái, sau đó cả nhà mới lên xe tới nhà hàng Ngân Hạnh.
Lần trước tới cái Nhà hàng Ngân Hạnh thì cậu cả bị Đào Chử Hồng đập xe, lần này không biết có khá hơn không.
Tô Xán lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Chu Quốc Đào, biết ông ta trên bốn mươi, nhưng bề ngoài trẻ hơn Tô Lý Thành nhiều, dáng vẻ tinh lực dư dả, người hơi gầy gò có phần khắc khổ, trông không giống bộ dạng chung của viên quan lớn, thường thì người như thế hoặc ở cơ quan thanh nhàn, hoặc là người tự luật cao, không dễ chơi.
Có điều Tô Xán chỉ lấy ánh mắt khách quan nhìn nhận thế thôi, ông ta có là người thế nào cũng không ảnh hưởng tới y, hôm nay Tô Xán quyết định chỉ mang tai không mang mồm, đóng vai con ngoan trò giỏi, ăn bữa cơm miễn phí rồi phủi đít về thôi.
Thực ra Tô Xán phủi đít lâu rồi, từ khi có tin TW ra quyết định xí nghiệp trong nước ngừng chấp hành (biện pháp tạm thời giảm cổ phần quốc hữu đảm bảo tài chính xã hội), là biết không còn trò gì hay nữa rồi, giờ là giai đoạn thu quan và phân phối lợi ích, đó hoàn toàn là chuyện của Vương Bạc rồi.
Sau khi Vương Bạc giới thiệu đôi bên, cả nhà Tô Xán ngồi xuống, Chu Quốc Đào lên tiếng:
- Chúng tôi có kỷ luật, không được nhận quà cáp hay hoa quả của cán bộ đương địa, thậm chí không được nhận chiêu đãi, nên chỉ đành móc hầu bao ra, nơi này không tệ nhờ do bí thư Vương giới thiệu, cũng vừa vặn, Đại Dung là xí nghiệp số một số hai trong tỉnh, cũng là tiêu điểm tập trung một số mâu thuẫn, tôi luôn muốn gặp giám đốc Tô nói chuyện, hôm nay vừa vặn.
- Được lãnh đạo tổ tuần thị TW mời khách, đây là vinh dự của tôi.
Tô Lý Thành hơi khẩn trương:
Cha khẩn trương là bình thường thôi, Tô Xán hoàn toàn đặt mình ngoài cuộc mới bình tĩnh được, theo đánh giá của y, biểu hiện của cha không tệ, tuy thế không thể nói là tốt, ăn nói không phải là sở trường của cha.
- Giám đốc Tô không cần căng thẳng, đây là bữa cơm bình thường, không mang tính chất công việc, chỉ trao đổi thảo luận số điều chúng ta có thể hiểu nhau hơn.
Chu Quốc Đào hiển nhiên muốn hòa hoãn bầu không khí, cười giải thích:
- Tổ tuần thị chúng tôi trọng điểm tuần bị ban bệ lãnh đạo địa phương, hiệu quả rất tốt, cho nên TW đã đưa lên chương trình nghị sự việc mở rộng phạm vi tuần thị, sau này lĩnh vực tuần thị của chúng tôi còn phát triển tới ngân hàng, bảo hiểm, xí nghiệp TW, nếu những xí nghiệp này xuất hiện vấn đề, ảnh hưởng không đo đếm được.
Mọi người gật đầu tán đống, tiếp đó thảo luận một số chính sách hiện hành.
Trong trường hợp này Tằng Kha không dám nói nhiều, không phải là tuân theo nguyên tắc phu nhân không can dự chính sự gì đó, nhà họ Tô không quan cách như vậy, thậm chí Tằng Kha trong nhà còn có uy hơn chồng. Đơn giản sợ trước mặt người thân phận địa vị như Chu Quốc Đào, nói một câu phải uốn lưỡi bảy bảy bốn chín lần, lo nói gì không hay thì ảnh hưởng tới chồng, đơn thuần ở góc độ vợ nghĩ cho chồng thôi.
Đoán chừng sau bữa cơm này, cán bộ tỉnh Tây Xuyên biết tin Chu Quốc Đào mời nhà Tô Lý Thành dùng cơm, e là không ít người hộc máu, quan trường là vậy vấn đề quan trọng nhất là thái độ.
- Chúng tôi tổ chức cuộc họp tổng kết, cuối cùng quyết định không báo cáo lên TW vấn đề của Quách Giang Thiếu, đồng chí này đúng là có ưu điểm, khơi một cái ao xuân hơn là giữ khư khư lấy ao tù, đạo trung dung đôi khi cũng là đạo dung tục, có lẽ trong đảng cũng cần cán bộ như tỉnh trưởng Giang, không ngại thí điểm, tìm kiếm đột phá. Cho nên chúng tôi chỉ gặp đồng chí ấy nói chuyện mà không xử lý, là theo nguyên tắc không muốn đả kích nhiệt tình cầu tiền của cán bộ.
Chu Quốc Đào mỉm cười:
- Chuyện này cũng nhờ đánh giá thẳng thắn của của anh đấy, các lãnh đạo bên trên cũng đánh giá rất cao tinh thần đoàn kết của anh.
Vương Bạc vẫn bình thản trước lời khen này:
- Tôi luôn hi vọng các cán bộ nhìn về một hướng, giây thừng phải xoắn về một hướng mới chặt được, đây mới là trạng thái lý tưởng.
- Nói rất hay.
Chu Quốc Đào gật đầu, đột nhiên quay sang nhìn Tô Xán:
- Vậy chàng trai trẻ này chính là Tô Xán đấy.
“Bộp!” Miếng sườn gặp dở trong miệng Tô Xán rơi xuống bát, suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu là “ Chuyện gì đây? Mình đã ngoan như chim cun cút rồi mà vẫn không thoát nạn à?”.
Vương Bạc và vợ chồng Tô Lý Thành cũng nhìn cả vào Tô Xán, hiển nhiên ánh mắt kia cũng nhận định, Tô Xán lại gây chuyện gì rồi.
Chu Quốc Đào cười tủm tỉm:
- Hiệu trưởng Mục đánh giá cậu là “ hay làm rối chuyện, nhưng có chính khí”, còn Tiền lão thì nói “ thằng bé đó có thể dạy bảo được”, đó là đánh giá rất cao, tôi chưa bao giờ nghe ông bà cụ đánh giá ai cao như vậy. Thế nên hôm nay tôi cũng muốn tranh thủ để gặp cậu một chút, mặc dù chưa nhìn ra được gì, nhưng tin rằng đánh giá ông bà cụ không sai được.
- Ông bà vẫn khỏe chứ ạ?
Tình huống này Tô Xán chỉ buốn cười ngốc nghếch, lòng hết hồn, chả lẽ nha đầu Đường Vũ đó đem cả chuyện của mình kể cho ông bà ngoại rồi à? Nha đầu đó không để cho mình tí sĩ diện nào sao?
- Hai ông bà cụ đều đã về Bắc Kinh, cứ hay nói thời tiết Bắc Kinh khắc nghiệt, không ôn hòa như trong Xuyên, cái ăn cái uống cũng không hợp miệng.
Chu Quốc Đào cười ha hả, thấy Tô Xán có vẻ ngượng ngùng thì càng trêu già:
- Lần này tới đây tôi không được nhận quà cáp ở địa phương, nhưng chút “hối lộ” thì tôi sẵn sàng mạo hiểm cầm hộ.
Nghe tới đây mà Tô Xán không hiểu thì kém quá rồi:
- Vâng, chú Chu cho cháu biết lịch trình, cháu sẽ chuẩn bị ít rau quả của Xuyên đề gửi lên cho ông bà.
- Được, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, ha ha ha …
Đợi hai người họ ngừng nói chuyện, Vương Bạc mới nghi hoặc hỏi:
- Anh Chu, hiệu trưởng Mục là?
Vợ chồng Tô Lý Thành cũng muốn biết, nghe đánh giá thế kia cùng cách nói chuyện của Chu Quốc Đào với Tô Xán, thì hai ông bà cụ kia giống như trưởng bối trong nhà, nhưng nhà mình đâu có quen hiệu trưởng Mục nào?
Chu Quốc Đào cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, nói một câu đơn gian nhưng mang nhiều ý nghĩa:
- Là phó hiệu trưởng trưởng đảng TW Mục Ngạn Dung, cũng là tiền phó tỉnh trưởng tinh Tây Xuyên.
- A!
Cho dù công phu dưỡng khí cao như Vương Bạc cũng không khỏi để lộ kinh ngạc ra mặt, kết hợp với ngữ khí Chu Quốc Đào nói trước đó ông ta nghe ra không ít thông tin:
- Mẹ của cục trưởng Mục?
Chu Quốc Đào gật đầu xác nhận.
Tô Lý Thành giải thích cho vợ còn chưa hiểu ra sao:
- Cục trưởng Mục là mẹ của Đường Vũ.
Vương Bạc nhìn Tô Xán chằm chằm tới mức Tô Xán sởn hết gai ốc, một lúc sau nói một câu:
- Chú nhóc này thật quá may mắn, làm người ta ghen tỵ.
Tô Lý Thành và Chu Quốc Đào gật đầu hết sức tán thành câu này.