Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 118: Mọi chuyện luôn có thể tồi tệ hơn

- Cha, để con đi tìm Tôn Lỗi hỏi xem sao, có thể nhà Tôn gia có họ hàng với bên đó.

Dịch Lực Hoan ôm chút hi vọng nho nhoi nói, vì hôm đó Tôn Lỗi cũng có mặt ở Tuyết Sơn Tây Lĩnh, không có vẻ gì là quen biết Tô Xán từ trước.

Dịch Gia Thuận nhìn con trai, thấy hắn khá bình tĩnh, gật đầu:

- Ừ, đi đi, nhưng đừng gây sự gì đấy.

- Vâng.

Du Thành là địa bàn của Trọng Phàm, từ bí thư thành ủy tới thị trưởng đều có mối quan hệ mật thiết với ông ta, Tôn Trường Kiệt chỉ là một phó thị trưởng không nằm trong thường ủy, khả năng gây ảnh hưởng tới Trọng Phàm rất nhỏ, nhưng đáng sợ hơn là tin tức đằng sau hành động này, vì sao Tôn Trường Kiệt biết mà vẫn làm, hai bên vốn không thù không oán, đằng sau Tôn Trường Kiệt phải có chỗ dựa đủ lớn.

Thằng nhóc Tô Xán đó không ngờ lại có thân phận ghê gớm như vậy, ai biết nó còn quân bài nào chưa ra nữa không? Ai biết liệu còn có bao nhiêu kẻ bỗng dưng nhảy ra như Tôn Trường Kiệt nữa.

Dịch gia tất nhiên cũng có đối thủ, chỉ sợ chuyện này gây ra phản ứng giây chuyền, mà Dịch gia lại đã đem phần lớn nhân lực đặt vào hạng mục đường ống dẫn nguyên liệu, nếu sa lầy vào cuộc chiến quy mô nữa, coi như trong mấy năm tới khỏi làm chuyện gì khác.

Tôn Lỗi đang tham dự một cuộc họp ở công ty, nhận được điện thoại của Dịch Lực Hoan, đoán ngay được chuyện gì, liền hẹn hắn tới quán cà phê gần đó nói chuyện.

Dịch Lực Hoan không tới quán cà phê mà ngồi trong xe đợi, liên tục xem đồng hồ, càng lúc càng sốt ruột, chỉ đợi 15 phút mà hắn tưởng chừng như đã đợi cả tiếng, ở cái Du Thành này, trước giờ có mấy ai khiến hắn phải chờ đợi như vậy.

“Rầm!” Thấy Tôn Lỗi đi từ công ty ra, Dịch Lực Hoan đóng mạnh cửa xe bước ra ngoài.

- Nhà cậu và thằng nhãi Tô Xán kia có quan hệ thế nào?

Dịch Lực Loan mặt âm trầm nhìn thẳng Tôn Lỗi hỏi:

- Không có quan hệ gì cả.

Tôn Lỗi vốn định ám thị cho Dịch Lực Hoan biết quan hệ giữa cha mình và Mục gia, nhưng ngữ khí bề trên chất vấn của Dịch Lực Hoan làm hắn khó chịu, dù sao sau này hai bên khó qua lại được với nhau nữa, chẳng cần nể nang, gần đây Tiên Thực gặp rắc rối hắn cũng biết, không khó đoán ra đối phương đang phản đòn, Dịch gia đánh giá quá thấp đối thủ, kết cục đá phải ván sắt.

Ngữ khí của Tôn Lỗi làm lửa giận bốc lên đầu Dịch Lực Hoan:

- Không có, không có vậy là hôm nay cha cậu đột nhiên đòi đóng cửa kiểm tra Tiên Thực của Trọng Phàm, cậu nói xem, đây là chuyện gì?

- Làm sao tôi biết, lại chẳng phải tôi bảo cha tôi làm thế.

Người nói vô tình kẻ nghe có ý, Dịch Lực Hoan không khỏi liên tưởng hôm đó trên Tuyết Sơn, có thằng béo ác miệng nói câu “cha mày nghe lời mày lắm?”, hắn biết hôm đó có rất nhiều người nén cười sau lưng mình.

- Thằng chó chết này.

Dịch Lực Hoan thình lình tung đấm thẳng vào mặt Tôn Lỗi.

Tôn Lỗi bị trúng đòn bất ngờ, tối tăm mặt mũi lùi lại, sống mũi trúng đòn làm nước mắt tràn ra giàn dụa:

- Mày điên à?

- Tao điên đấy, mẹ nó, chúng mày định theo gió trở cờ à, cho mày biết, Dịch gia chưa đổ đâu, hôm nay tao cho mày một bài học cảnh cáo đứa khác.

Sau lần bị ném xuống ao nước đó, trừ một số đồng bọn thân thiết, Dịch Lực Hoan gặp ai cảm giác người đó thầm cười nhạo mình, hôm nay nhân dịp này phát tiết hết oán giận trong lòng ra, tung ra cú đấm nữa vào mặt Tôn Lỗi.

“Bốp!” Tôn Lỗi thấp hơn Dịch Lực Hoan nửa cái đầu, thể trọng cũng nhẹ hơn rất nhiều, một đấm này làm hắn hộc máu mồm. loạng choạng lùi lại sau, nhưng chẳng những không làm hắn sợ, đột nhiên bị đánh làm Tôn Lỗi đùng đùng nổi giận, bất chấp chênh lệch hai bên, gầm một tiếng, lao người húc thẳng vào bụng Dịch Lực Hoan.

- Thằng chó, mày dám đánh tao à?

Dịch Lực Hoan lúc này không còn suy nghĩ gì nữa rồi, nhịn đau chắp hai tay nện mạnh xuống lưng Tôn Lỗi, Tôn Lỗi trúng đòn đau, khuỵu xuống, liên tục cú đấm đá tàn bạo đổ xuống. Tôn Lỗi hiếm hoi lắm mới trả đòn một cú, chẳng những không gây tổn hại gì cho Dịch Lực Hoan, còn khiến hắn lên cơn trả lại gấp mười lần.

…..

Kết quả Tôn Lỗi bị đánh tới bất tỉnh vào viện, đó là do may mắn ở trước cổng công ty, nhân viên công ty mau chóng nhận ra tới can ngăn mới cứu được, nếu không chẳng biết sẽ có hậu quả gì.

Dịch Lực Hoan bị cảnh sát bắt đi, dù hắn liên tục chửi bới nói mình thân phận mình thì không ai dám tùy tiện thả hắn ra, vì người bị đánh là con trai phó thị trưởng, đám tôm tép họ cứ làm theo phận sự trước đã, sau đó báo lên trên, đợi các vị thần tiên đánh nhau, sau đó ai thắng thì bọn họ sẽ nghe bên đó, đơn giản dễ dàng.

- Cái thằng ngu xuẩn này! Đã bảo nó đi hỏi thôi, đừng gây sự.

Dịch Gia Thuận biết tin này giận điên người đập tan điện thoại, thời khắc mẫn cảm như vậy con trai ông ta lại gây sự cố, nếu không phải ông ta kiềm chế tốt, có lẽ hôm nay Dịch gia cũng có người phải nhập viện.

- Chủ tịch, phu nhân gọi điện tới.

Cô thư ký nơm nớp đi vào phòng báo, vì Dịch Gia Thuận đập điện thoại rồi, nên vợ ông ta phải gọi tới công ty:

- Bảo với bà ấy, tới đồn trông coi kỹ thằng con bảo bối của bà ta, nó mà ra khỏi đồn, không cần người khác, tôi đích thân đánh gãy chân nó để nó khỏi ra ngoài gây chuyện.

Dịch Gia Thuật quát lớn, nói:

- Bảo Vạn Quý chuẩn bị xe đưa tôi tới bệnh viện.

….

Tôn Trường Kiệt đã tới bệnh viện trước, Tôn Lỗi vẫn đang được kiểm tra, chưa có kết quả chính thức, nhưng sơ sơ thì cũng đã có tổn thương phần mềm, rạn xương sườn, trật quai hàm, có thể không nghiêm trọng tới mức phải phẫu thuật, nhưng mặt sưng húp tới biến dạng, còn đâu khuôn mặt điển trai ngày nào.

Nghe cô nhân viên công ty chứng kiến sự việc kể lại thì con mình nhận được cú điện thoại rời công ty, xuống gặp Dịch Lực Hoan, nói chuyện chưa được mấy câu thì bị đánh thành ra cơ sự này.

Đối phương tới tận công ty, ý đồ hành hung chưa đủ rõ ràng sao, Tôn Trường Kiệt rất cưng đứa con này, từ nhỏ học tập tốt, lớn lên càng không phụ lòng ông ta, tới nay tự dựa vào sức mình mở hai công ty, không ngờ bị người ta đánh thành ra nông nỗi này.

Tôn Trường Kiệt đấm mạnh vào tường, rít lên:

- Dịch gia tưởng mình là thổ hoàng đế ở Du Thành này rồi à? Nếu con ông mày có làm sao, dù liều cái mạng già này cũng khiến Dịch gia xuống địa ngục cùng.

Một số cán bộ cao cấp chính phủ hay tin tới nơi nghe được câu này đưa mặt nhìn nhau, sau đó lui ra.

……

Có một câu nói thế này, mọi việc luôn có thể tồi tệ hơn, vì thế khi xảy ra chuyện, chúng ta càng phải bình tĩnh đừng nghĩ trời đã sặp xuống, nếu không trời chưa sập cũng sẽ sập.

Sự kiện Dịch Lực Hoan đánh con trai phó thị trưởng Du Thành chớp mắt đã bay tới Du Thành, đến đám Vương Uy Uy cũng không dám tin có thể xảy ra chuyện hay ho như vậy, vội vàng gọi điện thoại cho Tô Xán tra hỏi làm sao y có thể đổ dầu đổ lửa gây ra chuyện này, không ngờ Tô Xán đang ở Đôn Hoàng làm việc chẳng hề hay biết gì cả, vội vội vàng vàng bỏ đi, khiến Vương Thanh tái phát bệnh “làm a hoàn” rất tức giận.

Lâm Trứu Vũ tắt điện thoại, nhún vai:

- Tô Xán mà động vào chuyện gì thì đúng là …. loạn.

Nguyên nhân Tôn Lỗi bị đánh nhanh chóng xác nhận, trước đó Tôn Trường Kiệt định đóng cửa kiểm tra Tiên Thực thuộc Trọng Phàm, lập tức mọi người quy kết tới việc đấu tranh của Vương hệ và Quách hệ trên tỉnh, người lắc đầu ngao ngán, người nóng ruột đợi xem trò hay, người thì rình rập cơ hội.

Nhưng thoáng một cái, tất cả lại bị tin khác thu hút toàn bộ sự chú ý.

Ngày 23 tháng 8, không chỉ Dung Thành, mà toàn quốc định sẵn là một ngày khiến nhiều người mất ngủ.

Trong ngày hôm đó, ĐTH TW và mạng Tân Hoa đồng thời cho đăng tin tức từ bộ chính trị và ủy ban chứng khoán TQ: Quốc vụ viện quyết định, trừ xí nghiệp hải ngoại trên TTCK ra, xí nghiệp trong nước ngừng chấp hành (biện pháp tạm thời giảm cổ phần quốc hữu đảm bảo tài chính xã hội).

Mọi chuyện luôn có thể tồi tệ hơn.