Tô Xán đang ngồi ngơ ngẩn trong xe thì có điện thoại của Đường Vũ, bên đó có tiếng động huyên náo, chắc là chợ hay khu mua sắm nào đó.
- Bạn đang ở đâu vậy?
Tô Xán hít một hơi, giọng cố gắng bình thường nhất có thể, nha đầu này gần đây quá mẫn cảm, hay nghĩ lung tung:
- Đang ở ngoài, còn bạn, không phải đi cùng với người nhà à?
- Ừ, đang dạo phố... Hơi chán, bạn không đi xem triển lãm xe à?
Đường Vũ ở khu mua sắm, cùng nhóm phụ nữ trong nhà, cô tranh thủ thời gian đứng ngoài cửa hiệu gọi điện cho Tô Xán:
Lòng Tô Xán ấm lên, Đường Vũ đi cùng người nhà vì "buồn chán" mà gọi điện cho mình, cả hai coi chừng càng lún càng sâu rôi, dù có là một đi không trở lại, bọn họ cũng lựa chọn không quay đầu.
- Đi rồi, vừa mới về, hiện giờ mình đang ở trên phố, đối diện là siêu thị Tân Đường, bên trái là một hiệu hải sản rất rất lớn, còn có hiệu bánh, bạn có muốn ăn bánh không?
Tô Xán nhìn hàm ý sâu hơn sau sự "buồn chán" của Đường Vũ, xem ra tình thế bữa cơm kia không được lạc quan.
- Không cần, lát nữa bạn có về trường không, tới khi đó mình cũng về, sẽ gọi điện cho bạn.
Nghe có vẻ Tô Xán đang một mình ở ngoài đường, nhưng Đường Vũ không nhớ ra ở trường có cái hải sản rất rất lớn nào, dù sao không phải trọng điểm, hôm nay tâm tình cô không yên, tin rằng Tô Xán cũng thế.
Dù sao cũng là lần đầu tiên chính thức dẫn bạn trai về nhà, hơn nữa lại còn đối diện với bao nhiêu người như vậy, Tô Xán có áp lực, lo sợ được mất là bình thường. Nên tham quan triển lãm xe xong dừng lại bên đường giải tỏa áp lực trong lòng phù hợp tính cách tình cảm và lý trí tương đối mâu thuẫn của Tô Xán mà Đường Vũ biết.
- Không cần, hiện mình ở ngoài mua vài thứ, không về trường học nữa, lát nữa mình sẽ tới thẳng chỗ ăn cơm... Tiên Chính Cư Thị... Ừ, mình tìm được đường, trước khi tới sẽ gọi điện cho bạn.
- Đừng mua cái gì linh tinh tốn tiền đấy.
Đường Vũ dặn dò làm Tô Xán buồn cười lắm, không biết cái xe này có phải là "thứ linh tinh tốn tiền" không? Ngày kia Lâm Quang Đống mới từ Dung Thành tới, Truyền thông Ba La sẽ chính thức tiếp quản cái xe này, đùa, bây giờ mà mình lái nó về trường, e gây oanh động và hiệu ứng phụ không hay.
Đường Vũ nghĩ một lúc lại hỏi:
- Thực sự không vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên, bạn nên ở cùng mẹ bạn, dì không mấy khi tới Thượng Hải được, về trường làm gì lại tốn công đi, mình sẽ tới thẳng đó.
Đường Vũ về trường là để đi cùng với Tô Xán thể hiện rõ thái độ của mình với người nhà, cũng giúp Tô Xán giảm bớt áp lực và khẩn trương.
- Ừ, thời gian là sáu giờ, tới rồi gọi điện cho mình.
Đường Vũ hôn chụt một cái vào điện thoại, sau đó đỏ mặt tắt nhanh, không cho Tô Xán kịp nói gì.
Nha đầu này thật là, bao nhiêu năm rồi vẫn dễ thẹn thùng như vậy, Tô Xán mỉm cười xoa xoa má, như vừa nhận nụ hôn đó vậy.
Đặt điện thoại xuống, Tô Xán lúc này mới tĩnh tâm cảm thụ chiếc xe đắt tiền này, không gian rộng rãi, ghế dựa màu đen bằng da thật, cửa kính ngăn cách tia sáng bên ngoài tạo thành không gian tách biệt, mang mùi đặc trưng của xem mới, yên tĩnh dễ chịu.
Cầm hướng dẫn sử dụng xe lên, lật sách xem vẫn cứ có cảm giác hơi hoang đường, cái xe cực kỳ đắt tiền này thực sự trở thành xe của mình rồi.
Tin rằng khắp cả nước không ít người nhòm ngó nó, tên Tiêu Triệu Húc ở Dung Thành là một trong số đó, một số nhân vật có máu mặt còn thông qua các mối quan hệ muốn đặt trước nó, đây là điều bên bán xe nói với Tô Xán, điều này có quy định, hơn nữa cho đặt trước như thế thì được lòng một người mất lòng nhiều người, cứ bán công khai là tốt nhất.
Võ công thiên hạ, chỉ nhanh là không phá được.
Sách lược cũng như thế, thế nên Tô Xán dậy sớm, trèo đèo lội suối, mang luôn tiền tới ném vào mặt bọn họ, đánh một đòn dứt điểm, không cho người khác kịp trở tay.
Tô Xán có thể hình dung được ngày mai tin tức này sẽ bay ngợt trời, một tiếng sau khi mở cửa, chiếc xe đáng chú ý nhất của cuộc triển lãm đã bị người ta mang một va li tiền mặt mua mất, mức độ chất động không cần phải nói, những từ ngữ "trẻ tuổi"," thần bí ", " va li tiền mặt"," Bentley xa hoa"... V..v...v.. Kết hợp lại với nhau gây ra hiệu ứng và sức sát thương không cần phải nói.
Tin chắc rằng cả những người vốn không quan tâm tới cuộc triển lãm này cũng tò mò kiếm một bức ảnh xem chiếc xe đắt tiền này trông thế nào, tiếp đó quan tâm người trẻ tuổi thần bí kia là ai.
Một trong những định nghĩa về truyền thông là tính thích nghi, tính khả thi và tính hữu hiệu. Nếu không có tính hữu hiệu đủ thỏa mãn khẩu vị người xem thì không khác gì mù mắt không tìm được mục tiêu nên không loại trừ có tờ báo thần thông quảng đại truy tìm ra mình.
Nhưng cả quân bài lẫn quyền chủ động nắm trong tay Tô Xán, số thứ hai của Văn hóa thời thượng sẽ đưa chiếc xe này lên trang bìa.
Đó là con chim đầu tiên Tô Xán nhắm vào, tối nay sẽ nhắm tới con chim thứ hai và ba, y đã chuẩn bị kế hoạch này rất lâu rồi.
Kết quả thế nào đây, Tô Xán có thể tưởng tượng ra phản ứng của Đường Vũ, còn Mục Tuyền, tay Tô Xán run run, nhưng không phải là sợ, đó là sự phấn khích.
Cúp điện thoại, Đường Vũ hướng về phía đại quân gia đình từ trong cửa hàng đi ra.
Quan hệ giữa thành viên trong gia đình cô rất kỳ quái.
Dì ba và cô ba của cô xưa nay quan hệ không bình thường, tranh giành nhau từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, không khác gì hai đứa trẻ con, nhưng lại luôn nhất trí đối ngoại, người này có thể chỉ trích người kia, nhưng người ngoài nhắm vào bất kỳ ai trong số họ thì họ lại bênh vực nhau.
Chồng họ thì vì công việc và bối cảnh làm họ không để ý lắm với mấy chuyện ngoài mình, cho dù trong gia đình có người bệnh nặng, chỉ gọi điện hỏi thăm cho có, thuộc loại hình cái gì không ảnh hưởng tới mình thì không quan tâm, khá lạnh nhạt.
Dì hai mặc dù thích so sánh, hay ghen tỵ, nhưng không phải là trở ngại lớn, còn chồng dì hai là người thẳng tính, tuy kinh doanh không phải hơn người, thường xuyên vì thế mà cãi nhau với vợ, có điều là phe ủng hộ kiên định của Đường Vũ.
Bác cả Đường Thành và anh họ Trương Thao Lược con dì hai là người tính cách rộng rãi nhất, khá giống nhau, nhưng cũng là người khó lường nhất, thường gọi điện tới nhà cô, bàn chuyện tài chính, đầu cơ.
Ngoài ra có một người anh họ nữa cũng học ĐH Thượng Hải, cùng tuổi với cô, cho nên hiển nhiên đã nghe tới Tô Xán, nhận thức các thành viên nữ trong gia đình cô về Tô Xán đa phần từ miệng hắn, nhưng không may, hắn miêu tả Tô Xán chẳng huy hoàng gì.
Những thân thích khác hỏi những điều rất hiện thực, gia cảnh Tô Xán ra sao, có môn đăng hộ đối không, rồi đem hết ví dụ nọ ví dụ kia ra so sành, bảo cô không nên vội vàng.
Đó là đại gia tộc của Đường Vũ, người lạnh lùng, người thế lợi, người trơ lỳ, người khó lường, mà tối nay tất cả những người đó sẽ tụ tập lại một chỗ.
Nhưng mà cái gia đình này từ bao lâu nay vẫn thế, Đường Vũ cũng chẳng cảm thấy gì cả, nhưng vì sao bây giờ đột nhiên thấy nó trở nên tức cười.
Mình thay đổi rồi, Đường Vũ nhận ra điều đó, cô thay đổi là do Tô Xán, giữa cô và Tô Xán vốn là hai con đường song song, hiện giờ hợp lại làm một, trái tim băng của cô dần tan chảy bởi nụ cười của Tô Xán.