Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 229: Tấm thiếp màu vàng (1)

Tô Xán tới văn phòng báo cáo tình hình lớp học với Tô Dĩ Nhất, giữa đường về phòng thì nhận được điện thoại của cha.

- Ai kể cho con chuyện đó.... Biết ngay là mẹ con mà, thật là, không biết giữ mồm...

Tô Lý Thành nói thế nhưng giọng đắc ý lắm:

- Bành Lập Tân đúng là lấy gạt tàn ném cha, nhưng không biết nhìn lại bản thân là thứ gì, bị cha cho một đấm hộc máu mũi là ngoan ngoãn ngay.

Cuộc họp HĐQT Xuyên Nam ngày hôm đó, vốn là cục diện 7 - 6, không ngờ kiến nghị của Tô Lý Thành vì có thêm hai phiếu từ tập đoàn Nam Ninh nên được thông qua, Bành Lập Tân và Đỗ Đình tức thì trố mắt.

Khi đó chắc chắn không một ai dự liệu được tập đoàn Nam Ninh lại trở giáo, ngầm kết minh với Đại Dung, không ai chấp nhận kết cục hoang đường này, nhưng thường thường đó chính là bản chất trao đổi lợi ích thực sự, cái gì cũng có một giá trị, không phải cán cân không thể lệch đi, mà giá trị đặt vào chưa đủ thôi.

Kỳ thực hồi tưởng lại Tô Xán rất bội phục nhân vật như Đào Tử, có thể nhanh chóng bỏ qua khúc mắc đôi bên, thuần túy lấy quan điểm được mất nhìn vấn đề, bình tĩnh, có tầm nhìn đại cục.

Ở một số điểm Tô Xán không bằng hắn, nhưng Tô Xán cũng không muốn học theo hắn.

Khi đó Tô Xán ném tài liệu ra chỉ mang tác dụng dẫn dắt, không thể nắm chắc diễn biến sau đó, nếu Lâm Lạc Nhiên lo lắng như vậy, bên trên Vương hệ có ý hòa giải, y không thể không theo, nhưng Tô Xán không muốn làm quân cờ, y muốn chơi theo cách của mình, y đã tỏ thái độ vừa đủ, tiếp theo thế nào là hành động của Đào Tử giao thiệp trong nhà ra sao và phương diện Đại Dung tiếp xúc mặc cả trả giá, Tô Xán hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.

Nhưng sức ảnh hưởng của Đào Tử trong Đào gia làm Tô Xán giật mình, tập đoàn Nam Ninh lựa chọn kết minh nhanh gọn, rõ ràng Đào Tử có tác dụng thúc đẩy không nhỏ.

Kết cục này chắc chắn phấn chấn lòng người, sau khi kết quả ở HDQT đưa ra, Tô Lý Thành yên cầu Bành Lập Tân lập tức bàn giao công việc của mình, làm ông ta nổi giận, không ngờ cầm gạt tàn thuốc lá trước mặt ném Tô Lý Thành, kết quả không ném trúng, xông lên đánh nhau, nói cha con bọn họ nhắm vào mình.

Bành Lập Tân ăn chơi hưởng lạc quen rồi, làm sao là đối thủ của Tô Lý Thành, nếu không có người bên cạnh can thì không đơn giản chỉ là bị đấm dập bã mía.

Chuyện nhỏ đó không đáng nhắc tới, bây giờ ủy ban giám sát chứng khoán nhận được yêu cầu của Xuyên Nam tiến vào điều tra, Bành Lập Tân và Đỗ Đình với những dấu hiệu phạm tội kinh tế rõ ràng đã bị cơ quan công an đưa đi điều tra, một số cao tầng khác nghe nói cũng đang trong tầm ngắm, chạy khắp nơi lo liệu.

Sự kiện này tập đoàn hàng không không phong tỏa tin tức như mọi khi, mà còn tổ chức họp báo công khai kết quả, ngày Bành Lập Tân và Đỗ Định được công an mời đi hợp tác điều tra, mấy cuộc đình công phản đối quy mô nhỏ trước đó trong tập đoàn lắng xuống.

Nhiều người cảm thấy bất ngờ vì Đỗ Đình, ông ta là người sống kín tiếng, bàn tán trái chiều. Ngược lại Bành Lập Tân thì toàn tiếng chửi bới, không chỉ ngang ngược bá đạo, chuyện ông ta ỷ quyền thế trong tay giở trò bỉ ổi với nhân viên nữ không cũng râm ran đồn thổi từ lâu, ngay cả thành viên trong cùng phe cánh không ai đứng ra bênh vực, đương nhiên, lo giữ ghế còn chưa xong mà.

- Xem ra tin đồn trước đó đều là thật, anh chàng Tô Xán đó nổi giận vì hồng nhan, kéo trưởng phòng Bành xuống ngựa rồi.

- Sao thế Tiểu Vi, chẳng phải trước đó cô cười mỉa nói đây chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ à?

- Thì ai mà ngờ được chứ, tên hoàn khố đó đáng sợ thật đấy... Có điều nói đi cũng phải nói lại, Bành Lập Tân không phải thứ tử tế, đáng đời lão ta, tôi sớm nghe nhiều chuyện dơ dáy của ông ta, nhiều chị em chỉ dám nuốt giận trong lòng, lần trước tổ bay 4527 ồn ào chẳng phải vì chuyện này à, nói một tên phó cơ trưởng ỷ quan hệ thân thích với Bành Lập Tân, tối mò vào phòng một tiếp viên, cô ấy không chịu chiều hắn, đuổi đi, kết quả không được bay nữa, điều xuống hậu cần, về sau nhận hai tháng lương rồi từ chức... Lần này Bành Lập Tân ngã ngựa rồi, đúng là làm người ta khoan khoái... À, này, mọi người nói xem Tô Xán bao nhiêu tuổi rồi? Chắc chưa đến 30 đâu nhỉ? Có đẹp trai không?

Trên không trung cao mấy nghìn foot, cánh máy bay in logo hàng không Xuyên Nam lướt trên biển mây, mấy cô tiếp viên hàng không tụ tập một chỗ, tiếng oanh yến líu lo, thấy có hành khách tới dùng gian vệ sinh liền ngừng nói chuyện, hành khách đi rồi lại hưng phấn tiếp tục đề tài.

Sự kiện chấn động toàn tập đoàn này, cái tên Bành Lập Tân được nhắc tới nhiều nhất, nhắc tới ông ta thì không thể không nhắc tới Tô Xán.

- Hỏi bao tuổi làm cái gì, không phải cô nghĩ mình có cơ hội tiếp xúc cới con trai ông chủ đấy chứ?

Một cô gái trêu:

Cô gái kia tay chống bên hông, chân đi tất lụa gợi cảm bước theo kiểu người mẫu:

- Cũng chưa biết chừng, tôi đảm bảo nếu anh ta trên máy bay này, tôi chỉ cần đi qua trước mắt anh ta hai lần là có được số điện thoại.

Cả đám cố áp chế tiếng cười.

Không nhất định họ sẽ làm thế, đó chỉ là đề tài vui đừa của các cô gái.

Nam tử phụ trách an toàn mặc đồng phục trắng, ánh mắt tang thương nói:

- Cuộc sống của những người như vậy không giống với chúng ta đâu.

Các cô gái gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ ao ước.

Ngô Thì Nhuế rót cà phê cho khách xong quay trở về, nghe tiếng bàn luận trong khoang nghỉ, khẽ nở nụ cười được huấn luyện tiêu chuẩn, nhưng lại phát ra từ đáy lòng.

………..

Tô Xán trở về tới phòng liền thấy một cái thiếp mời phủ lớp sơn hoàng kim.

Ba người Lý Hàn chờ tới sốt ruột rồi, bọn họ đưa ngay thiếp cho Tô Xán, thúc giục y mở ra xem rốt cuộc là cái gì.

Lòng họ như có mèo cào, người đưa thiếp tới là một học tỷ không quá xinh đẹp nhưng rất có nét, năm thứ ba khoa số học, phó trưởng ban tuyên truyền hội sinh viên, nghe nói kiến thức khiến không ít nam sinh phải cúi mình bái phục.

Hôm nay cô gái xuất hiện trong đám nam sinh là khiến người ta mắt tỏa sáng đó lại tới phòng bọn họ, còn chuyên môn nhờ đưa cho Tô Xán một tấm thiếp mời. Vốn lúc đầu còn địch đích thân giao cho Tô Xán, còn có rất nhiều lời muốn nói với y, ngồi ở bàn học của Tô Xán một lúc, đoán chừng không chịu nổi ánh mắt hau háu của ba tên sói đói, nên học tỷ đó cuối cùng nhờ giao thiếp cho Tô Xán rồi rời phong 602, khiến ba thằng con trai vô cùng tiếc nuối.

Cả ba tên không khỏi hiếu kỳ, suy đoán tấm thiếp này tới từ đâu? Chẳng lẽ là của Feec? Nhưng Trương Tiểu Kiều khẳng định chưa bao giờ nghe nói tới Feec sử dụng cách thức này.

Tóm lại là suy đoán không dứt, nên Tô Xán vừa về là bảo y bóc ra xem, cả đám cùng châu đầu nhìn, nửa ngày trời không hiểu nó là cái gì, là thiếp mời tham gia buổi tỏa đạm và nghi thức thành lập viện nghiên cứu tài chính ĐH Thượng Hải, rất chính thức, còn có con dấu của trường.

Con dấu trường trong hệ thống hành chính nội bộ có ý nghĩa không hề nhỏ, có con dấu của khoa thôi là đã có thể tung hoành ngang dọc, mượn sách từ thư viện, đi đêm về trễ, nghỉ học trốn tiến, thậm chí có một số đặc quyền. Ngoài ra còn có con dấu của các CLB, đoàn thể trong trường cũng khá có hiệu lực. Nhưng con dấu trường thì sinh viên bình thường đoán chừng 4 năm đại học chỉ 2 lần được tiếp xúc, đó là ở giấy báo nhập học hệ chính quy và bằng tốt nghiệp, ngoài ra không thể thấy.

Con dấu này có hiệu lực tối cao trong trường, hiện đưa tới cho Tô xán với tấm thiệp mời thành lập viện nghiên cứu tài chính.

Tới ngay cả Trương Tiểu Kiều biết nhiều hiểu rộng cũng không lý giải được:

- Dứt khoát là không nhầm, bên trên có tên Tô Xán, lại có người tới tận nơi mời mà.

- Hay là người viết thiếp mời nhầm, rồi sau đó dẫn tới sai lầm hàng loạt, ví dụ như mấy tháng trước, mấy lãnh đạo trường mình tổ chức phái đoàn bái phỏng lãnh đạo thành phố, viết nhầm thị trưởng Chu thành hiệu trưởng Chu, biến thành trò cười.

Trong mắt mọi người, rõ ràng là lúc đầu người viết thiếp nhầm lẫn, dẫn tới khi chuyển thiếp cho hội sinh viên đi mời mới tạo thành chuyện này.

Thậm chí còn nói đùa quá nửa là có người trùng trên với Tô Xán, buổi tối phòng 602 trở nên náo nhiệt, đám Vương Đông Kiến trở về nghe nói tới chuyện này, còn tranh thủ khoe khoang:

- Nhầm lần là cái chắc rồi, các cậu không ở trong hội sinh viên nên không biết nhiều khi điên lắm, ba bốn cái danh sách gửi tới cùng một lúc, loạn hết cả đầu.

Hớn hở đề nghị Tô Xán:

- Cậu cứ dứt khoát đi đi, biết đâu chỗ ngồi xếp cạnh hiệu trưởng, lúc đó tha hồ mà vui.

Tô Xán chỉ cười, đặt thiếp lên bàn.

Mặc dù không hiểu lắm ngọn nguồn, có điều hôm sau Tô Xán vẫn đi tới địa chỉ ghi trên thiếp mời.

Chuyện thành lập viện nghiên cứu tài chính với sinh viên bình thường mà nói chẳng qua là một sự kiện mang tính chính sách của trường học mà thôi, thuộc về kiểu công tác mà mỗi tháng lại giăng băng rôn đỏ chào mừng hội nghị gì đó, không hề khiến sinh viên bình thường chú ý.

Cái viện nghiên cứu tài chính này tập hợp lực lượng cừ các khoa kinh tế, quản lý, số học, máy vi tính, đặt vào cùng một mô hình quản lý trong nền tảng mới.

Đồng thời đây cũng là một lần hợp tác mang tính đột phá giữa trường học và cơ cấu chính phủ, còn có cả ban ngành tương quan của quốc gia hỗ trợ, Đới Tương Long giám đốc ngân hàng Nhân dân Trung Quốc làm viện trưởng danh dự, có thể thấy ý nghĩa trong đại. Ngoài ra còn có phó thị trưởng thường vụ Hạ Hải làm phó viện trưởng danh dự, các cơ cấu chính phủ cũng tranh nhau để được lộ diện ở trong cơ cấu nghiên cứu tài chính trọng yếu này, dù sao chưa kể tới dát vàng vào lý lịch, tương lai nơi này sẽ cung tấp vô số nhân tài tài chính cho thành phố Thượng Hải, coi trọng là tất nhiên.

Cho nên hiệu trưởng, bí thư đảng ủy trường cùng một số lãnh đạo khoa viện đều có mặt đông đủ.

Trước cửa viện nghiên cứu người xe nườm nượp, toàn nhân vật ăn mặc trang trọng, thế nên Tô Xán ăn mặc tương đối chính quy, quần âu, áo sơ mi cho vào trong quần đàng hoàng, thắt lưng đầy đủ, trông vẫn không ăn nhập với khung cảnh lắm.

- Tô Xán?

Tô Xán đang ngáo ngơ đi trong dòng người thì có người gọi, quay lại thấy Lục Xuyên Minh phó viện trưởng học viện kinh tế.