Tô Xán phanh két xe dừng trước cánh cổng toàn bộ làm bằng kính trong suốt, nhắc bảo vệ mở cửa cho mình trông coi kỹ xe cho y.
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân trang điểm rất tao nhã, mỉm cười lễ phép với Tô Xán:
- Xin hỏi anh tìm ai ạ?
- Tôi tới xem nhà.
Tô Xán nhìn xung quanh, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Các cô gái bán nhà đứng các nơi đều nhìn cả vào Tô Xán, có điều chỉ một thoáng liếc qua rất nhanh, bọn họ đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng từng đánh vô số trận lớn nhỏ rồi.
Cô gái ngồi ở quầy tiếp tân ra hiệu, lập tức có cô gái đứng lên hai tay đặt trước bụng cúi chào Tô Xán:
- Mời anh qua đây, tôi giới thiệu cho.
Cô gái này gọi y quá chứ không hề có ý đi tới, nụ cười khách khí, nhưng từ trong lòng hoàn toàn tỏ thái độ không coi trọng.
Tô Xán lấy một bản tài liệu trên trên giá, chẳng để ý tới cô gái, ung dung vắt chân ngồi xem.
Cô gái đang định mở miệng nói thấy dáng vẻ này của y, miệng há ra nửa chừng rồi ngậm lại, tài liệu Tô Xán xem chi phí làm mỗi bản tới 100 đồng, thường chỉ có có những khách hàng thực sự có ý mua nhà, mới kẹp tờ tuyên truyền phụ này vào trong tài liệu của họ.
Quản lý trao đổi ánh mắt với cô gái kia, rồi đi tới ngồi đối diện với Tô Xán, kiên nhẫn nói:
- Thưa anh, xin hỏi anh muốn mua hay là người nhà anh mua.
Mặc dù Tô Xán đi xe đạp tới trông không giống con nhà giàu, nhưng không thể không hỏi, biết đầu là cha mẹ người ta muốn mua, y thay người lớn tới xem trước. Lúc này mới có cô gái khác mang tới cốc nước lọc.
- Tôi mua.
Tô Xán thản nhiên đáp, vẫn chăm chú xem tài liệu trong tay.
Cho dù với tuổi tác Tô Xán trông có vẻ như nói đùa, nhưng bọn họ được dạy không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá, phải biết phân việt lời khách hàng là thật hay giả, cùng hàm ý đằng sau, nếu bỏ qua bề ngoài Tô Xán, ngữ khí này đúng là "miệng người sang, có gang có thép."
-.. Nhà chúng tôi ở khu CBD (Central Business District), tập trung trường học, bệnh viện, rạp chiếu phim, chỉ mất 5 phút đi xe... Ừm, đạp xe thì khả năng phải đi xa hơn một chút..
Cô gái bán nhà lau mồ hôi li ti trên trán:
-... Nơi này được thiết kế bởi bậc thầy thiết kế căn hộ bên sông của Thụy Điển, cho tầm nhìn cảnh quang thoáng đãng. Hiện giờ mua nhà khuyến mãi tặng kèm trị giá 3000 một mét vuông...
Một chiếc Cherokee đỗ ở cửa khu bán nhà, nam tử chừng 30 tuổi, dáng cao lớn vừa đi qua ném chìa khóa cho gác cửa, ánh mắt dừng ở chiếc xe đạp, rồi sau đó tự nhiên khóa chặt khách hàng duy nhất bên trong.
Hắn không nói nhiều, cô gái bán nhà ân cần tới chào hỏi, mời ngồi xuống bàn tiếp khách.
Cô gái này lai Mỹ La Tinh, giọng nói dịu dàng làm nam tử kia nghe mà bụng dưới bốc hỏa.
- Thưa ngài, tôi tính sơ bộ, giá bình quân 12400 một mét vuông, nếu ngài mua căn hộ 110 mét vuông thì tổng giá trị là 1.364.000, quốc gia quy định nhà ở dưới 120 mét vuông giám thuế một nửa, tức là 2%, bằng 27000. 500 phí thủ tục, cùng các loại chi phí khác, là 1.412.000.
Nam tử vuốt mái tóc ngắn, đây là con số không nhỏ, giá nhà ở bình quân ở Thượng Hải mới chỉ là 3.000 một mét vuông, nhíu mày ngẫm nghĩ:
- Tầng thượng tặng kèm vườn hoa trên mái nhà đúng không, vậy tôi đặt căn hộ tầng 39.
Nam tử rất thoải mái đặt mua liền căn hộ mà cô gái bán nhà giới thiệu, giao tiền đặt cọc, nhân lúc làm thủ tục, lúc này cả khu nhà chỉ có mỗi một mình Tô Xán là người tới mua nhà với hắn, rảnh rỗi cũng buồn, đi tới chỉ ghế sô pha:
- Người anh em, qua đây ngồi chút nhé.
Tô Xán gật đầu, cái cốc nước lọc sau khi đóng tiền đặt cọc đã chuyển thành ly cà phê vị thuần chính. Tô Xán mua nhà ở đây là vì cần nơi ở, được ngắm mặt trời mọc trong làn sương sớm là mộng tưởng của y.
Hơn nữa mua nhà không phải chuyện phung phí, hiện giờ giá nhà đất ở Thượng Hải còn thấp, tuy không có ý định tiến vào nghành nghề này, đây cũng là một loại đầu tư. Hiện giờ y không cần tiêu nhiều tiền, trong tương lai sẽ dùng tới, nhưng vẫn còn 4 triệu trong tài khoản nữa, hẳn là đủ ứng phó rồi.
- Làm quen một chút, tôi tên là Bùi Phượng Sơn, cậu tên là gì?
Bùi Phượng Sơn đưa tay ra với dáng vẻ rất nghĩa khí giang hồ:
- Tô Xán,
Tô Xán bắt tay hắn, bàn tay rộng, da nhiều nốt chai sần:
- Vừa rồi căn hộ tôi cùng một tầng với cậu đấy, thật là trùng hợp.
- À, thật không ngờ.
- Trùng hợp là một loại duyên phận đấy, tôi thấy người anh em tuổi còn nhỏ mà đã mua nổi nhà ở khu đắt nhất Thượng Hải, không vừa đâu, trong nhà kinh doanh sao?
Bùi Phượng Sơn người hơi nghiêng tới:
- Có khi tôi cũng quen.
Tô Xán chỉ đáp qua loa:
- Đúng thế, cha mẹ cho tiền mua thôi.
Tuy không cho rằng người này có ác ý, nhưng Tô Xán không muốn tiếp xúc nhiều với người mang vẻ dân giang hồ quá nặng này.
Bùi Phượng Sơn nhớ tới cái xe đạp, thầm nghĩ đúng là một cái gia đình kỳ quái, lấy ra danh thiếp, ngón chỏ đẩy nó tới:
- Sau này chúng ta là hàng xóm rồi, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.
- Cám ơn anh.
Tô Xán cười, xưa nay y luôn thiệt thòi vì tuổi tác, những người y muốn giành lấy sự tôn trọng lại không đánh giá cao y, một người y không muốn tiếp xúc lại đối xử với y ngang hàng bình đẳng, cuộc đời thật là lắm điều oái oăm.
Vì thế cầm lấy danh thiếp trên bàn lên xem, ngạc nhiên nhìn lại Bùi Phượng Sơn:
- Công ty hữu hạn quản lý đầu tư Phượng Sơn? Anh biết Chiêm Hóa không?
Nghe là biết dân "cho giật nóng".
- Ai mà không biết Chiêm Hóa, đó là con cá sấu lớn của giới tài chính Thượng Hải, gần đây đang chuẩn bị một cuộc bán đấu giá, ông ta là một truyền kỳ. Không nghĩ người anh em cũng chú ý.
- Vì tôi học quản lý tài chính mà, cho nên cũng biết ông ta.
Thế là Bùi Phượng Sơn mở máy nói, đúng như Tô Xán nghĩ, hắn là nhân vật có chút tiếng tăm ở giới tài chính dân gian, người này rất phù hợp với bước đi tiếp theo của Tô Xán, đã gặp ở đây vậy xử lý luôn, giúp Lâm Quang Đống khỏi tốn thời gian.
Hai người càng nói chuyện càng hợp ý nhau, hẹn tới hội sở gần đó tiếp tục câu chuyện, nơi này không phải địa điểm tốt.
Ra tới cửa, Bùi Phượng Sơn khoác vai Tô Xán, cười thoải mái:
- Kỳ thật tôi là người cho vay nặng lãi.
…..
Hai người vào một cái hội sở, chính là cái trà lâu Tô Xán ngồi nhìn trước đó, vì đây là nơi gần nhất, không gian bên trong rộng rãi có thể chứa cả trăm người, phong cách cổ kính, khắp nơi có thể thấy bàn trà gỗ dầy màu nâu bóng loáng trạm trổ cầu kỳ, tường treo thư họa cổ, phân cách các gian bằng tấm bình phong lớn, được phụ vụ ăn mặc kiểu nhà Thanh dẫn đường từng bước vào chỗ ngồi.
Mục đích đã xác định, Tô Xán lại thấy nên để Bùi Phượng Sơn từ tâm lý thấy minh nhỏ một chút vẫn hơn, liền gọi một ly coca giá 46 đồng:
- Đây là ly coca đắt nhất mà tôi từng uống.
Bùi Phượng Sơn cười ha hả:
- Quen rồi sẽ thấy tốt thôi, Tiểu Tô, tôi nhiều tuổi hơn cậu, vậy lên mặt xưng một tiếng đại ca nhé, tuy tôi không có bằng cấp cao như cậu, nhưng mà nếu luận kinh nghiệm thực chiến, e chuyện phát sinh trên người đại ca đây đủ chú em làm mấy bài luận văn đấy.
- Tôi không nghi ngờ điều đó, ngay từ lần đầu gặp tôi đã thấy anh là người lão luyện, nhất định học được thêm nhiều kinh nghiệm thực tế...
Tô Xán đang nói ngưng lại, hôm nay làm sao lại trùng hợp như thế, Trương Nhạc và đám bạn cũng có mặt, đang chỉ chỏ y, cô gái rủ y đi chơi đang cầm ly rượu nhìn Tô Xán chằm chằm.
Trương Nhạc lại có chút xấu hổ, vừa rồi đi xuống lầu thấy Tô Xán, vốn không định chào hỏi, ai ngờ Tô Xán đi lên, lần trước đứng từ xa giả vờ không nhận ra còn nói được, bây giờ gần nhau như vậy, hắn không biết phải làm sao.