Cuối tháng 11 năm 2000.
Không khí lạnh bao phủ khắp vùng tây nam Trung Quốc, nhiệt độ hạ thấp, bầu trời âm u, nhưng có đôi nam nữ cười rực rỡ hơn ánh nắng mùa hè.
Đường Vũ và Tô Xán chuyển máy bay ở sân bay Phố Đông Thượng Hải, từ nơi này chia tay với những người bạn cùng đi du học, phân tán tới khắp nơi trên thế giới.
Bọn họ lên chuyến bay quốc tế, nương theo gió mùa Đông Nam hiền hòa của Thái Bình Dương, bỏ khối lục địa Á Âu phía dưới lại đằng sau, vọt lên chín tầng mây, tắm ánh nắng bay thẳng tới sân bay Logan Boston.
Bắt đầu chuyến hành trình kỳ diệu ba tháng.
Mười mấy tiếng đồng hồ sau, Đường Vũ và Tô Xán trải qua chuyến bay xuyên ngày đêm, hạ cánh ở sân bay sân bay Boston, cùng với dòng người đủ các loại màu da chủ yếu là da trắng đi ra tới đại sảnh, hai người nhìn thấy ông già người Trung Quốc giơ biển đón khách, nhìn thẻ đeo ở ngực bọn họ, dùng tiếng Anh nói:
- Welcome to America.
Theo tổ hạng mục tới một cái nhà thờ, bên trong là học sinh giao lưu tới từ các nơi, sau đó lên một chiếc xe bus lớn, tới thành phố Exeter cách sân bay chừng 80 km.
Trên xe bus, giáo viên dẫn đội dùng tiếng Anh giới thiệu:
- Exeter là một thành phố thần bí, nơi này có CLB bí mật của liên hợp đại học Ivy, có đường hầm bí mật của chính phủ Mỹ thời kỳ đầu, có phân hội do khai quốc nguyên lão của Mỹ thành lập. Các phần tử tinh anh đương địa lập nên rất nhiều đoàn thể và CLB bí mật, làm việc kín tiếng, thần bí, đã thành một truyền thống lâu đời. Thậm chí trước đó không lâu có bài báo yêu cầu chính phủ quản lý nghiêm ngặt đoàn thể bí mật này, vì nó đã tới mức độ nguy hiểm, tới trước các em sẽ biết hoạt động nào mà nhà trước không hi vọng các em tham gia...
Đám học sinh tuổi bồng bột không những không sợ mà còn cảm giác tham gia chuyến du hành không ai quản được.
Tô Xán không hứng thú lắm với bài phát biểu này, thu hút y là tiếng thảo luận của học sinh các nước, đủ mọi thứ khẩu âm khác nhau, quen nghe tiếng Anh tiêu chuẩn trong băng đĩa ở trường, Tô Xán chỉ hiểu bập bõm điều họ nói, song y cảm thấy rất thú vị, mỗi lần đoán ra được một chữ qua cách phát âm kỳ quái, y lại có cảm giác khoan khoái như chơi game phát hiện ra công năng mới.
Còn Đường Vũ lúc nào cũng một bộ dạng học sinh ngoan, ngồi nghiêm túc, hai mắt sáng chăm chú nhìn giáo viên, chính vì thế Tô Xán mới yên tâm ngó nghiêng xung quanh, lát nữa có gì cần chú ý hỏi cô học sinh ngoan này là được.
Có mấy học sinh có vẻ là người Ấn Độ và Hàn Quốc nhìn Đường Vũ không chớp.
Trung tâm thành phố có danh xưng là thị trấn học viện này chính là học viện Exeter, học viện như ẩn náu trong rừng cây rậm rạp.
Diện mạo kiến trúc thành phố tuy qua năm tháng, nhưng không khác biệt mấy so với hình ảnh đầu thế kỷ 20 trên bứu thiếp, cho tới tận bây giờ không ít chủ hiệu vẫn say sưa tự đắc nói về căn nhà do chính tay bọn họ chọn từng phiến gỗ làm nên.
Chiếc xe bus đi vào học viện Exeter phong cảnh như tranh vẽ, cảm giác duy nhất là thoáng đãng, chẳng hề có đội ngũ nghênh đón như tưởng tượng, so với Nhị Thập Thất Trung kết đoàn kết đội tổ chức nghi thức nghênh đón long trọng thì khác biệt như trời với đất, một chi tiết đơn giản cho thấy văn hóa khác biệt đông tây.
Khi xuống xe chỉ thấy hai giáo viên ở phía học viện tới tiếp đãi, thấy nhiều học sinh tỏ ra không vui, liền xin lỗi:
- Vốn có đoàn thể học sinh tự phát tổ chức hoan nghênh, nhưng trong học viện nghiên cấm sử dụng di động, tin tức không linh hoạt, cho nên xảy ra vấn đề nhỏ, nhưng đây không phải vấn đề quan trọng phải không. Các em theo tôi, tôi dẫn các em tham quan thư viện, trung tâm khoa học, đài thiên văn, sân khúc quân cầu, khu KTX, cùng tám điều lớn tuyệt đối không được vi phạm trong trường.
Tô Xán nghe thấy một học sinh Canada ở bên cạnh nói nhỏ:
- Nghe đồn học viện Exeter rất biệt lập với bên ngoài, xem ra đúng vậy thật.
Học viện Exeter là một trong số trường trung học hàng đầu của Mỹ, rất nhiều danh nhân từng học nơi này, cho nên bên trong có rất nhiều đám con nhà gia thế truyền thống, song lại không hình thành cái gọi là thái tử đảng quan liêu như ở TQ, đương nhiên quan hệ liên minh giang hồ của nước Mỹ khiến nơi này không thể xuất hiện cường nhân độc bá.
Không có cường nhân, không có tường lũy uy vọng, mọi người đều là hào kiệt một phương, có quyền tự trị độc lập, tất nhiên không phải nể mặt ông to bà lớn nào, hoàn toàn khác trong nước. Thế nhưng đấu tranh chính trị căn bản và biến tướng gia tộc thế tập lại thực sự tồn tại, hình thức thay đổi, bản chất không khác, bất kể loại xã hội nào cũng có phân tầng.
Mọi người đi tham quan cung thể thao, nơi này dùng chung cả nam nữ, bên trong vọng ra tiếng hét inh ỏi, bọn họ đi vào lập tức khiến không ít người chút ý.
Vị giáo viên trung niên gọi mấy học sinh tới:
- Các em nói chút điều luật cho các học sinh trao đổi này biết đi.
Đội trưởng đội bóng tên Paul, mang vẻ đẹp trai rạng ngời của người phương Tây, nhìn thấy Đường Vũ liền nở nụ cười mê hoặc, dùng giọng điệu vui đùa nói:
- Ở nơi này không có mấy thứ ràng buộc kiểu như tám điều cấm kỵ gì đó đâu, à có một điều cấm, không được leo lên nóc nhà.
Xung quanh cười vui vẻ.
Đại bộ phận học sinh lớp 10 hoặc 11, còn lớp 12 đi du học như Đường Vũ và Tô Xán không phải là nhiều. Trong số này Tô Xán khá cao, nói đúng ra thì bọn họ từ khi lên xe bus đã chia nhóm rồi, học sinh Ấn Độ, Hàn Quốc, Trung Quốc, Việt Nam bất giác tự tụ tập một chỗ, tách biệt với học sinh tới từ Châu Âu hoặc Canada, Nam Mỹ. Những học sinh kia một số rời đi, một số ra sân chơi bóng, chỉ có học sinh Đông Á bọn họ vẫn nghiêm túc theo sát giáo viên.
Trên xe bus, Tô Xán nghe được một số người thì thầm nói học sinh Châu Á chỉ giỏi giải bài tập, không bao giờ tham gia hoạt động tập thể. Điều này cũng đúng, tính cách người Đông Á rụt rè, ngại tiếp xúc hơn người phương Tây.
"Bịch!" Một quả bóng rổ rời sân bóng bay về phía bọn họ, học sinh Hàn Quốc lách người né, bóng đập xuống đất lao thẳng vào mặt Tô Xán.
Tô Xán đưa tay nắm gọn lấy quả bóng, ngón tay y dài, nên nắm bóng rất chắc, có điều lực phản chấn làm y tê cả tay.
Một học sinh tên Ethan vẫy tay:
- Ê, ném hộ quả bóng với.
Tô Xán đập bóng mấy cái, nhảy lên ném, bóng tạo thành đường cong lớn, vọt qua đám học sinh cao lớn, "pằng", rơi trúng vành rổ, nảy lên, rồi lọt qua khung.
Không ít tiếng kêu kinh ngạc vang lên, Ethan giơ ngón cái khen ngợi.
Cú ném này của Tô Xán ăn may là chính, ở Hạ Hải được Lâm Lạc Nhiên huấn luyện bóng rổ một thời gian, về kỹ thuật bóng rổ thì y vẫn chỉ là tên"kỹ thuật hạng ba" mà thôi, ưu thế duy nhất là cảm giác bóng tốt, ném rổ khá chính xác, nhưng ở đây, bao gồm cả Đường Vũ đều không biết bí mật này.
Trong tiếng tán dương mọi người, Tô Xán nhìn khắp nơi, không thấy người y muốn tìm.
Học viện có chín túc xá cho học sinh lớp lớn như Tô Xán và Đường Vũ. Tô Xán mang hành lý vào phòng, bên trong như bãi chiến trường, học sinh cùng phòng ném bừa đồ đạc của hắn sang một bên, bắt tay giới thiệu tên tuổi, nói một câu đại khái không được xâm phạm lãnh địa tư nhân của hắn sau đó tiếp tục làm việc của mình, không để ý tới Tô Xán nữa.
Tô Xán lần đầu ra nước ngoài, song tâm lý người trưởng thành, lại từng làm việc với người nước ngoài, y thích ứng cũng khá nhanh. Đường Vũ từ bé sống độc lập, cô nhớ nhà, song cũng chẳng sợ chỗ lạ, khác một cái là cô được mấy nữ sinh cùng phòng chào đón nhiệt tình hơn Tô Xán nhiều.
Ngày đầu tiên của Tô Xán ở học viện Exeter trải qua như vậy, trừ cú ném bóng ăn may thì không có gì đáng kể cả. Bạn cùng phòng Ben (Benjamin) dẫn một đám nam nữ ăn mặc đù kiểu đi vào, nói với Tô Xán:
- Bọn này là hội DnD, biết trò này không? Mọi người cùng tham gia cho vui.