Trần Chí Siêu tuyển thủ bóng rổ nhiều lần giành vinh quang cho trường, là nhân vật được đại chúng hoan nghênh, chuyện hắn ra mặt đối kháng với ba người Triệu Thừa Ngôn, sau đó bị đánh lan truyền đi.
Tuy Trần Chí Siêu không nói ai làm song, tất cả đều đoán chắc là Triệu Thừa Ngôn, thành viên đội bóng rổ đều bị Trần Chí Siêu ngăn cản không cho báo thù, sợ bị thương ảnh hưởng tới thi đấu, nhiều nữ sinh thầm yêu Trần Chí Siêu hết sức đau lòng, thậm chí có nữ sinh còn vận dụng quan hệ của mình định dạy cho Triệu Thừa Ngôn một bài học, song nghe tới Triệu Thừa Ngôn, không ai dám xen vào.
Nghe đồn Triệu Thừa Ngôn có thế lực ngoài xã hội chống lưng, ai chọc vào hắn không khác gì nhảy vào hố lửa.
Thế nên Triệu Thừa Ngôn xưa nay trong trường hoành hành ngang ngược, có cái cớ Tô Xán, Trương Hiền liên kết nhiều thế lực trước đó bất mãn, đường hoàng tới tìm Triệu Thừa Ngôn kiếm chuyện.
Người bình thường với chuyện này chỉ có thể nuốt giận trong lòng, còn rất nhiều người chỉ trích Tô Xán, thấy y hết sức đáng ghét, từ lúc y vào trường là chuyện thị phi xảy ra liên tục, lần này cuốn cả Trần Chí Siêu vào.
Đúng vậy, dù là người trước kia cho rằng y dũng cảm dám chỉ trích trường học, hay tán thưởng văn chương của y đều thay đổi thái độ, cho rằng thuộc loại người ưa sinh sự. Bất giác gió đổi chiều, chuyện Lý Thanh Dương bị lật lại, phần đông không biết sự tình cụ thể cho rằng, Lý Thanh Dương xưa nay luôn hiền lành lịch sự, đối xử với mọi người rất tốt, vì sao nổi giận xung đột với Tô Xán? Nhất định là tên học sinh chuyển trường này có vấn đề.
Cho nên thấy Tô Xán đẩy Trần Chí Siêu ra, không ít người ghé tai nhau "lại là tên Châu Tinh Trì đó", có người càng trực tiếp bình luận "chẳng qua là chó cắn chó", ấn tượng với Tô Xán thực sự không ra gì.
Trần Chí Siêu đối diện với ba tên Triệu Thừa Ngôn, cơ thể theo bản năng hơi rụt lại.
Trang Chí Vũ đứng bên vỗ vai Trần Chí Siêu, cổ vũ dũng khí cho hắn, nói:
- Trước kia ba người bọn mày đánh một mình cậu ta, chuyện này do bọn mày sai, tao hi vọng bọn mày đã nhận thức được sai lầm của mình, nói một câu "xin lỗi".
Đây là ý của Tô Xán, y lập kế hoạch, nhưng chủ trì vẫn là ba người Trương Hiền, Trang Chí Vũ và Tôn Phi Phi.
Mắt Triệu Thừa Ngôn mở lớn.
Học sinh hai lớp náo động, câu này có phải quá chính nghĩa buồn cười không, hay là mình nghe nhầm, muốn Triệu Thừa Ngôn nói "xin lỗi" à?
Khi hai mươi mấy người nhóm Triệu Thừa Ngôn xuất hiện, ai cũng đinh ninh rằng ba người Triệu Thừa Ngôn hôm nay thế nào cũng ăn một trận đòn mềm xương rồi, sáu cánh tay sao đánh được hai mấy người, bị đánh chỉ còn cách cắn răng mà chịu, không nói được gì.
Nhưng muốn Triệu Thừa Ngôn "nhận thức được sai lầm của mình" trước mặt bao người thế này, không khác gì xỉ nhục.
Triệu Thừa Ngôn có tiền án về chuyện này, hắn đánh nhau trong trường bị gọi lên phòng giáo viên, phó hiệu trưởng đứng ra bắt hắn xin lỗi học sinh bị đánh, hắn quay đầu bỏ đi luôn, hiệu trưởng nổi giận muốn xử phạt hắn, kết quả khi đó học sinh ngoài trường thường xuyên bị quấy nhiễu, hiệu trưởng gặp áp lực nhiều phương diện đành nhịn cho qua. Khi ấy Lưu Thành quyền thế ngợp trời, bao che câu kết xã hội đen, không biết sợ ai.
Hiện giờ Lưu Thành đã rớt đài, hiệu trưởng có thể bắt Triệu Thừa Ngôn xin lỗi, song đám Trương Hiền chưa đủ tư cách.
Nhìn Triệu Thừa Ngôn và Lương Tiêu đều nhếch mép cười khinh bỉ, Trang Chí Vũ tiếp tục lên tiếng:
- Không nói cũng được, có điều hai thằng bạn này của mình trước đó đánh Trần Trí Siêu, giờ bọn này đánh lại là công bằng.
Trang Chí Vũ vừa dứt lời, quá bóng rổ đang được Trương Hiền đập xuống đất lao vút đi, bay thẳng vào cái mặt đang toát mồ hôi của Tiền Long, "bốp!", trung thẳng mặt, quả bóng rổ màu lam bật ra, đám học sinh đứng xem vội vàng lui lại tránh vạ lây.
Tiền Long loạn choạng lùi lại, tay ôm mặt, máu mũi lẫn nước mũi nhỏ ròng ròng, cơn đau ở mũi làm nước mắt của hắn cũng trào ra, đánh vào mũi hiểm chỗ này, nhiều khi không quá đau, nhưng nước mắt không kiểm soát được, nên trông bộ dạng Tiền Long rất thảm hại. Nhưng Tiền Long không dám đánh lại, nếu không hậu quả càng đáng sợ. Trang Chí Vũ, Trương Hiền cũng nhắm vào tính cách này của Tiền Long cho nên mới chọn hắn ra tay trước, nếu đánh hai tên còn lại, bọn chúng liều mình đánh trả, như thế thành đánh lộn rồi.
Loại người như Triệu Thừa Ngôn càng ngang ngược ức hiếp kẻ khác, càng là hạng thích tỉa tót chăm sóc yêu quý bản thân, bề ngoài thì rất nghĩa khí, nhưng bản chất cực kỳ ích kỷ, vừa rồi làm vẻ muốn đối kháng, không sợ gì hết, chẳng qua vì không còn đường thoát, nên sinh tâm lý liều mình thôi.
Nhưng hiện giờ có một cơ hội thoát nạn, đối phương không đánh mình, Triệu Thừa Ngôn lộ rõ bản chất ích kỷ của mình, để mặc Tiền Long bị đánh. Triệu Thừa Ngôn không làm gì, Lương Tiêu cũng không dám nhúc nhích.
Trong không khí cực kỳ căng thẳng đó, Tô Xán cười với Lương Tiêu, nụ cười của y luôn ôn hòa, nhưng lúc này khiến Lương Tiêu rét run, vì hắn cũng có tiếng là tiếu diện hổ, biết những người càng cười như vậy thì nội tâm càng âm u, sợ hãi nhìn sang Triệu Thừa Ngôn.
Trương Hiền đã mở đầu, Trần Chí Siêu bóp chặp hai tay to như cái bát, lúc hắn bị ba tên Triệu Thừa Ngôn đánh, thì tên Lương Tiêu này là kẻ tàn nhẫn nhất, tới giờ vẫn không quên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Không biết ai ném quả bóng lại, Trương Hiền đưa một tay bắt lấy, tay hắn rất to, khỏe, một tay nắm bóng rất chắc, tiếp tục đập bóng nhìn Lương Tiêu, vẻ mặt như một đao phủ.
Cảm giác uy hiếp làm Lương Tiêu theo bản năng lấy tay che mũi, chân lùi lại, hoàn toàn không còn chút nào tác phong âm hiểm bình tĩnh thường ngày, làm không ít nữ sinh xung quanh bĩu môi khinh bỉ.
Triệu Thừa Ngôn rất muốn dùng thái độ cười đùa xin lỗi, nhưng tự lừa mình lừa người như thế, chỉ biến bản thân thành thằng hề mà thôi.
- Xin lỗi.
Hắn như cắn nát răng nói được hai chữ đó, cảm thấy vẻ mặt mình lúc này hẳn rất hung dữ, rất bất lực.
Có một lần hắn bị ông nội mắng vì gây chuyện bên ngoài, còn lấy gậy đánh hắn, lúc đó Triệu Thừa Ngôn nổi điên chửi lại " lão già khốn kiếp, đi chết đi!" Rồi bỏ nhà đi. Ngày hôm sau đối diện với quan tài của ông nội, hắn rất muốn nói ra hai chữ này, nhưng không nói ra được.
Hắn không ngờ được phân lượng của câu nói này.
Toàn bộ mọi người im lặng, không phải vì Triệu Thừa Ngôn xin lỗi mà là khi hắn nói hai chữ này, mặt mày vặn vẹo, nước mắt đầm đìa, ai chứng kiến cũng phải chấn động.
Cả đám Trang Chí Vũ, Tô Xán đều không ngờ tới chuyện này, không ai còn nghe thấy Tiền Long cũng đang lắp ba lắp bắp xin lỗi.
Thắng lợi rồi, nhưng trong lòng mọi người có linh cảm bất thường.
Buổi tối hôm đó Tô Xán nhận được điện thoại của Vương Uy Uy, ba người bọn họ nghe nói Triệu Thừa Ngôn xin lỗi xong bật khóc, hưng phấn suýt không ngồi yên được, nếu chẳng phải bị Vương Bạc trông coi, có khi đã chạy thẳng tới Dung Thành nhìn mặt của Triệu Thừa Ngôn rồi.
Vương Uy Uy hào hứng kể chuyện về đám Trương Hiền, Tôn Phi Phi, từng làm gì, quan hệ của bọn họ ra sao, so với hoàn cảnh ở Nhị Thập Thất Trung thì Nhất Trung đơn thuần hơn nhiều, khó nói đâu mới là chỗ học tập tốt nhất, mỗi bên có điểm mạnh của mình.
Tô Xán cũng không che giấu ấn tượng của mình về đám Trương Hiền, y luôn cho rằng bạn bè thì phải nói thẳng, giống như lần ở quán game, Tô Xán khuyên Vương Uy Uy về nhà vậy, hoàn toàn không có ý gì khác, không ngờ từ đó y gặp Vương Bạc, xảy ra một loạt chuyện.
- Bỏ đi, nếu cậu không thích bọn họ nữa thì không qua lại là xong.
Vương Uy Uy nói sang chuyện khác, cuối cùng quay lại chuyện Triệu Thừa Ngôn, dặn:
- Chuyện này tuy làm nhiều đứa trong trường không dám giở trò gì với cậu nữa, nhưng sợ là một số thế lực Lưu Thành chưa bị diệt sạch, cậu phải cẩn thận hơn.
- Ừ, tôi biết.
Tô Xán cúp điện thoại, y cũng hiểu Lưu Thành gây dựng thế lực bao năm, sao có thể quét sạch trong một sớm một chiều.