Cha của Ngô Thì Nhuế bị bãi chức rồi.
Trong sự kiện đấu đá lần này của Đại Dung ông Ngô là một mắt xích quan trọng, trong quá trình bàn giao công trình với phía Hy Lạp, để xảy ra sai sót lớn, rất có thể còn bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Sự việc nhìn bề ngoài là thế, song nội bộ ai cũng biết vấn đề không đơn giản.
Ông Ngô vốn thuộc phe trung lập, về sau ngả về phía Từ Kiến Xuyên, là nhân tố làm cán cân quyền lực thay đổi.
Tổng công ty vì đấu đá nội bộ mà lòng người hoảng loạn, chẳng ai lo làm việc nữa, chỉ lo làm sao không bị cuốn vào, đi làm tan sở đều im thin thít, gặp đồng nghiệp cũng không dám nói gì, chỉ sợ lúc này quan hệ nhầm người mà họa cho tương lai, không khí trong công ty như trong nhà xác.
Tình hình hiện giờ hệ phái Từ Kiến Xuyên đang bị chèn ép gắt gao.
Loại quốc xĩ cỡ lớn thế này, đấu tranh nội bộ rất gay gắt, vì nửa xí nghiệp, nửa thể chế, quan hệ phức tạp, mâu thuẫn nhiều, xí nghiệp càng lâu đời càng nghiêm trọng, vì căn bản không biết nó mang trong mình những căn bệnh trầm kha nào.
Ngày bị chính thức miễn chức, ông Ngô về nhà tâm tình không tốt, cùng vợ cãi nhau ầm ĩ, tới nửa tòa nhà nghe thấy.
Ngô Thì Nhuế bỏ nhà đi, ba ngày liền không về.
Bà Ngô trong mấy ngày đó tiều tụy rất nhiều, đâu còn bộ dạng kênh kiệu thường ngày, nhờ đám Tô Xán, Quách Tiểu Chung đi tìm con, báo cả cảnh sát.
Tô Xán gọi hết cho bạn bè trong lớp thân quen với Ngô Thì Nhuế, tới những nơi cô hay đến, chỉ sợ xảy ra chuyện.
Một cô nữ sinh xinh đẹp như thế bỏ đi ba ngày, nếu có chuyện không ai dám nghĩ tới hậu quả. Bà Ngô lúc nào cũng nắm chặt cái điện thoại, vừa đợi chuông reo, lại sợ chuông reo, sợ có tin dữ về con gái mình.
- Tô Xán, biệt tăm mấy ngày thế, mấy người bạn của tôi bên này khả năng mai phải về rồi, đến chơi đi, đừng có suốt ngày bám lấy Đường Vũ, coi chừng người ta ghét cho đấy.
Phía đầu kia điện thoại, Lâm Trứu Vũ trêu ghẹo.
- Xin lỗi, chỗ tôi có chuyện gấp, tạm thời không tới được, để lần sau nhé.
Ngày hôm đó rời trường thi lên xe cùng đám bạn Lâm Lạc Nhiên, nghe cung cách trò chuyện của những người đó, Tô Xán thấy giữa bọn họ không có điểm chung nào cả, cho nên không hứng thú tham gia chời bời. Vả lại hiện giờ y cùng Quách Tiểu Chung, Dương Chiêu, Triệu Hâm chia nhau ra tới nhà bạn bè Ngô Thì Nhuế hỏi thăm, không rảnh.
- Ừ, cậu làm chuyện của mình đi, không sao.
Lâm Trứu Vũ vừa cúp điện thoại thì đám nam nữ xung quanh có người bất mãn nói:
- Tiểu Ngũ, người ta không thích chơi với chúng ta thì thôi, cậu nhiệt tình làm cái gì, tên này cũng làm giá ghê, lần trước rủ đi chơi cũng chẳng đi.
- Bỏ đi bỏ đi, dù sao cũng không phải người trong nhóm, tính xem chiều nay đi đâu...
Ngô Thì Nhuế từ bé lớn lên trong đại viện, tuy có không ít khuyết điểm, ngạo mạn, lòng hư vinh rất mạnh, nói chuyện ngoa ngoắt, nhưng tâm địa không tệ, ban đầu Tô Xán không hề thích, nhưng dần dần tiếp xúc nhiều cũng thay đổi cái nhìn, hai người trở thành người bạn khá thân, Tô Xán thực sự lo lắng, mấy ngày hôm nay y đều đi tới muộn mới về.
Tô Xán quệt mồ hôi, tiếp tục tới nhà một người bạn nữa vẫn không có tung tích, đến cả những người bạn không thân thiết gì với Ngô Thì Nhuế cũng đã hỏi thăm, không ai biết.
Đang tính tìm một chỗ ăn tạm cơm trưa rồi tiếp tục thì Quách Tiểu Chung gọi điện tới, giọng không kiềm được vui mừng:
- Tìm thấy Thì Nhuế rồi.
- Ở đâu?
Nghe giọng Quách Tiểu Chung có vẻ không phải tin xấu, Tô Xán thấy người nhẹ nhõm hẳn:
- Ở nhà Trương Yến, Thì Nhuế không cho cô ấy nói mình đang trốn ở đó, nên khi chúng ta tới tìm mới không nói. Bây giờ thấy chuyện làm lớn lên, cả trên TV cũng đã có thông báo tìm người, nên không dám dầu nữa.
- Chúng ta tới đó trước, cậu đừng gọi điện cho cha mẹ cô ấy vội, không lại ầm ĩ lên.
Tìm thấy người bình yên là tốt rồi, Tô Xán hỏi địa chỉ, sau đó tức tốc tới nơi xác nhận.
Tô Xán tới nơi thì đám Quách Tiểu Chung, Triệu Hâm, Dương Chiêu cũng vừa trên taxi xuống, chẳng chào hỏi nhau, kéo cả vào trong nhà.
Trong căn nhà hai tầng bình thường ở khu lao động, Ngô Thì Nhuế đang ngồi co mình trên ghế sô pha, vẻ mặt rất mâu thuẫn, đôi mắt sưng húp, mấy ngày qua hẳn không rất nhiều, chẳng còn nhìn ra cô gái được quá nửa con trai trong khu theo đuổi.
- Bọn mình cũng chưa nói cho cha mẹ bạn, để bạn tự về sẽ tốt hơn là theo bọn mình về.
Tô Xán ngồi xổm xuống, hai tay vịn ghế sô pha, nhẹ nhàng khuyên.
Đám Quách Tiểu Chung không có chủ kiến gì, phụ họa:
- Thì Nhuế về đi, chú dì lo lắm, có chuyện gì về nhà rồi giải quyết.
Ngô Thì Nhuế nước mắt lại trào ra, lắc đầu:
- Mình không muốn về, đừng có ở đây giả dối nữa, Trương Yến, bạn ghét mình lắm phải không, thường ngày mình hay nói bạn không biết ăn mặc, mua vòng tay toàn thứ rẻ tiền, hiện giờ thấy mình thế này, bạn cao hứng lắm phải không?
Trương Yến mắt đỏ hoe, rối rít nói:
- Không phải đâu, không phải đâu, mình biết bạn chỉ xấu miệng thôi, mình nói thật, mình không ghét bạn đâu, mình chỉ lo cho bạn...
- Dương Chiêu, cậu có biết vì sao tôi từ chối cậu không? Cậu chu đáo hơn Triệu Hâm, đẹp trai hơn, học cũng tốt hơn. Nhưng cậu còn nhớ trước kia mẹ cậu nói gì không? Năm thứ sau tiểu học, khu chúng ta đi học về, mẹ cậu nói đừng qua lại với loại gia đình như tôi. Dương Chiêu, tôi mãi mãi không quên được vẻ mặt mẹ cậu khi đó, bà ta tưởng mình ghê lắm à, vì thế tôi vờ có ý với cậu, sau đó tôi từ chối cậu cho bõ ghét, tôi ghét cả nhà cậu...
Ngô Thì Nhuế giọng khàn khàn, càng nói càng khó nghe:
Dương Chiêu sững sờ, sự thực này với hắn mà nói là đả kích quá lớn, đâu ngờ lời của mẹ mình lại khiến Ngô Thì Nhuế tổn thương như thế.
Mọi người trong đại viện đều nhìn thấy nhà Ngô Thì Nhuế dần dần đi lên, trước kia nhà họ ở trong khu tập thể cũ, gia cảnh thuộc loại suốt ngày phải lo miếng cơm manh áo, rồi ông Ngô ở công ty gặp vận, thăng tiến như diều, lương từ 7000 một năm, tới 20.000 rồi 30.000 bây giờ đã là 60.000.
Nhưng chính vì chuyện tổn thương từ nhỏ kia, mà tạo thành tính cách hiện thực hư vinh cũng như sự tự tôn của Ngô Thì Nhuế.
Bây giờ cô thi vào đại học, mười hai năm khổ công học tập sắp được báo đáp thì gia đình gặp biến cố, cha cô trở về chất vấn mẹ cô có phải lén nhận hối lộ gì của người ta sau lưng ông không, mẹ cô thì mắng cha cô vô dụng, không biết nhìn người mà theo, hại vợ hại con. Cả hai cãi vã lôi không biết bao nhiêu thứ xấu xa đả kích nhau, Ngô Thì Nhuế nghe thấy hết, cảm giác thế giới sụp đổ, tất cả đều giả dối, bỏ nhà đi.
Trương Yến mắt ướt nhòe, nghẹn ngào nói:
- Thì Nhuế, đừng nói như vậy, cậu không có ý như vậy mà, đúng không?
Tô Xán xua tay, Ngô Thì Nhuế kìm nén mấy ngày rồi, cứ nói ra mới nhẹ nhõm được, cùng lắm coi đây như lời người say, không để trong lòng là được.
- Triệu Hâm, tôi chỉ lấy cậu làm cái cớ từ chối Dương Chiêu thôi. Còn Quách Tiểu Chung, cậu nghĩ cậu là cái gì, cậu chỉ đỗ vào cái trường hạng hai, tư cách gì theo đuổi tôi. Tô Xán, trước kia tôi cũng làm khó cậu ở trường rất nhiều... Giờ thấy tôi như vậy, tất cả sung sướng rồi chứ?
- Đừng nói linh tinh, có biết ba ngày hôm nay bọn mình đội nặng đội mưa đi gõ cửa từng nhà tìm bạn không, bạn xảy ra chuyện, bọn mình có ai thoải mái.
Tô Xán vỗ về, khích lệ:
- Chuyện của người lớn chúng ta không cần quản, cũng chẳng quản được, bạn thi vào trường tốt như thế, bạn lại học giỏi không thua kém ai, lấy được bằng tốt, kiếm công việc đàng hoàng, còn ai dám coi thường bạn.
Quách Tiểu Chung cũng ngồi xuống, nói với Tô Xán:
- Tô Xán, hay là cậu về nói với cha cậu đi, chuyện chú Ngô có khi còn xoay chuyển được, cha tôi nói công ty có người muốn hại chú Ngô đấy.